Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 26: Cố Giai




Hôm nay chưa từng cảm nhận được thời tiết tốt lúc nào cả, ít nhất đối với Tô Viện chính là như vậy.

Chuyện là vầy, vốn Tô Viện tính ra ngoài lại bị hai người cha hắc bạch song sát ngăn lại, đối phương ấp úng muốn cô chỉ được ngây người trong nhà thôi. Em gái Tô Viện hoàn toàn không rõ tình huống đành phải ở nhà thẫn thờ.

…….

Hôm qua sau khi trở về, hai người Mục Siêu cùng Thẩm Sâm suy nghĩ thiệt lâu, không chỉ về vấn đề giáo dục hai đứa nhỏ, còn thêm ý nghĩ chân chính để phát triển tiểu đội. Bọn họ chưa từng nghĩ tới mấy chuyện đó, luôn cảm thấy phải thích ứng trong mọi hoàn cảnh hoặc đụng cái gì thì giải quyết cái đó là được. Nhưng một loạt hành động của Tô Viện khiến cho hai người lớn thật sự cảm thấy cần cải thiện.

Không riêng gì toàn bộ đoàn đội, còn có chính bọn họ.

Mục Siêu là trọng sinh đến, vốn chính là nhìn thấu cao tranh hạ đấu. Bất kể là mạt thế hay thời bình, người có thực lực tài năng chấn động luôn khiến người khác sợ hãi, có thể bảo vệ bản thân cùng người mình muốn bảo vệ. Cùng Thẩm Sâm sinh hoạt vui vẻ làm cho cậu quên mất điều đó. Mọi người có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí là rất nhiều hiểm nguy, muốn bảo vệ họ, tuyệt đối phải có thủ đoạn mới được.

…..

Từ sau khi từ sở nghiên cứu trở về, hai người vẫn chưa đi tìm Giản Thành thương lượng vấn đề sau này, mà chuyện giữa hai người cùng 006 vẫn luôn luôn được giữ bí mật.

Mục Siêu tự nói mình không phải là người cứu vớt thế giới hay nhân tâm gì đó, cậu nghĩ rằng chỉ cần Thẩm Sâm trôi qua mỗi ngày, nuôi nấng hai đứa trẻ hiểu chuyện cũng không thành vấn đề. Bất quá đó là hy vọng xa vời thôi, ít nhất hiện tại chưa thể được. Nhưng nếu nỗ lực thì sẽ khiến cho không thể thành có thể!  

Giản Thành là bộ trưởng bộ dị năng.

Tùy tiện hỏi một người trong tòa nhà là rất nhanh có thể biết được kết quả.

Thẩm Sâm đối với việc Mục Siêu không biết tín nhiệm tên Giản Thành kia chỗ nào mà kỳ cục ghen tuông, Mục tiểu gia sau đó vì hành vi của hắn mà phải trả giá đắc, chuyện đó nói sau tạm thời không đề cập tới.

Giản Thành có tâm tư với Mục Siêu. Người sáng suốt đều nhìn ra, Mục Siêu dĩ nhiên cũng biết, nhưng cậu không muốn tránh né, Giản Thành là đáng giá làm bạn bè thâm giao, nếu như vì loại chuyện này thì việc bạn đồng hành đối với bọn họ về sau ngược lại không tốt mấy.

“Sao thế, giờ mới nhớ tới việc tìm tôi?” Giản Thành nở nụ cười. Tuyệt đối là mười tám độ mê chết đám nam nữ già trẻ.

Thẩm Sâm trừng qua –- Giản hồ ly!

Giản Thành nhướn mi, khoanh tay - - Thẩm lão hổ, đừng mơ cản được tôi.

Thẩm Sâm nhẹ nhàng đặt tay lên vai Mục Siêu, ái muội dán sát lại gần Mục Siêu - - đầu gỗ này có chủ rồi. Anh nhìn rồi chứ.

Mục Siêu nột bên đỡ trán, nhưng cũng không ngăn cản hành vi của hắn. “Hai người sao có thể còn ngây thơ như vậy? Bây giờ chúng ta nói vô đề chính chưa?”

“Nói đi, nói đi.” Hai người đàn ông nhất trí mở miệng.

Mục Siêu liếc cái xem thường. “Tôi cùng A Sâm từ đâu đến chắc hẳn anh đã báo cáo lên cấp trên rồi ha?” Cậu kêu Thẩm Sâm là A Sâm, ánh mắt Giản Thành hơi ảm đạm, vẫn gật gù.

