Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 32: Ỷ Sơn thôn




Ba tháng sau.

Tầng tuyết dày như làn váy trải rộng trên tán cây tùng bách xanh biên biếc. Xung quanh đều là mảnh tuyết trắng xóa, chỉ có khói bếp lượn lờ trên đỉnh thôn xóm biểu hiện chút sức sống. Bốn phía là tiếng róc rách trôi chảy của dòng suối. Ánh nắng chói chang chiếu xuống không trung, rõ ràng là ngày nắng, nhưng không cảm thụ được chút độ ấm nào, khí lạnh hăng hái chui vào trong quần áo mỗi người.

“Cha ơi!” Một cục tròn tròn bên cạnh dòng suối đột ngột đứng lên. Ấy dô ~ thì ra là một đứa nhỏ nghen. Trắng trắng mập mập, mặc một cái áo khoác bông nho nhỏ, Mũ áo trắng nhỏ còn cố tình may thêm hai cái tai mèo nhỏ nhô lên, từ xa nhìn thì giống như có một đôi tai mèo trắng mềm. Tuyệt không giống trẻ con ở mạt thế.

Đứa nhỏ này là ai? Dĩ nhiên là Mục tiểu Phi Ly được cưng chiều cực kỳ ~ xét theo bối phận, Mục Siêu cùng Thẩm Sâm là hai người cha, Tô Viện cùng Tô Hàng là chị gái cùng anh trai, Thẩm Lộ là chú, Kiều Viễn là ‘thím’ (này rõ ràng là Thẩm đại đại đặt tên riêng nghen (*ω*) Tiểu Kiều thiệt xấu nha.) Mà người duy nhất không tý quan hệ gì với mọi người là Tần Miên cũng thành dì luôn.

Quả thật là một gia đình lớn!

Vì sao mấy người này lại ở trong thôn trang nơi khe núi, này thì phải kể lại ba tháng trước.

Tiến vào giữa tháng chín, thời tiết mạt thế cũng bắt đầu thay đổi.

Vốn là cuối thu nắng gắt lại bá chiếm thời tiết, vốn là một màu vàng óng ánh, là thời điểm lá vàng khắp nơi, lại rơi rớt mấy bông hoa tuyết trắng bé xíu. Mọi người bị bông tuyết trắng nhỏ bé thưa thớt đó làm trở tay không kịp.

Độ ấm cũng dần chuyển sang lạnh. Một ngày trước vẫn là hai mươi mấy độ thoải mái. Qua hôm sau đã mang bộ dạng năm sáu độ, nhìn thời tiết có vẻ sẽ càng lạnh hơn nữa.

Mục Siêu một đường đi tới, phát hiện rất nhiều người đều không kịp tránh lạnh mà phát sốt cảm mạo. Càng đi lên phía bắc càng lạnh, đến biên giới nam bắc thì đã trở thành đại tuyết lông ngỗng! Trên xe đều là người phía nam, nhìn thấy tuyết thì cũng không lớn như vậy. Bốn phía đều tích một tầng tuyết dày trắng tinh.

Xe chạy nhanh trên chiếc ‘thảm’ trắng bông hoàn mỹ đó, căn bản là nhìn không thấy phương hướng của đường quốc lộ dài ngoằn, những dấu vết do xe chạy quá nhanh ở đằng trước nhanh chóng bị bao trùm. Mà người đi ô tô trên đường ngồi co ro ôm chặt lấy thân mình, quần áo đơn bạc không chống đỡ nổi cái lạnh rét căm xâm nhập vào. Trên đường người bị đông chết cũng không ít hơn so với người bị tang thi cắn chết chút nào.

Mùa đông đến sớm, còn sớm hơn so với kiếp trước. Không đợi Mục Siêu lo nghĩ cho người khác, bé con nhà cậu đã có vấn đề.

Phi Ly hôn mê.

Không có bất kỳ dấu hiệu gì, tựa như mùa đông này, thình lình ngủ mê. Tô Viện là người đầu tiên phát hiện không đúng, Tiểu Phi Ly khi mùa đông đến gần càng lúc càng lười nhúc nhích.

