Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 20: Động vật biển




“Các vị dậy sớm thật nha…” Ở nơi tập trung, có bảy người Lôi lão đại, bọn họ đều có biết Lôi Đình, Tiểu Cảnh, quân sư, Hoàng Phong, còn có thêm ba người đàn ông quen mặt khác. Còn có ba người nhìn bọn họ với gương mặt đầy ngạo mạn, có hai nam một nữ, từ khí chất hành vi vừa nhìn là biết chính là quân nhân cấp trên phái xuống.

Cùng đám người Lôi lão đại chào hỏi lẫn nhau, người trông như con lai tên Trần Giai Vũ, có chút pháo mẹ (Xuân: ý chỉ những chàng trai có hành vi, khuôn mặt, tâm lý vv yếu ớt giống phụ nữ). Người đàn ông cao to kêu Đại Quân, ngoài việc là một dị năng giả hệ hỏa gã còn là một quân nhân xuất ngũ; người đàn ông gầy hơn gọi Hầu Tử, ngươi cũng như tên, gã là loại phản biến dị loài khỉ, tuy rằng hình dáng con người với thú hình thập phần không giống nhau… Trên lưng Quân sự đeo một cái túi vải trắng cột vòng qua người, Tiểu Cảnh mỉm cười dùng tay bấm hông của Lôi lão đại.

Mà ba người khác trong đó, có một cô gái hai người Thẩm Mục cùng chị em Tô gia vô cùng quen thuộc, chính là Cố Giai.

Thì ra, Cố Gia cùng Thu Lâm quả thật là không thể ngồi chung mâm, nhưng Cố Giai sao có thể so với Thu Lâm tâm cơ thâm trầm? Mà con đường làm quan hiện giờ của Cố Kim Nguyên rất căng thẳng, không khéo là sẽ bị đối thủ kéo xuống ngựa ngay, làm sao còn thì giờ quản hậu viện của mình nữa.

Thu Lâm là một người đàn bà có dã tâm, cô ta tuy chung đụng với Cố Kim Nguyên, mặc dù đối phương là vừa hói đầu lại mập như heo, nhưng lại có thể đảm bảo an toàn cho cô ta, còn Cố Giai được Cố Kim Nguyên cực kỳ cưng chiều, tuy Cố Giai ở bên ngoài chạy trốn gần hai mươi ngày, nhưng bộ dáng vẫn tốt đẹp như thường. Cố Giai là bảo bối Cố Kim Nguyên dùng để củng cối quyền lợi, nếu như Cố Kim Nguyên chết, những gì Cố Giai có được so với mẹ kế hẳn là tốt hơn rất nhiều.

Không thể không nói, Cố Kim Nguyên thật sự rất đen đủi, con gái kiêu ngạo lại ương ngạnh, rồi còn tìm một người đàn bà giờ giờ phút phút đều nghĩ ông ta mà chết thì được phân bao nhiêu tài sản.

Sau hôm Cố Giai đến căn cứ, cũng chính là ngày Thẩm Sâm tìm được Thẩm Lộ, Cố Giai cùng Thu Lâm bùng nổ một trận chiến lớn. Hai người không ai phục ai, mà Cố Giai bị Thu Lâm lừa vào bẫy, sau lưng Cố Kim Nguyên báo danh, còn lợi dụng thân phận của ba mình, dám tìm thêm hai dị năng giả cấp ba khiến đối phương phải mang mình cùng tham gia nhiệm vụ cấp A lần này. Lôi lão đại cũng vừa lúc cho ba thủ hạ dưới tay không đủ năng lực nghỉ ngơi.

Nhìn cái cổ ngưỡng cao của Cố Giai với mình, Mục Siêu nhướn mày, dời bước đến phía trước Thẩm Sâm, cố ý ở trước mặt mọi người kéo cổ áo Thẩm Sâm xuống: “Anh yêu, anh xem anh kìa…” nhẹ nhàng hôn lên mặt Thẩm Sâm, quả nhiên, trừ bỏ ánh mắt cực kỳ hâm mộ của Lôi lão đại cùng Nhị Hoàng là hai người không đáng tin, thì những người khác đã sớm thấy nhưng không thể trách. Mà ánh mắt ghen ghét duy nhất là đến từ Cố đại tiểu thư.

