Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 39: Báo Ứng




Thẩm Sâm lúc này có thể nói là thu hoạch phong phú. Người đàn ông đó tên A Ngữ, không chỉ biết Trần Vương Bá vì sao để Trần Đình ở đây chứng cứ đặt ở đâu, càng nhiều thêm là chỗ kho hàng của tổ chức.

“Anh không cần hoài nghi tôi đâu.” A Ngữ cười, “Tôi từng là phần thưởng mà Trần Vương Bá đưa cho Đình Đình.” Trên cánh tay anh ta có khắc một ký hiệu. A Ngữ nói mỗi người trong tổ chức ai cũng có.

“Còn người phụ nữ kia thì sao?”

A Ngữ nhìn thoáng về phía nơi Trần Đình rời khỏi. “Lời nói bên ngoài kỳ thật không sai.”

Thẩm Sâm còn muốn hỏi, A Ngữ đã nói: “Nhưng đó là chuyện trước kia thôi.”

Không thở mạnh thì chết à? Nói luôn một lần thì chết hả?!

Thẩm Sâm để ý tới hai người khác ngồi trên sô pha, một người lần mò nửa ngày trên bàn trà mới với được một cái bánh quy, một người khác tỏ ra mắt điếc tai ngơ với cuộc trò chuyện của họ, chỉ nhìn sách trong tay.

A Ngữ thấy tầm mắt hắn, mím môi nói: “Bọn họ đều là người Tiểu Đình giữ lại. Cậu nhóc kia bộ dáng đẹp đẽ, có điều ánh mắt lại không nhìn được, nên bị đội ngũ đẩy ra giao cho Trần Vương Bá, đám người đó chỉ vì mạng sống của mình. Đình Đình thấy đáng thương, liền nhận.” Anh ta chỉ về người đàn ông đang ăn bánh bích quy. “Mà người còn lại, tai bị điếc, cũng là được Trần Đình cứu.”

Này cùng lời đồn hoàn toàn khác nhau, trong miệng A Ngữ Trần Đình tựa như một người cực kỳ lương thiện, giành trước giữ lại hai người đàn ông này để Trần Vương Bá không làm họ bị tổn thương. Một số đàn ông không có vấn dề thì cô vụng trộm thả đối phương đi.

“Đình Đình lúc trước, giống như lời đồn Trần Đình là người không để ý đến tính mạng của người khác, chỉ thích trai đẹp và thủ đoạn tàn nhẫn.” A Ngữ dường như châm chước chọn ngôn ngữ, “Trần Vương Bá không hề giống như anh biết như kiểu thương yêu Đình Đình gì đó, hoặc nên nói gã chỉ dùng cô ấy như công cụ. Một công cụ tốt có thể suy nghĩ và tự chủ, một công cụ tốt phải là một kẻ ngay thẳng phải luôn tỏ ra ngu ngốc không hiểu chuyện khiến mọi người căm hận và chỉ có thể dựa dẫm vào gã? Trần Vương Bá biết điều đó, gã tỏ ra rất thương yêu Trần Đình, nhưng lại kê thuốc cho Trần Đình, khiến cô ả tính tình đại biến.”

“Đình Đình vốn dĩ giống như bây giờ, tùy tiện nghịch ngợm thông minh, mà Trần Vương Bá hạ thuốc em ấy, khiến em ấy trở nên tàn bạo, không thể suy nghĩ. Tôi được đưa đến đây, chính là phụ trách kê đơn cho Đình Đình, tuy nhiên…” A Ngữ dừng một chút, “Đình Đình em ấy vô tội, cho dù người chết trên tay em ấy không ít, nhưng em ấy là vì bị anh trai mình tính kế, tôi từng chút từng chút giảm bớt lượng thuốc cho Trần Đình, em ấy dần khôi phục, tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình.”