Quan tâm sẽ bị loạn, Mục Siêu cực lo lắng, vẫn là Thẩm Sâm lôi kéo khiến cậu tỉnh táo lại.

Gen trong thân thể Phi Ly rốt cuộc là gì thì bọn họ không biết. Mục Siêu kiểm tra cơ thể Phi Ly, các chỉ tiêu rất bình thường. Chỉ là mê man không tỉnh thôi. Không có cách nào Mục Siêu đành phải đem Phi Ly vào không gian. Dùng một cái rổ đan nhỏ để bé vào rồi đặt trong nước suối không gian, mỗi ngày đều để vào khoảng một giờ nhưng không liên tục.

Mục Siêu cùng Thẩm Sâm tâm tình không vui lên đường, gần đây mọi người tìm được cái thôn xóm nhỏ.

Nói đến thôn nhỏ này, khi mạt thế đến, thế mà lại không có bao nhiêu thương vong. Người trong thôn lấy ý kiến của đám trẻ tuổi, đồng tâm hiệp lực giết chết người bị biến thành tang thi. Dị năng giả trong thôn cũng không ít. Vừa hay dựa núi Thanh Sơn, trước mặt có dòng suối, tự cung tự cấp vô cùng yên bình.

Lúc mới tới thôn, vì trước đó có trường hợp thôn nuôi tang thi, hai chị em Tô gia cảnh giác cực kỳ. Bất quá thôn này với chỗ đó không giống nhau. Thôn dân ai cũng nhiệt tình sáng sủa, so với sự tàn khốc mạnh được yếu thua của mạt thế thì so ra thì nơi này đối lập rõ ràng. Sau đó mọi người mới biết vì thôn dựa vào núi nên được kêu là Ỷ Sơn thôn.

Thôn dân tự mình nuôi gia cầm súc vật, trồng rau, vì họ là người ngoài đến, thôn trưởng làm chủ đem phòng hiện tại không ai ở cho bọn họ trú tạm. Đều phân ra cho họ.

Trong thoáng chốc, nghĩ đến cụm từ thế ngoại đào nguyên linh tinh. Tô Viện buông cảnh giác, mọi người cũng chia nhiệm vụ phù hợp, vài người một tổ ra ngoài săn thú, cung cấp kiến nghị phương pháp phòng ngự cho thôn, bởi vì mùa đông đến, Mục Siêu còn đem đệm chăn quần áo mùa đông chia cho những thôn dân thiện lương này. Ngày mai đi xem các ruộng, săn thú, nhìn tình huống tiểu Phi Ly. Cuộc sống của bọn họ nhàn nhã có chút không chân thật.

Phi Ly hôn mê gần ba tháng cuối cùng cũng tỉnh, lúc này lại giống như cây trúc nhổ giò, người cao lên hoạt bát vô cùng.

Cho dù có tai mèo, lực ảnh hưởng của Phi Ly nằm ngoài dự kiến của mọi người.

“Cha ơi!” Một bé bông tròn một tuổi, thình lình lớn lên thành cục bông tròn lớn bốn tuổi, ngoài việc thân cao lên thì khả năng mồm miệng nói chuyện cũng rõ ràng hơn, không kém gì những đứa trẻ bốn tuổi bình thường khác!

Tâm tình luôn treo thẳng của Mục Siêu cũng buông xuống. Kế hoạch rảo bước hướng Tây Bắc đã tính xong hết rồi.

….

Phi Ly đứng dậy bên cạnh dòng suối, mở đôi chân ngắn của mình bước đi, đi chưa được mấy bước liền ngã ụp xuống tuyết. Bé con nằm trên tuyết lạnh lẽo cười khanh khách không ngừng, hoàn toàn không có chút nào là bị đông lạnh cả.

Mục Siêu cùng Thẩm Sâm đi tới. Hai người mặc ác khoác kiểu dáng tình nhân, màu quần cũng là cùng một sắc. Hai người đi đến đâu, các cô gái nhỏ, các thím đều ôm tim … làm gì? Xứng quá đê, coi tim đập nhanh ghê lun.

“Sao lại đi dọc nước, bộ không lạnh sao.” Mục Siêu cười lau sạch bọt nước trên mặt trên tay cho Phi Ly. “Đi đường còn té nữa. Bé mèo ngốc nha.”