Fu**, cùng tôi đấu ~ Mục tiểu gia ngạo kiều lôi kéo móng vuốt của tên đàn ông nhà cậu không tha.

…..

“Tôi là người phụ trách cho hành động lần này, tên tôi là Ninh Nguyệt Tân! Mọi người có thể gọi tôi là Ninh đội trưởng!” Ngoài dự đoán, cô gái này là người đứng đầu trong lần hành động này của họ. “Hiện tại tôi tuyên bố các hạnh mục công việc cần chú ý cho hành động lần này, một, đừng tưởng rằng mấy người là dị năng giả mà có thể đắc ý! Chỉ một cường giả ở biển cả thôi cũng có thể tùy tiện ăn sạch hết chúng ta! Cho nên, xốc lại tinh thần của mấy người đi! Hai, muốn ân ái thì về nhà, tôi không muốn nhìn thấy mấy hình ảnh ghê tởm này!” Đoạn lên tiếng này đối phương vừa phát ra, trực tiếp làm cho mấy đôi tình nhân cùng giới phải nhíu mày.

“Ninh đội trưởng, cơm có thể ăn bậy nhưng cũng không thể nói lung tung!” Mục Siêu còn chưa lên tiếng, Thẩm Sâm đã trước tiên nhíu mày tỏ vẻ kháng nghị.

“Đúng thế, gì mà gọi là hành vi ghê tởm chứ? Thì ra chúng tôi đây nói chuyện yêu đương đều phải e ngại ánh mắt của ngài ư?” Hoàng Phong đứng tận trong cùng mọi người không vui, vốn là, Quân sư còn chưa có tiếp nhận hắn, vạn nhất bị cô ta nói thế, Quân sư trực tiếp thẳng luôn, hắn tìm ai nói lý đây hả?

Ninh Nguyệt Tân quét mắt nhìn mọi người, “Mấy người có ý kiến với tôi? Còn nữa, là ai cho mấy người đem theo con nít hả?!” Ngón tay cô chỉ về phía chị em Tô gia.

“Trước khi đội ngũ xuất phát, cô làm đội trưởng, chẳng những làm bất hòa sự hòa thuận ở chung của các đội viên còn thuyết ba nói bốn, đây là mạt thế, không phải binh doanh của cô. Chúng tôi là trải qua chiến đấu mới tăng lên đến giai đoạn này, mà không phải như một vài người chỉ hấp thu tinh thạch năng lượng chất đống.” Nói tới đây, Mục Siêu hung hăng nhìn về phía Cố Giai đang trừng mắt nhìn cậu. “Kinh nghiệm chiến đấu của chúng tôi không kém hơn so với mấy người, hơn nữa, đứa nhỏ trong đội chúng tôi, tin tưởng cho dù là cô, bọn họ cũng có năng lực chống đỡ.”

Ninh Nguyệt Tân vốn là con gái nhà tướng, bản thân là người có nghĩa khí lớn hơn cả trời, khắc sâu giáo dưỡng của quân đội, mặc dù luôn lẫn vào trong quân đội, nhưng cứ khăng khăng không chấp nhận mấy thứ như đồng tính luyến gì đó, nghe nói người yêu của cô vốn là cùng một đội, khi phát hiện mình thích đàn ông thì nói chia tay với cô. Bạn trai cô thích là một sinh viên đại học, trắng trắng mềm mềm lại ôn nhu….

Hai người đàn ông đúng sau Ninh Nguyệt Tân hiển nhiên cũng không tán thành hành động của cô, lại thấy đội ngũ chưa xuất phát thì đã nổi lên tranh chấp. Liền giữ chặt Ninh Nguyệt Tân không cho cô lắm lời thêm.

Đội ngũ có rất nhiều vấn đề nhưng đã không kịp thay người khác, đành phải miễn cưỡng xuất phát.

…..

Mục Siêu đứng ở đuôi thuyền, đầu thuyền có Minh Nguyệt Tân với chị em Tô gia, bời vì cần cường hóa cảm quan của Tô Hàng xem xét nguy hiểm, Tô Viện cùng em trai, Ninh Nguyệt Tân giờ giờ phút phút chuẩn bị.

Bởi vì cô gái kia, Mục Siêu đành chiếm cứ đuôi thuyền.