“Cho nên hiện giờ bọn tôi muốn nói rõ những gì bọn này thấy bên trong sở nghiên cứu.” Cậu ngồi thẳng người dậy. Ánh mắt chính trực nghiêm túc.

Không khí lập tức thay đổi. Ba người không tiếp tục cợt nhã hay trào phúng nhau. Ngược lại đều ngồi thẳng bắt đầu trò chuyện. Đều không phải là đám người không biết nông sâu.

Mục Siêu tự thuật rất tỉ mỉ, từ lúc bị 006 bắt đi mãi đến lúc trèo lên miệng động. Nhưng phần giữa về viên đá màu đỏ bị cậu lượt qua. Thứ đó cực kỳ nguy hiểm. Nhất định phải tìm được sựu thực khống chế người khác của nó.

“Cậu nói là, hai sở trưởng tự chém giết lẫn nhau?” Thí nghiệm bằng thân thể con người là quá mức tàn nhẫn, Giản Thành ngay lập tức biết rõ trong đó còn có không ít bí mật nên nhịn không được nhíu mày: “Vậy bọn họ còn sống không?”

Mục Siêu lắc đầu, không nói đến quái vật, bởi vì ông ta vốn muốn mọi thứ chôn cùng, cho nên chết hẳn là đã khẳng định. Mà 006 chống quái vật, khả năng còn sống thật không lớn. Lão tang thi đã bị giết trước mặt cậu, nhưng người cá đó… Cậu suy tư, vẫn quyết định không nói ra. Người cá ở trong biển có lẽ sẽ sống sót, nhưng nếu còn sống, đến một lúc sẽ bị người bắt lên nghiên cứu.

Giản Thành sờ cằm. Qua một lúc mới nói: “Tôi biết cậu còn giấu một số chuyện, tôi không ép cậu nói ra. Nhưng nếu như trong tay nắm giữ tài liệu, nhất định phải nói cho tôi biết, mà hai người có yêu cầu gì thì tôi cũng sẽ báo lên, tận lực làm hai người hài lòng.”

“”Tôi cần anh cho tôi biết một nhân vật cấp trên có thể tin cậy, có một số chuyện tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với người đó. Còn muốn một nhân viên nghiên cứu tin tức, nếu là dị năng giả hệ ý thức thì càng tốt.” Mục Siêu nghiêm túc nói. Cố ý không nhận ra việc Giản Thành nháy mắt thất vọng khi cậu có chuyện không nói cho gã biết. Loại việc này càng ít người biết càng tốt, Mục Siêu tuy có ý tốt sợ liên lụy đến Giản Thành, nên không nói ra.

…..

Giản Thành cung cấp hai người, một binh nhì quân bộ, cũng là ân sư của Giản Thành. Một người khác thì Mục Siêu cũng từng nghe qua, tuy là một dị năng giả hệ ý thức, lại bị một dị năng giả khác chèn ép, nhưng sau khi cậu chết, thành tựu của y mới được mọi người phát hiện.

Một quân nhân chính trực bị đè đầu cưỡi cổ, một là tiến sĩ không được người ta phát hiện xem trọng. Thẩm Sâm tuy không hề xem trọng hai người này, bất quá trước mắt hắn cũng không tìm được ai thích hợp hơn họ.

Có áp lực mới có động lực chứ.

Chu Nguyên là cha của Chu Hà (trợ thủ của Ninh Nguyệt Tân). Khác với người hiền lành như Chu Hà, Chu Nguyên càng nghiêm túc hơn, giữa đôi lông mày mang theo chính khí nghiêm nghị. Nhất tay nhất chân đều mang đậm nét quân nhân gò bó. Văn phòng dọn dẹp vô cùng ngăn nắp, ngay cả chăn mền nơi ngủ nghỉ cũng xếp thành kiểu đậu hủ, sàng đan một nếp gấp cũng không có.

Mục Siêu lấy viên đá đỏ từ trong ba lô ra.

Cho dù Chu Nguyên là quân nhân cũng nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần.

“Đây là nguồn gốc của virus mà hai người nói?” Chu Nguyên giữ vững ý thức của mình. Ông nhìn tảng đá bị bao bọc, trong lòng sớm đã tin hơn nửa.

“Đúng, thứ này là sở trưởng giao cho chúng tôi.” Mục Siêu đem nó đặt lên bàn. “Hiện tại tôi giao cho ngài, tôi tin tưởng nếu có người nghiên cứu nó, biện pháp giải quyết mạt thế không còn là vấn đề nữa.”