“Rõ ràng là bé béo.” Thẩm Sâm đứng bên nói mát. Cúi đầu nhìn, quả nhiên mặt cùng cổ Phi Ly đều tròn ủm nghen. Hừ, lão cha luôn thích nói bé béo, cha thiệt đáng ghét nga. Nhưng hình như là có béo lên chút nhi, thịt thịt trên bụng lại tăng lên rầu. ╮(╯▽╰)╭ haizz, tại chị nấu cơm ngon quá trời mừ.

Tô Viện đang theo một thím học tập đồ ăn đặc sắc ở địa phương: “Hắc xì!”

“Nha, Tiểu Viện, có phải bị cảm rồi không? Muốn nghỉ chút không con?” Thím lớn tuổi bên cạnh quan tâm hỏi.

Tô Viện ôn nhu cười: “Không có gì đâu ạ, thím cứ tiếp tục đi.”  Một bên nghiêm túc nhớ kỹ từng trình tự.

Thím lớn vừa nấu ăn vừa cảm khái trong lòng, người nhà của Tiểu Mục ai cũng có bộ dáng tuấn tú xinh đẹp hết trơn à. Haizz, khuê nữ này cũng đã có đối tượng rồi nha, tên nhóc con trong nhà mình sao không sinh sớm thêm hai ngày nữa chớ.

Thím à, cho dù sinh sớm hơn cũng vô dụng thôi.

………..

Nhìn thời tiết, mấy ngày này đều không có tuyết. Theo kế hoạch thì họ cũng nên đi rồi.

“Nè ~ Mèo con đó hả ~ đi tìm cha con à?” Phi Ly đi ngang qua một hộ nhà nông, thím lớn đang ở bên trong nhặt rau cười tủm tỉm hỏi bé. Bé con này xinh dễ sợ luôn, giống mấy bé búp bê tuyết quá, ư… ây nha, con gái mình nói gì đó nhể? Manh muốn chết luôn!

Phi Ly vuốt vuốt hai lỗ tai nhỏ tròn tròn trên mũ mình, cười híp mắt nói: “Cháu chào bà Vương! Con muốn đi tìm chị!” Lỗ tai nhỏ trên mũ rung rung. Mũ hình tai mèo vừa khớp với lỗ tai của Phi Ly.

…..

Quần áo của ba chị em đều cùng một kiểu. Vì thường xuyên uống nước của không gian, dùng nước đều là nước không gian pha loãng với nước thường, Tô Viện cùng Tô Hàng đều đã vứt bỏ hình dáng trẻ con mềm mại, thân hình cũng đã cao lên theo thường lệ. Tô Viện mười bốn tuổi duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp chọc người, khiến cho Mục Siêu oán hô tên nhóc Đỗ Minh kia chiến được tiện nghi, những lúc như vậy, Tô Viện sẽ đỏ mặt, không kiềm được sờ khóa ngọc trên vòng cổ. Mà Tô Hàng tám tuổi cũng đột nhiên như giảm béo thành công, tuy bộ mặt vẫn than như Thẩm Sâm, nhưng khó giấu được bộ dáng tuấn tú, nho nhã cực kỳ ổn trọng.

Vì thế Thẩm Lộ trước mạt thế là nhà thiết kế cố ý làm quần áo kiểu dáng giống nhau cho ba chị em, Tô Viện là loại tai thỏ rũ xuống, trắng trắng mềm mềm, đặc biệt nữ tính. Tô Hàng là lỗ tai của báo, nhóc con mặt lạnh như tiền phối với lỗ tai báo vậy mà xứng một cách khó hiểu. Mạt thế thì vải vóc đâu ra? Bambi Thẩm Lộ tỏ vẻ không cần cậu lo lắng đến. Ca phu cái gì cũng có. (X: Ca phu = Mục Siêu)

…….

“Chị ơi ~ ” Phi Ly cách rất xa, đã gọi với qua chỗ Tô Viện. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, lượng vận động không đến trăm mét vậy mà khiến Phi Ly thở hổn hào hổn hển.