Thẩm Sâm mẫn cảm phát hiện thâm ý trong đoạn hội thoại của người đàn ông này. Hơn nữa hắn vừa thấy một bóng dáng hơi nhoáng lên ở góc kia. Những lời này hẳn là cố ý nói cho người phía sau đó nghe!

A Ngữ này, không đơn giản.

“Oành!” Tiếng nổ mạnh từ khoảng sân cách đây không xa truyền tới, ngay cả sân bên Trần Đình cũng rung lên.

Hành động sớm hả? Nhưng lúc này… Thẩm Sâm nhìn A Ngữ, lại thấy Trần Đình lảo đảo liêu xiêu chạy vào.

A Ngữ lập tức cau mày tới bên cửa sổ. Thẩm Sâm trông theo tầm mắt anh ta, trong sân có vài hình bóng chớp nhoáng. Sau đó sân quay lại yên tĩnh. Đó là người Trần Vương Bá sai giám sát ở đây? Trách không được Trần Đình phải giả vờ điên cuồng.

“Đình Đình, chúng ta đi thôi.” A Ngữ đột nhiên quay đầu, tiếng nổ mạnh không hề dứt bên tai khi anh ta nói. Mặt đất chấn động, tựa như mãnh thú ngủ đông nhiều năm rốt cuộc cũng muốn chui ra từ lồng đất.

Trần Đình cắn môi, trong mắt giăng đầy sự cầu xin.

Cho dù người đó đối xử không tốt đẹp gì với cô, nhưng gã là anh trai cô!

A Ngữ không nói, đến gần Trần Đình vài bước, dừng lại. Sau đó tiến tới bên người Thẩm Sâm, ghé vào thì thầm bên tai hắn, mới quay về bên cạnh Trần Đình.

“Em biết thân phận của anh, nhưng em vẫn muốn đến nhìn anh trai.” Trần Đình nhắm mắt, lại mở ra, trong mắt ngập đầy kiên định.

“Được.” A Ngữ ôn nhu mỉm cười. Kéo tay cô, mà hai người đàn ông kia thì đi theo phía sau hai người, bọn họ chỉ cảm nhận được chấn động, một người nghe thấy nhưng lại không nhìn thấy nơi nổ mạnh, một người thấy thì lại không nghe. Hai người tay nắm tay, bốn người đi khỏi sân. Đi về phía chỗ gặp chuyện không may.

Thẩm Sâm dựa theo lời A Ngữ tìm đến nơi, sau đó lấy ra một cái hộp. Hắn cùng Mục Siêu dùng chung không gian, trong lòng lúc này không có cảm giác Mục Siêu gặp chuyện chẳng lành, hắn cũng không lo mấy. Trong hộp quả nhiên đựng chứng cứ. Giấu tốt mấy thứ này. Thẩm Sâm mới đuổi tới chỗ xảy ra chuyện kia.

….

Chúng ta rút thời gian lại một chút.

….

Mục Siêu đi theo Trần Vương Bá vào thông đạo, mùi vị thịt càng lúc càng nồng, Trần Vương Bá hưởng thụ ngửi ngửi. Tay Mục Siêu vừa động, bên eo liền bị dí vào một thứ sắc bén.

“Cấm động, mày biết tao là đầu bếp nhỉ, chỗ nào yếu ớt nhất trên người mày tao đều rõ cả.” Giọng nói gian tà của tên đầu bếp truyền tới.

Trần Vương Bá đi tuốt đàng trước, không biết phía sau đang diễn ra chuyện gì.

Cái tay đầy mỡ của Trần Vương Bá chậm rãi xoa xoa thắt lưng của Mục Siêu.

Mục Siêu rùng mình dữ dội. Da gà đồng loạt dựng lên. “Tao là người được đại ca mày nhìn trúng, mày không sợ tao la lên hả?”

“Hì hì, mày dám kêu tao liền giết mày rồi nói mày có ý đồ tấn công đại ca!” Hắn nói bên tai Mục Siêu.