“Sao thế?” Thẩm Sâm đứng bên người cậu, nhìn cậu gãi đầu một bộ dáng phiền muộn.

“Còn không phải là do đội trưởng sao. Em có chút lo lắng cho an toàn của đội.” Nhìn gợn sóng sau thuyền, đồng thời cũng nghi hoặc, động tĩnh lớn như vậy, thực sự không có con động vật biển nào đến đột kích bọn họ sao?

Thẩm Sâm giúp cậu xoa xoa huyệt thái dương. “Nghe nói bên Ninh Nguyệt Tân có một người đàn ông dị năng về ngụy trang, năng lực ngụy trang của hắn lên con thuyền này đã đến cực hạn, có thể khiến cho động vật biển nghĩ chúng ta là đồng loại, nhưng đối với động vật biển ngoài cấp ba thì không có biện pháp.”

Thoải mái ở trong lòng nam nhân hưởng thụ mát xa, còn cái tay đang dần dần trượt xuống kia thì cậu không muốn so đo. Mục Siêu hơi híp mắt nhìn vùng biển được xưng là Hoa hạ đẹp nhất hải vực trước mạt thế.

Sau mạt thế, hình ảnh nước biển so với trước kia càng xinh đẹp hơn, màu xanh lam từ nhạt đến đậm từng tầng xô nhau, gió biển thổi phất trên mặt biển, bọt nước tầng tầng đuổi theo, sau đó cùng bọt nước khi thuyền đi qua đánh quyện vào nhau, văng tung tóe, bọt nước văng khắp nơi.

Mục Siêu cũng không phải chưa từng đến vùng biển này, mà cảm giác lúc này trong cậu còn khắc sâu hơn cả khi đó. Dường như trừ bỏ loài linh trưởng, động vật bên ngoài bị virus tập kích đều sinh tồn càng thêm khó khăn, khác với động vật thực vật lại thích ứng với sự biến hóa của thiên nhiên này.

Cảm giác bàn tay trên đầu ngừng lại, Mục Siêu mở to mắt. Quay đầu trông thấy bộ dạng suy ngẫm của Thẩm Sâm.

“Sao vậy?”

“Anh nhìn thấy thứ gì đó…” Thẩm Sâm kéo Mục Siêu rời xa mặt biển một chút. Kéo cậu hướng đầu thuyền mà đi.

“Ninh đội trưởng, tăng tốc đi, tôi nghĩ chúng ta có phiền phức lớn rồi.” Nếu như hắn đoán không sai, cái thứ vừa mới nổi lên mặt nước chỉ trong nháy mắt kia, là xúc tua của bạch tuộc.

Ninh Nguyệt Tân nhìn chăm chú Thẩm Sâm, người đàn ông này cô vừa nhìn liền rất có hảo cảm, vừa thấy là biết rằng đối phương từng làm lính, vừa nghiêm nghị lại có kỷ luật, diện mạo cũng suất, nếu như được, Minh Nguyệt Tân cũng muốn thể nghiệm chút chuyện tình yêu nhất kiến chung tình gì đó, nhưng thế mà Thẩm Sâm lại là một tên đồng tính! Vừa nghĩ đến điều đó, cô liền thấy thật đáng ghét.

“Không thể nào, mấy đứa nhỏ trong đội các người không phải nói là không có nguy hiểm sao?”Ngón tay Ninh Nguyệt Tân chỉ Tô Hàng, mặt đầy khinh bỉ.

“Em không nghe hay thấy cái gì, chỉ vì cấp bậc của nó cao hơn em, nếu là vậy, ngụy trang mà chúng ta tạo ra ở trong mắt nó coi như không có. Hơn nữa…” Tô Hàng còn chưa nói xong, Tô Viên nhanh chóng kéo cậu bé, vị trí Tô Hàng vừa đứng đột nhiên vươn ra một cái xúc tua mềm nhũn bò tới! Mang theo nước biển nhỏ giọt xuống.

Xúc tua đó chỉ là một phần nhỏ, nhưng đã lớn bằng một cái đùi của người trưởng thành.