Tô Viện tranh thủ tiếp được tiểu tổ tông này, sau đó cọ cọ khuôn mặt mềm nhũn của bé. Một tay nâng mông bé, một tay lễ phép chào thôn dân nói tạm biệt.

“Chú, ông ơi, chào dì, thím tạm biệt ạ ~ ” cái móng nhỏ lắc lắc, nụ cười tươi tắn hút hồn người, chỉ nghe thôn dân phía sau “Hítttt….” Tập thể hít vào. Trùi đất tôi ơi đáng yêu quá đê!

“Chị à, cha nói chúng ta phải đi ư?” Phi Ly nghe được nhóm người lớn bàn bạc việc xuất phát, trong đầu của bé vẫn còn nhớ đến chuyện ở con đường bạch dương nọ.

“Đúng vậy, chúng ta không thể cứ ở đây mãi.” Tô Viện nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, sau đó đặt Phi Ly xuống rồi dắt đi. Em trai nhỏ lại tròn thêm rồi. Gống bánh gạo nếp ghê. Cắn một miếng thì chắc là vị thơm ngát mùi cỏ xanh? Vị soda cũng được lắm. Suy nghĩ của Tô thiếu nữ bay cao bay xa.

Phi Ly ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Viện đang mất hồn, nhìn ánh mắt thì biết chị gái lại suy nghĩ lung tung gì đó. Yên lặng cúi đầu, bé vẫn nên thành thật một chút. Gần đây cứ cảm thấy chị gái có khuynh hướng biến thân thành mấy dì kỳ cục. Luôn thích cọ cọ mặt bé nè. Haizz. Đáng yêu quá cũng là một cái tội nhi.

Mục Siêu nhìn mặt mũi con gái lớn vẫn vô cùng bình thường, nhưng ánh mắt lại hiển lộ bộ dáng của đám hoa si, bé con lại cúi đầu như mấy người già lắc đầu than thở. Hình ảnh thiệt đẹp.

Lúc trước mọi người đã bàn xong xuôi, ngày mai lên đường, bọn họ ở đây thẫn thờ cũng khá lâu rồi, rất rõ ràng là, năng lực của Thẩm Lộ, Tần Miên, Tô Viện có xu thế trì trệ không tiến. Ba người cũng không giống Thẩm Sâm cùng Mục Siêu xài chung không gian, sau này còn có thể dựa vào điều kiện không gian đạt được thành tựu không nhỏ trong tu luyện. Cứ tiếp tục như vậy thì bên ngoài đã là cao thủ như mây thì hỏi coi bọn họ phải làm sao chớ.

An nhàn hưởng lạc không phải thái độ nên có ở mạt thế.

Cũng nên từ biệt rồi. Huống hồ bên Giản Thành đã truyền tin tức đến. Việc nghiên cứu về viên đá đỏ đã có tiến triển, bọn họ cần phải tới căn cứ Tây Bắc cùng Giản Thành gặp dị năng giả hệ não vực kia.

….

Biết bọn họ phải đi, người trong Ỷ Sơn thôn vô cùng luyến tiếc. Đối với họ mà nói, tám người này y như thần tiên thình lình xuất hiện vậy, chỉ bọn họ cách phòng ngự, chỉ bọn họ sử dụng dị năng, vào mùa đông mọi người chưa kịp chuẩn bị thứ gì, họ liền cho rất nhiều quần áo cùng chăn ấm. Hơn nữa! Tác dụng lớn nhất chính là … cảnh đẹp ý vui nha (sai trọng điểm rồi)!

Xe bị nhồi nhét rất nhiều rau dưa (nguyên một thửa luôn ~ có Kiều Viễn là dị năng giả hệ mộc mà) cùng các loại thịt. Chỉnh đốn lại đống gà đã vặt hết lông. Thôn dân đến tiễn đi dọc theo con đường ra khỏi thôn còn đứng tại cổng dòm theo, cho đến khi xe biến thành một điểm đem nhỏ tý, mọi người mới tiếc nuối quay vào thôn. Tiếp tục sinh hoạt của mình.

……..

Trên xe, không ai nói chuyện. Mọi người sửa sang lại đồ được cho.