Thực gớm giết. Toàn thân đều xuất ra cảm giác bài xích từ tận đáy lòng. Cậu muốn giết người, vì thế cậu cũng đã làm vậy. Hồi nãy khi dùng kim đâm đầu bếp, cũng sẵn trồng luôn hạt giống không khí vào cổ hắn, cùng loại đưa vào người Từ Huy. Nhưng hiện giờ dị năng không gian của cậu đã mạnh hơn nhiều, điều khiển việc gieo hạt giống cũng ổn hơn.

Mục Siêu tâm tư vừa chuyển, phía sau chợt truyền đến tiếng động ngã xuống nặng nề.

Trong giây lát, hạt giống trong trái tim tên đầu bếp đã nổ mạnh. Mặc cho Đại La kim tiên cũng không cứu nổi. Hắn đã chết.

“Gì thế?” Trần Vương Bá quay đầu chỉ thấy Mục Siêu bình tĩnh thong dong đối mặt với mình, mà đằng sau cậu là thi thể béo ú nằm ngang của tên đầu bếp.

“Tao giết hắn.” Nói ra hiển nhiên như chả liên quan tới mình, Mục Siêu thậm chí há lớn miệng hắt xì một cái.

Trần Vương Bá trừng to mắt, rồi nở nụ cười. “Được, tốt lắm, ta thích tính cách này của em.” Một chút cũng không để ý đi tới trước, dường như chắc chắn rằng Mục Siêu sẽ không ra tay sau lưng gã.

Có bệnh? Mục Siêu đi theo phía sau, nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, một thủ hạ bị người xa lạ giết chết mà gã còn cười được. Bất quá cậu sẽ không giết tên khốn nạn này, ít nhất trước mắt thì không.

Có không gian ngăn cách mũi mình với bên ngoài, khỏi phải ngửi mùi thịt kinh tởm đó nữa, tâm tình Mục Siêu tốt lên chút.

Thông đạo bảy vòng tám chuyển, hai người đi hơn mười phút mới tới mục tiêu.

Cũng chính là ‘nhà ăn’ Trần gia.

Thứ gọi luyện ngục nhân gian chắc cũng không hơn nơi này. Mục Siêu mở to mắt, hai tay bị trói ở sau lưng gắt gao nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng lại không thấy đau. Răng nanh đay nghiếng chặt chẽ, hàm ếch căng gồ nổi rõ, cậu cố gắng áp chế cơn giận dữ của mình.

Lọt vào tầm mắt là ngọn đèn treo sáng choang, chiếu cho gian phòng bí mật này sáng như ban ngày. Đám xích sắt nối từ trên trần nhà xuống siết chặt một số người thân trần như nhộng. Hơi thở yếu ớt mỏng mảnh, mà có vài người, đã biến thành bộ dáng nửa xương nửa thịt, máu loãng nhiễm đỏ trên khung xương trắng hếu, từng giọt từng giọt, rơi vào cái nồi nước sôi sùng sục to đùng. Từng nhịp thở mỏng yếu tới độ không thấy được phần ngực phập phồng của họ nữa, Mục Siêu biết, họ còn sống!

(X: chân dê từ đầu khi nhắc đến Trần Vương Bá là cách nói chỉ việc ăn thịt ng***, điều này bắt nguồn từ một số điển cổ sự kiện, ta không tiện nhắc tới)

“Biết không? Phương pháp ăn chân dê chính là vào thời điểm bọn nó sống thì cắt từng miếng từng miếng thịt xuống nấu, mới càng thêm thơm ngon.” Trần Vương Bá nhích sát vào tai Mục Siêu nói khẽ. “Ta biết em là ai, ta sớm đã hoài nghi tổ chứ có nội gián, em xuất hiện rất trùng hợp.”

Dưới ánh nhìn lạnh lẽo của Mục Siêu, Trần Vương Bá thản nhiên đi tới một cái ghế gỗ lim ngồi xuống, gật đầu với đám thủ hạ.