Mọi người xanh mặt, bọn họ đã biết rằng mình đụng phải thứ gì! Nếu như là cá mập biến dị, hoặc là các loài cá khác, còn có thể tin tưởng mà chiến đấu, nhưng cố tình lại đụng đầu một con bạch tuộc! Loại động vật thân mềm với tám xúc tua, mới thật sự là kẻ địch của bọn họ, giống như cùng tám kẻ địch đánh chiến, còn không bằng một con cáp mập là đã nghiền thôi nha!

“Á!” Tiếng con gái thét đến chói cả tai, trên thuyền chỉ có hai người phụ nữ, một cô tất sẽ không kêu, một cô tự nhiên ré lên thì chỉ có Cố Giai.

“Pặc” các thanh chắn trên thuyền bị ba cái xúc tua duỗi đến, trên lan can quấn thành hai vòng, các miệng hút gắt gao hút chặt, gần sát như thế, Mục Siêu có thể nhìn thấy chất sền sệt đặc quyện màu đỏ trên các giác hút đó! Tách tách rơi trên boong thuyền, rồi nhanh chóng biến thành một đống lỗ nhỏ.

Mọi người vội vàng di chuyển đến áp sát vào giữa. Thuyền trưởng là bọn họ tạm thời mời người địa phương được trả lương cao, hiện tại bị dọa sợ đến hai tay cứ run bần bật.

Bên hông có ba cái xúc tua, còn có hai cái từ phía đầu thuyền vươn đến, chậm rãi hướng đến khoang điều khiển.

“Thẩm Lộ, Trần Giai Vũ, đóng băng!” Ninh Nguyệt Tân chỉ vào hai cái xúc tua hô lên.

Hai dị năng bang hệ nhanh chóng phóng ra, hai cái xúc tua một lát liiền đông cứng lại. Chẳng qua giữ không được bao lâu, hai người cố sức liên tục phát ra dị năng, tầng bang kết vẫn phát ra thanh âm xèo xèo mài mòn.

“Đây là thứ chất lỏng gì?” Trần Giai Vũ kêu lên. Lúc này bộ dạng giả vờ lãnh khốc của hắn đã sớm không vững nổi, mồ hôi trên trán bắt đầu tuôn ra như mưa.

Tô Viện lập tức dùng phong nhận cắt về phía cái xúc tua thứ sáu. Xúc tua bị cắt đứt, phần lan can bị nó quấn quanh cũng đều bị cắt ra thành từng chỗ hỏng loang lổ.

“Nó muốn lên đây.” Tô Hàng nhìn chằm chằm boong tàu, kỳ thật là xuyên qua boong tàu nhìn con bạch tuộc to lớn. Ở nơi có ánh sáng tự phát, cơ hồ có một con bạch tuộc khổng lồ hơn hai mươi mét chậm rãi tiến về trước.

Trong khoảng khắc đó, mặt biển ngay trung tâm thuyền của bọn họ, từng tầng nước biển gợn sóng hướng bốn phía va đập, những người phía trên đều đứng không vững, đành phải chạy vào ca bin, trong sự tròng trành phát ra dị năng công kích.

Thẩm Sâm bắn một mũi tên lôi điện về phía xúc tua đầu thuyền, thông qua nước biển dẫn điện, rõ ràng thấy được bạch tuộc nháy mắt tạm ngưng.

Sóng biển càng cuộn lên lợi hại, thuyền nhỏ trong cơn sóng hầu như không thể vững vàng được phương hướng. Thuyền trưởng bị dọa đến hai chân cũng run lên, hai tay nắm chặt tay lái không biết phải làm sao. Nghẹn ngào há to miệng, hoảng sợ nhìn cái gì đó dần dần nổi lên trước đầu thuyền.

Hoàng Phong đã bán thú hóa, hai tay hóa thành lợi trảo chứng như sắt thép, tứ chi chạm đất gầm gừ nhìn về phía xúc tua. Sau đó thân ảnh chợt lóe, xuất hiện trên lan can, móng sắc hạ xuống, hai cái xúc tua nhất thời tách ra. Hắn còn chưa lui về khoang thuyền, đột nhiên xúc tua quấn quanh bên trái thuyền vươn ra, vốn là mềm mềm nhũn nhũn, xúc tua chậm rãi di chuyển, rất nhanh duỗi ra, đem Hoàng Phong giữa lưng chừng quấn chặt lấy!

“A!”Khi xúc tua quấn chặt đồng thời mọi người nghe được Hoàng Phong thống khổ kêu rên.