Chu Nguyên híp mắt. “Cho tôi vài ngày.”

…..

Ba ngày sau.

Mục Siêu cầm phiếu ăn cơm đứng đội ngũ lấy cơm hà hơi liên tục. Ba ngày, cấp trên còn chưa có chút tin tức, cả người rỗi rãi đến mức sắp meo mốc.

Thẩm Sâm lặng thinh vuốt tóc cậu.

Hai người đồng giới thân mật trước mặt công chúng đã không phải điều gì mới mẻ. Mạt thế, nhất là sinh tồn của phụ nữ vẫn luôn thiếu hụt. Tuy rằng sức bền bỉ của phụ nữ rất tốt, nhưng phần lớn vẫn là do thân thể, cho nên số lượng phụ nữ vẫn dần dần giảm xuống. Mỗi một người phụ nữ thì phía sau ít nhất sẽ có ba người đàn ông theo đuổi, mà có một số nam nhân cũng cải biến tính hướng của bản thân.

“Ối trời, mày biết gì không, cái cô nàng của Cố gia vừa về kia…” Người phía trước phỏng chừng chờ đến chán, bắt đầu tán gẫu bát quái mình biết.

Mục Siêu vừa nghe Cố Giai lỗ tai lập tức dựng thẳng tắp. Cậu thiệt rất muốn biết nghen.

Thì ra từ sau khi Cố Giai trở về cùng bọn họ, liền bị Kim Cố Nguyên nhận về. Nhưng nơi bụng bị 006 chém thương chậm chạp không chịu lành, Cố Giai cả ngày đau đớn rên rỉ. 50m nên ngoài vẫn có thể nghe cô ta kêu la thê thảm.

Thu Lâm bởi vì khuyến khích Cố Giai nên bị Kim Cố Nguyên ghét bỏ, nhưng không đến vài ngày, Thu Lâm lại có thai! Thời gian này tỷ lệ sinh đẻ một đứa trẻ là cực kỳ thấp, một người đàn bà mang thai cùng một đứa con gái đang bị thương mỗi ngày cứ làm ô nhiễm tai mọi người, bên tọng bên khinh rốt cuộc xác lập. Cố Giai hận không thể nuốt luôn xương Thu Lâm vào bụng! Nhưng bụng cô vẫn mãi không liền lại, nhưng cũng không chảy máu. Chỉ luôn âm ỉ, có đôi khi cô còn có thể nhìn thấy nội tạng bên trong miệng vết thương.

Vì không để cho Cô Giai di chuyển làm ảnh hưởng đến vết thương, Cố Kim Nguyên sai người trói cố định tay chân Cố Giai vào bốn góc giường. Mà ngoài miệng Cố Giai cũng bị nhét khăn mặt, phòng ngừa cô ta bởi vì đau đớn quá mà cắn lưỡi bản thân.

Nói là nói thế thôi, để cho người ngoài nghỉ rằng Cố Kim Nguyên chỉ là lo lắng Cố Giai. Nhưng thực tế, Cố Giai so với ai khác hiểu rất rõ. Trói chặt tay chân là vì không cho cô dọa đến người đàn bà ti tiện Thu Lâm kia! Che miệng là vì không muốn cô ta kêu la ảnh hưởng đến bọn họ! Cố Giai không biết đã khóc bao nhiêu lần! Cô có thể nghe được cha mình nói cười, trêu đùa với con đàn bà đó.

Ngay cả bảo mẫu cũng nhìn ra đã không còn bao nhiêu giá trị với Cố Kim Nguyên, cái gì cũng không còn, người phụ nữ bình thường này lúc trước luôn bị Cố Giai ghét bỏ, đánh chửi, ngược lại hiện giờ hiểu được phải lấy lòng Thu Lâm. Trước mặt Thu Lâm đưa cơm cho Cố Giai đều là canh thừa thịt nguội. Thậm chí đôi khi chỉ nấu cơm vừa đủ, mà Thu Lâm mang thai nên khẩu vị tốt hơn ăn nhiều hơn. Bảo mẫu liền cố ý đem nước rửa nồi cho Cố Giai uống.

Cố Giai hận, lại bất lực. Mạt thế đến giờ, cố rốt cuộc biết được thứ gì gọi là sống không bằng chết.

Khóc vô dụng.