Một cô gái tuổi chẳng nhỏ hơn Tô Hàng bao nhiêu, trần truồng bị trói lên, Mục Siêu có thể trông thấy dấu vết bị ngược đãi trên người cô bé, lúc nãy đã gần như sắp chết.

Mắt Mục Siêu trừng to như nứt toạt! Không gian nhận trên tay đã nén xong, tuy rằng không ai thấy được, nhưng câu nói của Trần Vương Bá khiến cậu ngừng động tác.

“Nếu như em động chút thôi, xiềng xích kia sẽ mở ra, mấy người đó sẽ bị luộc chết.” Phải, nước trong nồi sôi ùng ục, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt. Độ nóng đó, nếu người ngã vào, không chết thì cũng sẽ phế tàn.

Trần Vương Bá cởi bỏ áo khoác trên người, phía trên đầy nút. “Mày động tý thôi, tao liền nhấn nút. Đều là thuốc nổ kiểm soát khí chôn dưới đất nha.” Gã đắc ý cười. “Trói nó lại.”

Mục Siêu bị hai tên đàn em dẫn tới trước mặt Trần Vương Bá. Giờ đang diễn ra chuyện mà cậu không lường trước được, khi mọi chuyện xảy ra thật sự, liền vấp rất nhiều khả năng xấu. Có lẽ tốt, có lẽ sẽ hỏng hết, vào lúc cậu tiến vào hết thảy đều không còn theo kế hoạch đã định nữa.

Lúc này chỉ mong Tần Miên cùng Thẩm Lộ bên kia tiến hành thuận lợi. Tuy cậu chả phải thánh mẫu gì, nhưng nhiều người vô tội như thế chết trước mắt mình, là một chuyện cực kỳ không tốt.

Tay sai bưng tới một mâm thịt, phía trên đã ướp sẵn gia vị, còn được trang hoàng vô cùng tinh mỹ, vốn là cảnh đẹp ý vui, nhưng khi biết nguyên liệu của nó là gì. Chỉ cần là kẻ có lương tâm thì đều căm thù tới tận xương tủy.

Mà những người này thì không. Bọn họ vớt thịt trong nồi, đơn giản cùng với đống đồ gia vị mà ăn tới mồ hôi đầm đìa.

Thật sự rất mắc ói. Cậu không thể trêu đùa trên sinh mạng của những người kia nữa.

Người bị treo trên nốc nhà kêu thảm thiết, khóc lóc, chết lặng. Người trên nền đất ăn uống cười lớn, hưng phấn, hét hò… Mọi thứ đều đối lập rõ ràng như vậy.

Có lẽ tim đèn của ngọn nến đang treo quá nhiều, ánh sáng bừng bừng. Bóng người bị treo vô cùng thảm thương, hắt vào tường, theo ánh nến chớp chớp, như ma quỷ.

“Mày sẽ gặp báo ứng.” Còn chưa nhận được tín hiệu. Mục Siêu trần giọng nói.

“Thế giới này đã không còn cái thứ gọi là báo ứng hay không báo ứng đó nữa!” Trần Vương Bá ăn nốt miếng thịt cuối cùng, nở nụ cười quỷ dị. “Từ khoảng khắc tao bị oan uổng, thế giới này với tao mà nói chả còn thứ gì có giá trị cùng lương tri đáng nói cả. À mà, ngược lại cảm ơn mày tiêu diệt hộ tao cái tên tâm phúc như họa kia. Thằng nào nghía mong vị trí của tao, không nên giữ lại.”

Mục Siêu biết gã đang nói tên đầu bếp bị giết kia.

Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nổ sập siêu lớn, nơi này cũng chấn đến rung rung.

“Chẳng nhẽ mày không cẩn thận đè lên cái nút nào đó chứ?” Đó là thuốc nổ kỹ năng của Tần Miên, cũng là tín hiệu của họ.

