Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Chương 95: Không




Khi huyết liên trong cơ thể Mặc Nhiễm bừng tỉnh cũng là lúc mà cậu suy yếu nhất. Một khác khi Mặc Nhiễm cùng Phương cẩm cùng đạt tới cao trào, cậu hoàn toàn xụi lơ trong lòng Phương Cẩm mệt mỏi mê man đi. Sau khi được thưởng thức qua món ăn cực hạn trân quý, còn có cái gì có thể thỏa mãn được Phương Cẩm, tính dục vừa giảm bớt lại có xu thế trướng lớn. Nhìn người trong lòng mồ hôi đầm đìa đang ngủ say sưa, Phương Cẩm yêu thương tựa như thần từng chút từng chút miêu tả lại hình dáng của Dạ Mặc Nhiễm. Hình xăm dưới bụng cậu chỉ nhìn qua thôi đã khiến anh phát cuồng nhưng lại luyến tiếc phải dời tầm mắt đi.

Trước khi tia nhân trí cuối cùng bị hỏng mất Phương Cẩm mang Dạ Mặc Nhiễm đến phòng tắm cẩn thận tẩy rửa cho cậu, ôm Dạ Mặc Nhiễm đến bên giường ngủ, bản thân Phương Cẩm lại chạy nhanh vào nhà tắm mà tắm nước lạnh.

Nhìn thấy Dạ Mặc Nhiễm trở về tất cả mọi người tràn ngập kinh hỉ, tiểu Võ rõ ràng cao hứng hơn những người khác rất nhiều. Miệng nhịn không được vẫn luôn oán trách

Dạ Mặc Nhiễm giật giật thân thể, Phương Cẩm lập tức mở mắt, trong mắt đầy thanh minh giống như chưa từng ngủ. Dạ Mặc Nhiễm lẳng lặng rúc vào trong lòng anh, Phương Cẩm vẫn nằm đó không nhúc nhích. Nửa ngày sau, Dạ Mặc Nhiễm ngồi dậy nhìn Phương Cẩm mặc quần áo vào “Ăn cái gì, anh đi làm”.

Dạ Mặc Nhiễm chỉ lắc đầu sau đó cúi đầu không nói lời nào. Phương Cẩm nhìn thấy hồng ấn nơi gáy của Dạ Mặc Nhiễm, yết hầu nhất thời căng thẳng, tay không tự giác muốn giơ lên để kiểm tra, được nửa đường lại đổi hướng đến thắt lưng của Dạ Mặc Nhiễm “Khó chịu?”.

Dạ Mặc Nhiễm thuận thế ghé vào trong lòng của Phương Cẩm, ôm thắt lưng của anh, đầu lại cọ a cọ ở hõm vai anh. Phương Cẩm ôm Dạ Mặc Nhiễm cúi đầu nhìn cậu, Dạ Mặc nhiễm lấy Ipad ra viết

[Anh đang nghĩ cái gì?]

Phương Cẩm nhìn cậu nửa ngày, mày càng ngày càng nhăn, quay đầu ra ngoài cửa hô to “Tiểu Võ, cậu vào đây cho tôi”.

Khi nghe được trong phòng có tiếng nói chuyện của Phương Cẩm và Dạ Mặc Nhiễm thì tiểu Võ vội vàng nhảy xuống định đi nghe lén, Tá Thỉ liền nắm cậu lại “Dựa vào, họ Tá kia anh muốn bị đánh sao”.

Tá Thỉ đánh giá cậu từ trên xuống dưới “Cậu còn dám nói bọn tôi là người xấu, hành vi của cậu cũng chẳng khác loại người hạ lưu”.

“A phi, tôi là vì lo lắng cho Mặc Nhiễm mới quang minh chính đại đi gặp cậu ấy, ai thèm rình coi”╭(╯^╰)╮

Tá Thỉ lôi kéo tay tiểu Võ rời xa gian phòng đó thêm một chút “Tôi cảnh cáo cậu, cậu không được làm hỏng chuyện tốt của Cẩm ca”.

Tuy rằng không biết chuyện của Phương Cẩm và Dạ Mặc Nhiễm là bắt đầu từ khi nào, nhưng chuyện này hoàn toàn không quan trọng, quan trọng là tình cảm của bọn họ sao này sẽ phát triển để Cẩm ca của hắn đạt thành tâm nguyện a~. Tiểu Võ liếc mắt nhìn Tá Thỉ “Anh đúng là kẻ ngu ngốc, có thể phá chuyện tốt gì của bọn họ được chứ, trước đây ở trên thuyền bọn họ đều có thể ân ân ái ái xem chung quanh như không có ai, bọn họ mới không sợ bị người khác nhìn đâu”.