Vài ngày sau, vết thương trên bụng Cố Giai lại đột ngột tốt lên. Cố Giai còn chưa kịp vui mừng, cô nghĩ cô đã có thể bước xuống giường, cô trông cha đến nhìn mình! Nhưng ai ngờ, miệng vết thương Cố Giai ổn lên, bụng lại càng trướng lớn! Một ngày kia, Cố Giai nhìn thấy bụng đã to lên ngang cổ khiến Cố Giai hoảng sợ. Cô chưa từng làm chuyện đó, ngay cả bạn trai thì ngay khi mạt thế bắt đầu bị vứt lại. Vì sao bụng lại nổi lên như thế. Cố Kim Nguyên thỉnh thoảng đến nhìn cô, ánh mắt đã trở nên chán ghét.

Mày không còn giá trị. Cô nghe được người cha từng vô cùng thương yêu mình nói vậy.

Nó có con hoang, đáng chết. Cô nghe cha mình oán hận nói thế.

Nó không nên sống ở đây nữa. Cô nghe người đàn ông đó lạnh lẽo nói.

Cố Giai buông thả không giãy dụa nữa. Cho dù là cơm lạnh hay nước rửa chén, cô đều ngoan ngoãn nuốt xuống. Cố Kim Nguyên đến nhìn cô, cô cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt, sau đó vô hồn nhìn trần nhà. Cả người nằm trên giường, tứ chi thon dài, tro bụi dưới ánh sáng mặt trời xuyên qua rèm cửa hé mở khẽ bay bay.

Báo ứng ư? Lòng cô hốt hoảng. Nhớ tới rất nhiều chuyện đã quên lãng hoặc nên nói là không muốn nhớ tới. Thiếu niên bị cô vứt bỏ kia. Khi virus bùng bổ ở trường học, người đó còn kiên quyết đứng phía trước cô, sau đó bị tang thi cắn, cô hoảng sợ ánh mắt ghét bỏ nhìn cậu. Sau đó khi thấy cậu xoay người, đi về phía phòng học trong trường rồi không còn đi ra nữa; còn có trên đường đi gặp hai mẹ con nọ, bởi vì cô không muốn cho họ lên xe, cho nên bảo tiêu đánh gãy chân người phụ nữ, qua kính nhìn về sau, tang thi vây quanh hai mẹ con họ; còn nữa… Thì ra có rất nhiều chuyện đều vẫn nhớ rõ.

Đột nhiên, cô nhớ đến người đàn ông khiến cô từng rung động, cùng người yêu của anh. Mới biết rằng mình ở trước mặt họ có bao nhiêu nhỏ bé.

Sẽ chết ư? Đáng chết sao? Ánh mắt đã không nhìn rõ ràng thứ gì nữa. Cảm giác trong bụng có gì đó động đậy. Thứ đó đang sống chăng?

….

Cửa mở, mấy người đàn ông đi vào, tâm tình Cố Kim Nguyên phức tạp nhìn cô gái bụng to đang nằm trên giường lớn, quần áo đã không còn che được bụng cô. To lớn, cái bụng cong cong, thân thể tay chân gầy yếu, cơ hồ khiến ông ta không còn nhận ra đứa con gái xinh đẹp yêu kiều của mình nữa…

“Kim Nguyên, hay là, em cùng con ra ngoài ở vậy.” Thu Lâm nhìn ông ta ra chiều do dự. Mặt mày dịu dàng nhìn Cố Kim Nguyên.

“Không cần!” Nghe thấy người đàn bà nhún nhường, Cố Kim Nguyên cắn răng, nhẫn tâm để cho mấy tên đàn ông đem thiếu nữ trên giường cho vào túi, bao kín. “Đem ra ngoài đi!” Nó là con gái ông, cho nên ông niệm tình, để cho Cố Giai một con đường sống. Có lẽ sẽ có thể sống tiếp. Ông ta nghĩ.

Nhưng chung quy vẫn là muốn phủi sạch quan hệ. Chu Nguyên không biết ăn cái giống gì, đột nhiên hang hái cùng ông tranh quyền, ông ta hiện giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, nếu để người ngoài biết ông ta có một đứa con gái như vậy… Vậy thì đoạn thời gian cố gắng này của ông ta là hoàn toàn uổng phí!

Vốn là còn chút thương hại Cố Kim Nguyên bắt đầu oán hận Cố Giai, ngay đến cả một điểm lương tâm cuối cùng cũng biến mất hầu như không còn một mảnh.

Thu Lâm đứng một bên nhìn mà kinh hồn tang đảm, sự ngoan độc của Cố Kim Nguyên khiến cô ả dần hối hận vì đã bước lên thuyền này, nhưng, đường lui ở đâu chứ? Cô ả không biết.