Mặt đất thình lình tràn ra sương lạnh, trắng tinh, sương mờ trắng trong tạo nên sự đối lập với cái nơi dơ bẩn này. Trong sương trắng, bụi phấn lóe lên lấp lánh. Trần Vương sinh tâm cảnh giác, lại nghe thấy tiếng vỗ tay.

Theo tiếng đó, sương trắng hóa thành những tinh thể trắng toát nhỏ tý ty nhẹ bay bay! Bay giữa không trung, ánh sáng của tinh thể lập lòe tỏa sáng. Làm mọi người cảm thấy xinh đẹp vô cùng.

“A!” Tiếng thét thảm thiết không dứt bên tai.  Trên thân thể những người bị bột phấn lây dính đều bắt đầu nổi lên bọc mủ, không chỉ đau đớn muốn cắt da xé thịt, còn ngứa ngáy như hàng vạn con kiến đang bò trong thịt tâm. (X: tâm ở đây là trong lòng, trong người đó)

Rất nhiều người đưa tay cào gãi da của mình. Bọc mủ bị đụng vào liền vỡ ra, dịch mủ bắn tung tóe xuống đất, cũng văng đầy trên thân người bên cạnh. Ngứa quá, ngứa vô cùng ngứa. Hệt như có vạn con trùng nhỏ bò qua bò lại trên người, còn nhảy tới nhảy lui cắn lung tung.

Gãi gãi, máu tươi cùng dịch mủ màu nâu chảy xuống.

Gãi rồi lại gãi, hai tay đã nhiễm đầy máu đỏ tươi.

Gãi tiếp gãi mãi, máu thịt cũng bung ra, lộ ra từng phiến xương trắng hếu.

Bộ dáng hệt như những người mà họ đã lăng trì!

Dường như nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của người bị treo trên nóc nhà, không, không chỉ những người đó. Những cái bóng trên tường, đột nhiên chui ra rất nhiều rất nhiều máu thịt mơ hồ, bọn họ vẫn duy trì bộ dạng con người, thế mà lại chả có bao nhiêu thịt vụn mắc trên khung xương kia.

Máu, tràn lan dưới chân. Những ‘người’ cười lạnh lùng đó bước đến gần họ, họ hoảng loạn nhận ra, bản thân không động đậy được! Xương ngón tay trắng bệch dữ tợn cắm vào bụng họ, trước mặt bọn họ, là ruột, thận từng bộ phận từng nội tạng bị kéo ra.

Đau quá, rất đau! Ngứa ngáy cùng đau đớn đan xen. Họ muốn chết, lại không cách nào tự sát được.

Những ‘người’ đó đem nội tạng nóng hổi của họ nâng tới trước mặt họ, tiếp đó lại cho vào cái miệng chỉ còn xương và răng trắng bóc của ‘họ’, ăn. Không có thân hình, không còn máu thịt, từng mảng nhỏ nội tạng rơi trên đất.

Bên tai vang lên tiếng vọng: “Đau quá. Cực kỳ đau đớn. Giết tôi đi. Đừng ăn tôi….”

Cầu xin, oán hận, âm độc.

Một tên thủ hạ thấy được ‘người’ quen, người phụ nữ đó là người đầu tiên chính tay gã hạ thủ và ăn thịt. Bởi vì gã thích ăn phần thịt trước ngực, cho nên trước ngực người phụ nữ đó chỉ còn một cái lỗ lớn, lộ ra phần xương sườn.

Một thủ hạ lại trông thấy một đứa nhỏ, vì gã rất cố chấp với đứa nhỏ đó, cho nên giữ lại cái đầu đáng yêu của cậu bé.

Còn có rất nhiều rất nhiều.

Trong mắt bọn họ, là địa ngục, là ác quỷ bò ra từ địa ngục làm loạn.