“Buồn rầu gì thế hử.” Mục Siêu cười mỉm niết khuôn mặt nhỏ nhắn ỉu xìu của Phi Ly. “Chúng ta sẽ quay lại mà. Phải không, A Sâm.”

“Xoạt” ánh mắt của đám người ngồi sau sáng lên, ngay cả tiếng của Thẩm Lộ thông qua bộ đàm cũng có khí lực hơn.

………

“Ối trời thôn trưởng ông mau nhìn. Phòng chú Thẩm ở có quá nhiều thứ tốt luôn nè.” Thôn trưởng râu bạc đang nghĩ tới giọng nói của Phi Ly với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm ngọt ngào gọi ông ơi. Lập tức bị đám nhóc nghịch ngợm trong thôn nắm râu kéo đi đến chỗ bọn Thẩm Sâm từng trước khi đi.

Mở cửa ra. Một đống lớn đồ dùng sinh hoạt được đặt trên giường. Vậy mà còn có một núi nhỏ than đá nữa! Thứ này đã lửa sém lông mày với toàn bộ thôn trong mùa đông này.

“Tiên nhân! Là tiên nhân rồi.” Lão thôn trưởng sờ đống than đá, núi nhỏ này đủ cho thôn họ dùng hết mùa này. Đợi đến khi cây cối trong thôn đều tan tuyết ráo khô, cũng sẽ không lạnh nữa.

….

Con đường hướng Tây Bắc không ai qua lại. Vốn trời quang đãng, nào ngờ chiều lại bắt đầu hạ xuống âm độ.

Thời tiết mạt thế quả nhiên rất thất thường. Nhìn đám mây đen kịn loạt xoẹt mấy tia điện, ánh mặt trời bị che đến không thể lú đầu ra. Trên đồng bằng mênh mông, chỉ có một vùng tuyết trắng xoát chưa tan và lưa thưa mấy tang thi bị đông cứng.

“Sắp có bão tuyết rồi.” Mấy tháng qua, họ cũng từng rất nhiều lần thấy mây đen. Nhưng như lần này thì chưa từng thấy qua. Tầng mây dày đặc, tối tăm một vùng.

Mọi người đành phải tranh thủ tìm chỗ tránh bão tuyết.

“Ấy nè? Sao tang thi lại bất động.” Thời gian này tang thi bò sát chiếm số đông, mọi người cũng vài lần gặp loại biến dị, tang thi tiến hóa cấp bậc càng cao, bão tuyết lại không ảnh hưởng quá lớn đối với nó nữa. Biến dị tốc độ trong trời tuyết này cũng không kém gì loại bò sát. So với thời điểm xuân về hoa nở thì vậy đã là chậm rồi.

Mục Siêu cũng không biết lý do. Cau mày. Xem đám tang thi ngửa đầu nhìn không trung. Một bàn tay vuốt đỉnh đầu cậu. “Đừng lo.” Thẩm Sâm trấn an vuốt ve người yêu, chuyên chú nhìn tình hình đường đi ở phía trước.

Nếu có người may mắn sống sót sau mưa đỏ, nhất định sẽ phát hiện ra. Động tác của đám tang thi lúc này cùng khi đó quả thực giống như đúc!

….

Đằng trước là một nhà máy nhỏ bỏ hoang. Bão tuyết đã xuất hiện dấu hiệu, từng đóa hoa tuyết thiệt lớn kết bạn hạ xuống. Gió cũng gợi lên, con đường phía trước bị gió tuyết mau mắn che khuất cơ hồ không nhìn rõ được.

Cũng may hai tài xế lái xe đều kinh nghiệm đầy mình, một trước một sau chạy vào nhà xưởng.

Nơi này là nhà máy gia công vải vóc. Một đống vải xếp chồng bị vứt bỏ trong góc không biết dính chất lỏng màu nâu nào đó. Tầng tầng lớp lớp bụi bặm bám trên máy móc trong xưởng.

Nhà xưởng nhỏ trống trải không có ai cả, chắc là đã bỏ trốn hết rồi. Vải bông đã dệt xong cũng không còn dư bao nhiêu.