Quân sự lập tức đem gì đó trên lưng lấy xuống, những đầu ngón tay y mở ra tầng tầng vải trắng, một thanh cổ cầm lộ ra.

Mười đầu ngón tay như vẽ trên huyền cầm, âm nhận nhìn không thấy từng cái từng cái bay ra, theo tiếng đàn, uy lực của âm nhận càng ngày càng lớn. Không bao lâu, xúc tua bên trái bạch tuộc bao gồm cả phần Hoàng Phong trên mình nó đều bị Quân sư dùng âm nhận chém thành từng khúc.

Hoàng Phong liều mạng nhảy toàn lực lên khoang thuyền, quần áo quanh thân đã bị dính dịch ăn mòn của xúc tua, trên da còn có những vết thương to lớn do các giác hút, máu từ miệng vết thương chảy trên thân thể. Vòng eo của Hoàng Phong giống như tắm máu. Dị năng giả hệ mộc đồng đội liền tiến lên trị liệu giúp hắn.

Bọn họ hình như nghe thấy tiếng gầm đầy giận dữ, trong đầu ong ong ảnh hưởng. Tiếng kêu đó tuy không chân chính ré lên, lại là thông qua tần suất truyền đến trong đầu mỗi người.

Trên mặt biển gần thuyền chậm rãi nổi lên thi thể một con cá, nó biến dị nên cũng không nhìn rõ hình dạng ban đầu là cá gì, còn có thêm mười mét là thi thể của cá mập, theo dao động của sóng biển trôi nổi dập dềnh.

Đầu thuyền rốt cuộc nhô lên một cái đầu siêu to, chỉ một con mắt thôi cũng lớn cỡ cái chậu rửa mặt rồi. Thẩm Sâm sớm chuẩn bị tốt mũi tên lôi điện nháy mắt phóng ra, thẳng tắp bay về phía con mắt của bạch tuộc!

“Cẩn thận!” Mục Siêu bị Thẩm Sâm đẩy ngã nhào xuống đất, một con cá biến dị từ trong nước nhảy ra, từ phía sau hai người nhảy vào trong biển. Đám vảy như kim loại cùng cái đầu dài nhọn sắc bén khiến người ta nhìn mà hồn siêu phách lạc, nếu đâm vào thân người, tất sẽ máu tươi đầm đìa luôn aa.

Thuyền nhỏ thống khổ không ngừng lắc lư trong biển bởi bạch tuộc, mọi người tựa vào khoang thuyền, cho dù người không say tàu thì giờ sắc mặt cũng trắng xám. Trong lúc ai cũng choáng váng đầu óc, một tiếng kêu ré lên khiến mọi người rốt cuộc hơi tỉnh táo, chỉ thấy mấy cái xúc tua bị đông cứng không biết khi nào đã phá được tầng băng, trực tiếp cuốn đi một dị năng giả!

Nét mặt Ninh Nguyệt Tân nhợt nhạt, cô biết người bị thứ đó cuốn đi, đó là đồng đội mà cha cô cố ý chọn cho, kỳ thật phần lớn là có trách nhiệm bảo vệ cô lúc du hành. Cô cũng rõ ràng thấy được, nếu không có người đàn ông đó, như vậy hiện tại bị cuốn đi chính là cô.

“A!” Người đàn ông liên tục kêu thét khiến tất cả mọi người không đành lòng lắng nghe, vốn là muốn động thủ giải cứu người đàn ông đó, ai ngờ bọn họ còn chưa xuất thủ, một xúc tua bạch tuộc siết chặt lấy cổ anh ta, người đàn ông càng thét lớn hơn. Sau đó tiếng kêu ngưng bặt.

Mọi người chỉ có thể nhìn người đàn ông vừa nãy còn cùng bọn họ cộng chiến bị xé sống thành hai nửa, máu văng ra, giống như cơn mưa máu rơi trên người mọi người, cơ quan nội tạng bốc hơi xèo xèo rơi trên boong thuyền, đầu cũng vứt trên sàn thuyền, nhanh như chớp lăn lốc đến bên chân Ninh Nguyệt Tân.

Cô tận mắt thấy anh ta chết không nhắm mắt, ánh mắt tràn đầy sự hoảng sợ cùng đau đớn. Nghĩ đến khi cha lựa chọn người đàn ông này, ánh mắt người nhà anh ta đau thương và tuyệt vọng….