Rốt cuộc, ác quỷ cũng biến mất, trên người cũng chết lặng. Toàn thân lạnh như ngâm trong hầm băng nhưng so với lúc nãy thoải mái hơn nhiều…

Những điều đó trong mắt Trần Vương Bá, vẫn là cảnh địa ngục, chẳng qua là một loại địa ngục khác mà thôi.

Khi sương trắng nọ nổi lên thì gã đã sinh tâm cảnh giác. Tay vung nổi lửa, sương trắng không có lan tới chỗ này, gã cũng chẳng trúng độc.

Thế nhưng đàn em gã thì không. Đám thủ hạ ngày trước cùng gã đánh tang thi, cùng nhau vào sinh ra tử, đến lúc này bị bản thân cào gãi tới máu thịt chẳng phân rõ không ra hình người, sau đó hiển hiện trên mặt là nét mặt như nhìn thấy thứ gì cực kỳ đáng sợ, nhưng chỗ này trừ họ thì cũng chỉ treo đám ‘thức ăn’.

Nhóm đàn em nhìn nhau, sau đó nhào lên người đối phương, từng chút từng chút dùng sức vói vào bụng đối phương. Không quan tâm máu văng đầy trên mặt, vẫn cố vói tới nội tạng.

Trần Vương Bá nhìn đám thủ hạ của mình như những tên điên cầm thịt cùng nội tạng đang chảy máu đầm đìa nhét vào mồm nhai nuốt. Máu, thịt vụn, chảy dính trên mép miệng bọn họ.

“Tại sao!” Trần Vương Bá căng mắt nhìn hết thảy mọi chuyện. Gã không nhìn thấy ảo giác, nhưng lại nhìn thấy đàn em mình tự tay giết lẫn nhau rồi nở nụ cười quỷ dị chết đi.

“Là báo ứng…” Không gian nhận trong tay Mục Siêu chém vào khoảng không trống rỗng. Một đao tiếp một đao. Trong không khí bị cắt đó mau chóng xuất hiện vết cắt màu đen, cũng rất nhanh biến mất.

Trần Vương Bá vốn cảnh giác. Khó khăn lắm mới tránh thoát được một kích, thế nhưng đạo công kích kế tiếp lại chém đứt một chân của gã.

“A!” Đau đớn kịch liệt khiến gã không khỏi thét lên. Sống an nhàn sung sướng cũng đã lâu, loại đau đớn này đã sớm biến mất trong sinh hoạt của gã, mà nay nó lần nữa gợi lên nỗi đau trong trí nhớ, còn phóng đại lên gấp mấy lần.

“Mày đáng chết.” Mục Siêu từng bước đến gần Trần Vương Bá, trong mắt không tỏ chút cảm tình nào. Loan đao xuất hiện nơi tay, cậu không muốn mau chóng giết chết gã đàn ông này.

Lưỡi đao sắc bén từng nhát từng nhát hạ xuống làn da, da thịt bị cắt, vẽ ra một đường sâu đến có thể thấy được xương từ miệng vết thương, ngay sau đó một nhát khác lại vẽ thêm trên vết thương đó. Chiều sâu độ dài mỗi đao đều đồng nhất. Mà tay còn lại của Mục Siêu không ngừng lấy bột phấn li ti từ không gian rắc vào trên miệng vết thương.     

Đây là thuốc bột cậu cùng Kiều Viễn đặc chế, duy trì tinh thần cảm nhận sâu sắc từ thân thể. Đạt tới hiệu quả kích thích.

“Tao đã nói, mày sẽ gặp báo ứng.” Mục Siêu vỗ vỗ tay. Dùng nước rửa sạch bột phấn trên tay. Cậu liếc nhìn cái vại nước sôi. Mùi mỡ ngậy từ miệng vại đang nấu bay lên. Mục Siêu lui vài bước, vại nước sôi thoắt cái đã tưới xuống người Trần Vương Bá.