Tá Thỉ vừa định cắt lời lại nghe thấy thanh âm rống giận của Phương Cẩm. Tiểu Võ theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng “Xong rồi, xong rồi, tôi thật sự xong rồi, sau khi tôi chết anh nhớ kiếm một chổ phong thủy tốt mai tán cho tôi a~”. ~(‾_‾~)

Tá Thỉ dùng ánh mắt thật đồng tình nhìn tiểu Võ dùng thái độ thấy chết cũng không sờn đẩy cửa phòng đi vào. Nhìn thấy hai người trên giường mặt vẫn còn có chút đỏ, ánh mắt không có đặt lên hai người, lại luôn không tự giác nhìn qua hai người bọn họ.

“Gọi tôi làm gì?”.

Phương Cẩm hung hăng nhìn trừng trừng tiểu Võ “Chuyện này là sao?”.

Tiểu Võ vẻ mặt mê mang “Cái gì là sao?”. Ծ_Ծ

Nhìn thấy thứ trong tay Dạ Mặc Nhiễm thì tiểu Võ mới hiểu được Phương Cẩm muốn hỏi chuyện gì “Cái kia…hay là…anh đi hỏi Mặc Nhiễm được không? Cậu ấy viết chữ vẫn rất tốt…ha ha”.

Cố cười gượng hai tiếng chân không tự giác lui về phía sau, Dạ Mặc Nhiễm kéo kéo tay Phương Cẩm đang tức giận, đưa cái Ipad trong tay cho anh nhìn.

[Anh để ý đến việc em sẽ bị câm sao?]

Tiểu Võ thừa cơ hai người đang nói chuyện lập tức chuồn ra khỏi phòng, Phương Cẩm nhìn Dạ Mặc Nhiễm giống như giữa hai người đang có huyết hải thâm thù, được nữa ngày Phương Cẩm mới nói ra một câu

“Không”.

Nói xong đỡ Dạ Mặc Nhiễm nằm xuống giường rồi lại tự mình mặc áo mang giầy ra khỏi phòng. Cửa phòng vừa đóng lại thì tiếng Phương Cẩm rống giận đã vang khắp căn nhà.

“Võ Trạch Bình cậu tốt nhất nói rõ ràng cho tôi, Tá Thỉ cậu mau cút lại đây cho tôi, mẹ nó, chuyện này rốt cục là sao?”.

Dạ Mặc Nhiễm nhẹ nhàng cười rồi liền tiến vào không gian, Phương Cẩm đều luôn như vậy không giống người thường. Thoải mái tắm rửa thay đồ, khi Dạ Mặc Nhiễm quay lại Phương Cẩm vừa vặn bưng đồ ăn vào phòng. Đặt đồ ăn ở trên tủ cạnh giường, kéo Dạ Mặc Nhiễm nằm lại trên giường Phương Cẩm lại định đi ra ngoài, Dạ Mặc Nhiễm kéo tay anh lại nhìn anh, Phương Cẩm quay đầu lấy tay ra, ngồi bên giường một muỗng cơm một muỗng đồ ăn đưa đến bên miệng cậu, cậu cũng thật ngoan ngoãn ăn hết. Cơm nước xong xuôi Phương Cẩm dọn dẹp chén bát thật nhanh, Dạ Mặc Nhiễm đưa Ipad đến trước mặt anh.

“Anh cùng Tá Thỉ quay về thành phố B trước đi”.

Phương Cẩm dừng động tác lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu nữa ngày, sau đó lại cầm những thứ trong tay đi ra ngoài, Dạ Mặc Nhiễm trong lòng chỉ biết thở dài, nếu cậu thực sự trở thành người câm, những ngày tháng sau này chắc chắn sẽ vô cùng im lặng. Tên khốn đầu gỗ này!!!!

_________lại gạch nè______

Ngẫu Hồ hôm nay bệnh goy … ho,ho,ho,ho suốt …những ngẫu Hồ vẫn là một con Hồ có trách nhiệm nga~~~ tiếp tục edit cho mọi người không quản khó khăn… mọi người mau mau khen Hồ đi *vẫy đuôi*