Trong phòng quản lý nhỏ, mọi người nhìn qua cửa sổ thủy tinh thấy một con tang thi bị nhốt bên trong. Cho tới giờ chưa nhìn thấy tang thi nào gầy như vậy à nha. Chắc là bị đói nhiều ngày lắm luôn.

Tang thi gầy còm nhìn không thấy đồ ăn, lại nghe được tiếng bước chân của họ truyền tới. Muốn giương nanh múa vuốt toan lao tới, máu thịt mê hoặc tụi nó, nhưng cố tình nó lại bị trói chặt không thể cử động, đành phải há to miệng.

Mở cửa ra, thong thả giết chết mấy con tang thi nọ. Dù sao cũng không trở lại thành người được nữa, sớm giải thoát thôi.

….

Từ khe hở thiệt hẹp, gió lạnh cùng bông tuyết hỗn loạn lùa vào trong. Khiến nhiệt độ trong nhà xưởng hạ xuống không ít. Cửa sổ thủy tinh đều bị gió tuyết táp vào vang lên tiếng rầm rầm.

Mọi người kiểm tra khắp nơi trong xưởng, không có nguy hiểm, bất quá mạch điện đã đứt. Sắc trời bên ngoài càng lúc càng tối tăm, trong nhà xưởng cũng dần không thấy rõ.

Hỏa cầu của Tần Miên phừng lên, nấu cơm cùng chiếu sáng đều dùng lửa thường châm.

Phi Ly ngồi trên cái ghế nhỏ. Có hơi bồn chồn.

“Đói bụng hả? Chị nấu cơm cho em nha. Bé mèo muốn ăn gì nè?” Tô Viện cọ cọ mặt Phi Ly, thuận tay nhéo nhéo một tý.

“Không đói đâu, chị làm gì ăn cũng ngon hết.” Phi Ly xoa xoa hai cái tay bé bé mập mập, thường xuyên sờ sờ vòng đeo trên cổ mình. Bé có loại cảm giác không thoải mái chút nào, nhưng lại không rõ vì sao cũng không biết nên nói ra thế nào.

Thẩm Sâm kỳ quái nhìn qua. Từ tốn đi tới.

“Lão cha…” Phi Ly mếu máo, “Khó chịu quá à.” Người đàn ông trước mặt này tuy hay đâm vào chỗ đau của bé, nhưng trên người luôn mang lại cảm giác an toàn.

Thẩm Sâm đưa tay sờ trán, không nóng. Sờ đến bụng nhỏ, không trướng.

“Không phải vậy mà. Là…” Bé không biểu đạt được, khiến cho đôi mắt cũng đỏ lên.

“A Sâm, anh lại ăn hiếp bé mèo đấy à.” Mục Siêu còn tưởng là cuộc chiến hằng ngày của hai cha con họ, Phi Ly luôn giả bộ khóc lóc rồi Thẩm Sâm mặt than sẽ dỗ bé. Trăm lần như một!

Vừa bước qua, chỉ nghe ‘Oành!’ một tiếng, cửa lớn của nhà xưởng bị một lực lớn đánh văng. Năm chiếc xe cùng gió tuyết xông vào.

Mục Siêu rùng mình. Thể chất cậu luôn sợ lạnh, cho dù có nước trong không gian cải biến thì cũng không thể thay đổi phản ứng sinh lý trực tiếp của cậu.

Bên trong nhà xưởng thật khó khăn mới tăng lên chút độ ấm giờ thì tuột cái vèo. Mọi người mặt lạnh nhìn đám người tiến vào.

Xe ngừng. Từ trên xe bước xuống hai người, một cao lớn một gầy nhỏ, hai người cách biệt rất nhiều.

Thẩm Sâm chưa kịp cảnh cáo bọn họ, liền cảm thấy người bên cạnh giật mình sửng sốt, quay đầu qua, trong mắt Mục Siêu trừ bỏ kinh ngạc còn trắng trợn lộ ra hận ý.

Nhìn hai người đàn ông đi tới chỗ mình, có một người bọn họ đúng là rất quen.

Tác giả có lời muốn nói:

Đến đây thì mọi người nhìn ra gì chưa?

Đã nhìn ra rồi sao?

o(* ̄▽ ̄*)ゞ

Tôi mới hổng nói cho biết đâu ~