“A!” Tiếng kêu thét thảm thiết đau đớn tận xương tủy.

Mục Siêu quay đầu đi ra ngoài. A Sâm lúc này chắc đã xong xuôi hết rồi?

Cậu không thấy, Trần Vương Bá sắp ngất ấn xuống cái nút trên người.

“Oanh!” Tiếng nổ mạnh vang lên tứ phía. Mặt đất rung chuyển không ngừng. Mục Siêu miễn cưỡng duy trì cân bằng, quay đầu chỉ thấy thi thể Trần Vương Bá đã tắt thở không khỏi tức giận vô cùng. Hai không gian nhận hung hăng chặt đứt cổ Trần Vương Bá. Điều này mới chính thức khiến cho kẻ độc ác cặn bã kia hoàn toàn chết hẳn!

Mặt đất vẫn cứ chấn động. Những người bị treo trên nóc nhà bao gồm cả cô gái nhỏ bị treo lên cuối cùng kia, đều thở ra nhiều mà hít vô ít, hấp hối.

Mục Siêu nhắm mắt. Từng đạo không gian nhận chém tới, chấm dứt nỗi thống khổ ở kiếp này của họ.

“Oa oa ô…” Đột nhiên vang lên tiếng trẻ con khóc. Mục Siêu nhớ tới em gái mà thằng nhóc kêu Vu Thần kia đề cập.

“Oành!” Lại thêm một tiếng nổ mạnh, cơ hồ là ngay dưới chân cậu!

Vách tường căn phòng bắt đầu xiêu vẹo, xà ngang trên đỉnh như đổ dồn về phía cô gái nhỏ đang đứng, Mục Siêu chả nghĩ nhiều, nhào qua ôm lấy đứa nhỏ, lăn một vòng tránh khỏi xà ngang.

Đứa nhỏ gầy teo nhỏ xíu, vốn không đủ dinh dưỡng, lại bị dọa một chập, trực tiếp ngất xỉu luôn.

Thôi, cậu cũng không cần đánh nữa. Mục Siêu ôm đứa nhỏ chạy ra ngoài. Chuẩn bị tùy lúc tiến vào không gian.

Những cái giá lâu năm bên trong lung lay sắp đổ, Mục Siêu né khỏi sự tập kích của mái ngói ở phía trên, lại không tránh được xà ngang rơi xuống. Mảng gỗ nặng trịch nện lên đầu vai cậu.

Mục Siêu hét lớn một tiếng, cậu nghe được tiếng xương cốt gãy vỡ. Bả vai đau cực. Nhưng cũng chẳng ngăn được bước chạy của cậu.

Nhanh lên. Thông đạo dài ngoằn được xây dựng thô sơ. Mục Siêu biết rõ hiện giờ cậu không thể vào không gian. Nếu như vào, phòng ốc sập toàn bộ, cho dù đi ra thì cậu sẽ bị chôn dưới đống gạch vụn ngói nát này!

Chỉ mới không tới hai phần ba lộ trình, vai cậu, cánh tay, chân đều dồn dập bị thương. Đầu thì dùng không gian che chắn.

Vừa nãy khi thu thập gã Trần Vương Bá, nâng cái vại to đùng đó dùng quá nhiều dị năng. Hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng dùng dị năng bảo vệ đầu.

Mau, mau!

Cậu vội vã chạy về cửa ra tràn ngập ánh sáng, nơi đó có hy vọng sống.

“Tiểu Mộc đầu!” Một tiếng hô lớn. Mục Siêu trợn to mắt, nhìn người đàn ông chạy vội về phía mình, mà cậu, cũng đang cố chạy về hướng người đó!

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này tự nhiên hơi dài chút chút ha

~(≧▽≦)~Khuẩn tác giả kỳ thật là mẹ đẻ đó!

Bla bla bla bla

Thế nhân đều nói, nhân quả tuần hoàn, báo ứng đúng đắn