“A aaaa…” Ninh Nguyệt Tân ôm đầu ngồi xổm xuống, tiếng thét la của cô làm cho đầu mỗi người đều đầy sao, làm sao cũng không động đậy được thân thể.

Bạch tuộc dường như cũng bị tiếng la chấn động, kịch liệt vặn vẹo thân thể, các xúc tua trên thuyền đều rời ra, vùng vẫy lung tung.

Đám theo mùi máu tươi đến ăn vụng giờ phút này cũng không chịu nổi, Mục Siêu chịu đựng khó chịu nhìn xung quanh thân tàu nổi lên xác cá bị nổ tan tành, nước biển chỗ này đỏ tươi quỷ dị, mùi máu xông lên tận trời.

Bạch tuộc biến dị to lớn chỉ còn lại một con mắt thống khổ di chuyển. Dường như đã buông tha thuyền của họ. Mục Siêu đi đến khoang thuyền, nhìn đến thuyền trưởng không có bất cứ phương pháp phòng ngự hay năng lực chống cự há to miệng mắt trắng dã, nước biển màu đỏ tràn vào khoang thuyền, đem nửa tay áo màu trắng của gã nhuộm thành màu đỏ nhàn nhạt.

Lại một người hi sinh.

Mục Siêu cau mày, Ninh Nguyệt Tân không khống chế được tiếng thét chói tai tràn ngập công kích của hệ tinh thần, cho dù là cậu, tựa hồ cũng cảm nhận được sự đau đớn của cơ quan trong thân thể, mùi máu sôi trào cứ lần lượt muốn xông lên yết hầu. Mỗi lần áp mùi máu xuống, đầu óc liền cứ như bị kim đâm đến nhức nhói.

Kính thuỷ tinh ở khoang điều khiển bị máu của người đàn ông lúc nãy che hết một nửa, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn thấy người đứng đầu thuyền đang dẫn sấm sét. Sau đó, gã nhìn thấy đám dị năng giả đều đứng lên, cho dù ai cũng vô cùng suy yếu, ngay cả đứng lên cũng phải vịn lan can thuyền. Nhưng bọn họ vẫn cắng chặt răng, bắt đầu phát ra dị năng của bản thân.

Lôi Đình cùng Thẩm Sâm tập hợp tất cả dị năng lôi điện của mình, có phong long quyển của Tô Viện, dị năng phong hệ cuốn thêm năng lực lôi điện. Sấm sét màu tím cứ như lốc xoáy đánh úp về phía bạch tuộc to lớn. (Xuân: quyển ở đây là cuốn xoắn lại, giống như vòi rồng lốc xoáy gì đó á)

Cổ họng Ninh Nguyệt Tân khàn khàn, không còn tiếng la hét thêm kích thích thần kinh mọi người.

Mục Siêu vội vàng khởi động thuyền, con bạch tuộc đó dưới dị năng liên hợp công kích nổi trên mặt nước không nhúc nhích nữa. Thuyền rời khỏi nơi mặt biển tràn đầy xác động vật biển, nơi máu nhuộm đỏ tươi.

Còn chưa tới đảo nhỏ, đã chết hai người, sĩ khí đại thương.

Thẩm Sâm, Lôi Đình, Tô Viện, Tô Hàng, Thẩm Lộ, Trần Giai Vũ, Ninh Nguyệt Tân hao hết dị năng.

Hoàng Phong bị thương.

Kiều Viễn vì mọi người chữa thương không thể không ngừng hấp thu năng lượng tinh thạch để vận dụng dị năng.

Những người khác thì làn da bị ăn mòn trình độ khác nhau do bị dịch đặc sệt từ giác hút của bạch tuộc. Ba người Cố Giai chống cự lại áp lực tinh thần lực nên cũng không tốt lành gì….

Mục Siêu lần thứ hai đối mặt mạt thế, đối với việc mình trọng sinh cũng mê mang.

…..

Tác giả có chuyện muốn nói: sắp tới là phó bản [Sở nghiên cứu] ~

Đinh đang đinh đang ~

Thất Tịch không có ai ở bên QAQ

Cùng khuê mật đi xem phim rạp thui ╮(╯▽╰)╭