Cố Giai vốn đang vô hồn khi bị cho vào túi đột ngột kịch liệt giãy dụa.

“Thu Lâm mày con độc phụ này! Tao muốn mày sống không bằng chết! Mày vĩnh viễn cũng không …Ngô…Ưm!” Bị bịt miệng bỏ vào bao tải Cố Gai bỗng dưng chảy xuống hai hang nước mắt. Trước mắt cũng hoàn toàn biến đen.

……

Mục Siêu nghe thấy Cố Kim Nguyên vì Cố Giai bị nhiễm virus mà phải vì việc nước quên tình thân. Hiện tại phiên bản mọi người truyền nhau phần lớn là chuyện vậy.

Mà hai người rõ ràng nội tình lại mãnh liệt nhíu mày. Cố Giai sao có thể bị nhiễm chứ? Riêng việc cô ta là dị năng giả nên xác suất nhiễm virus rất nhỏ, mà 006 căn bản không có mang theo virus.

Tuy rằng không phải chuyện của cả hai, nhưng sự thật là do vấn đề quyền lực của cấp trên tác động đến. Nếu như Cố Kim Nguyên vì vậy mà được khen thưởng, vậy bọn họ chung thuyền với Chu Nguyên sẽ gặp nạn còn vô lực nữa.

Trở lại lều, thấy được Tần Miên cùng Tô Viện cứ chăm chú nhìn cửa. Hai người khó hiểu, còn ban ngày, Tô Hàng cũng không ra khỏi cửa, sao lại đóng cửa làm chi.

Vừa gõ cửa, còn chưa kịp hỏi, liền bị Tô Viện một phen kéo vào lều.

Bên trong u ám mờ mọt. cửa sổ đều bị đóng lại, chỉ có một cái đền điện lắc lư. Nhưng với cây đèn đó cũng đủ hai người thấy được người trên giường.

Trên chiếc giường của Tần Miên, có một người phụ nữ bụng lớn đang nằm. Hai má lõm xuống, dường như không còn nhìn ra dáng vẻ của cô ta nữa. Mục Siêu vẫn luôn quan sát mới nhận ra đó là cô nàng Cố Giai.

“Các người…” Cậu nhìn hai người trước mặt. Tô Hàng cùng đôi chồng chồng Thẩm Lộ không có đây.

“Là tôi, khi tôi đi làm nhiệm vụ, phát hiện cô ấy.” Trong mắt Tần Miên đều là không đành lòng. Dù Cố Giai ngang ngược ra sao, vẫn là một cô gái nhỏ.

“Thì ra là mấy người, ha ha…” Cố Giai nhìn Mục Siêu cười khe khẽ. Thần sắc của cô không còn một chút ngạo mạn như Mục Siêu từng biết, mà tràn ngập vô tận bi thương.

“Vì sao cô lại bị đuổi, bên ngoài đều truyền nhau nói cô bị nhiễm virus.” Mục Siêu trực tiếp hỏi. Cô gái này tuy xấu xa, nhưng tốt xấu gì cũng nên nghe câu trả lời của cô.

“Sau đó cha tôi vì nước quyên tình thân phải không? Thật đúng là chuyện ông ta có thể làm ra.” Cố Giai mỉm cười. Không biết có phải là do ảo giác của Mục Siêu hay không, cậu luôn cảm thấy, dáng cười của Cố Giai luôn ẩn giấu cái gì đó.

Dưới sự tự thuật bâng quơ nhẹ nhàng của Cố Giai, lập tức khẳng định cô gái này có thể giúp họ một phen. Tác dụng của cô thậm chí có thể đảo loạn cả căn cứ B thị này!

Cố Giai vuốt bụng, uống canh Tần Miên bưng tới. Cô lâu lắm rồi không uống qua mỹ vị như thế này. Nhớ đến thái độ mỗi khi cô ngẫu ngộ bọn Mục Siêu. Cố Giai nhìn lều trại. Cố Kim Nguyên, Thu Lâm…. Các người sẽ gặp báo ứng thôi. Mà báo ứng của tôi đã đến rồi.

………

Tác giả có chuyện muốn nói: kết cục của Cố Giai kỳ thật tôi cảm thấy thảm lắm luôn

Tuy rằng cổ không phải người xấu gì

Nhưng lại bị tui dùng phương thứ vô cùng khổ sở viết ra bộ dáng như vậy

Cảm thấy thảm ghê

Bất quá đây là mạt thế, ai mà không thảm?