Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Chương 73: Rơi xuống 




Chung quanh nhánh cây vương đầy, dưới chân đất đá ngổn ngang làm chân người giẫm phải nhất định bị thương. Vết thương của Tào Bân lại bị rạn nứt, tuy đã cách lớp băng gạc và quần áo nhưng vẫn thấy máu thấm ra ở nhiều điểm. Tiểu Võ cũng Lan Dương cũng bị ngã thất điên bát đảo nhưng rất nhanh liền đứng lên để đi tìm đường.

Tiểu Võ nhìn thấy Dạ Mặc Nhiễm nằm im ở cách đó không xa liền chạy qua đỡ lấy Dạ Mặc Nhiễm sợ lúc ngã hắn bị đụng trúng đầu “Mặc Nhiễm cậu sao rồi? Có bị đụng trúng đâu không?”.

Dạ Mặc Nhiễm nương theo lực đạo của tiểu Võ chậm rãi đứng dậy, khó chịu xoa đầu “Tôi không sao”

“Nơi này tùy lúc đều có thể sập xuống, chúng ta phải nhanh đi khỏi đây”.Tiểu Võ đỡ lấy Dạ Mặc Nhiễm nhìn phía trên liên tục có đá rơi xuống vội vàng nói.

Lan Dương đỡ Tào Bân đứng lên quay qua hỏi “Tiểu Võ, Mặc Nhiễm hai cậu sao rồi?”

Tiểu Võ đỡ Dạ Mặc Nhiễm đi về phía lan Dương “Không sao, chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói sau”

Nơi bọn họ rớt xuống là một khe suối hoàn toàn không có khả năng có thể leo lên, liền đi tiếp về khu rừng phía trước, chấn động dần giảm bọn họ cũng đi chậm lại một chút.

“Mọi người mau nhìn, phía trước có phải quốc lộ hay không?”.Tiểu Võ cẩn thận đánh giá phía trước, hình như đúng là quốc lộ. “Không biết có người hay không hoặc là có người cũng được”. (Chỗ này em không hiểu lắm, có đồ ăn chứ nhỉ @@???)

Lan Dương phì cười “Suy nghĩ chuyện thực tế một chút đi, cầu sao cho phía trước đừng có tang thi hay sinh vật biến dị là được rồi”

Tiểu Võ xoay qua nói với Dạ Mặc Nhiễm “Mặc Nhiễm cố chịu một chút,ra khỏi rừng chúng ta liền tìm chỗ nghỉ ngơi”

Dạ Mặc Nhiễm nhìn con đường trước mặt rồi liếc tiểu Võ một cái “Cậu tự lo tốt cho bản thân mình là được”

Tiểu Võ bĩu môi “Còn không phải là người ta lo lắng cho cậu sao, không có chút cảm kích nào còn nói những lời ác độc đó, xấu xa” ╭(╯ε╰)╮

Tào Bân vô lực lảo đảo về phía trước vài bước, Lan Dương vội vàng đỡ lấy. Tiểu Võ quay đầu lại bất giác cũng sợ hãi khi nhìn thấy quần áo của Tào Bân bị thấm máu càng lúc càng nhiều. Thấy vậy Dạ Mặc nhiễm vội đẩy tiểu Võ ra “Mau qua giúp Tào Bân, như vậy chúng ta cũng có thể đi nhanh một chút”.

Tiểu Võ lo lắng nhìn Dạ Mặc nhiễm cũng không có ý định buông tay. Dạ Mặc Nhiễm tiếp tục đẩy “Đi đi, tôi không sao”.

Tiểu Võ nhìn Tào Bân quả thật sắp chịu không được,nhìn Tào Bân có vẻ còn lớn hơn Lan Dương không ít, Lan Dương cũng đang cố gắng đỡ lấy Tào Bân, không nói gì liền vội vàng chạy đến giúp đỡ lấy Tào Bân hướng về phía quốc lộ mà đi. Dạ Mặc Nhiễm đi theo ở phía sau, tiểu Võ không yên lâu lâu lại xoay lại nhìn Dạ mặc Nhiễm, đến được quốc lộ Tào Bân liền ngất đi.

Lan Dương và tiểu Võ vội vàng để Tào Bân nằm xuống, nhìn thấy hai miệng vết thương của Tào Bân bị rạn nứt máu không ngừng chảy ra. Dạ Mặc Nhiễm đem băng gạc và thuốc cho Lan Dương, rất nhanh liền đem miệng vết thương của Tào Bân rửa sạch sơ rồi băng lại.

Dạ Mặc Nhiễm xem xét bốn phía, nhựa đường cũng còn mới chắc là mới làm không bao lâu, xe chạy qua cũng không nhiều. Dạ Mặc Nhiễm nhớ tới mình vẫn còn một chiếc xe đạp trong không gian, bất quá xoay đầu nhìn lại bên kia vẫn còn ba người nữa, đành phải đưa ra một quyết định khác vậy. Dạ Mặc Nhiễm trong lòng cũng không khỏi kêu rên,bản thân mình từ khi nào lại bắt đầu nhân từ như vậy a~ლ(¯ロ¯ლ)

Không có bao nhiêu người đi từ rừng cây đến quốc lộ, nói cách khác tang thi cũng không có bao nhiêu. Hơn nữa thôn trang vừa bị sụp số tang thi kia cho dù không bị đè chết, chắc cũng không rỗi rãnh chạy đến đây đâu~(‾▿‾~). Bất quá nếu không tranh thủ buổi tối ra khỏi nơi này còn không biết phải gặp chuyện gì nữa đâu ==ll. Từ sau khi bị điện giật, Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy đột nhiên nhảy ra một dã thú mà chưa từng có ai thấy cũng không có gì là lạ ╮(╯_╰)╭

Tào Bân rên rỉ một tiếng chậm rãi tỉnh dậy từ trong hôn mê,Lan Dương vội vàng đỡ lấy hắn “Sao rồi? Vết thương có đau hay không?”.

Tào Bân cảm thấy trên người nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều,nhưng cảm giác nóng rát đau đớn càng nghiêm trọng hơn trước “Chúng ta đang ở đâu?”.

“Trên một quốc lộ nhìn không thấy điểm cuối, có lẽ tối nay chúng ta sẽ ngủ ngoài trời”

Tào Bân nhíu mày “Như vậy rất nguy hiểm,hiện tại chúng ta có thể tranh thủ đi không? Tôi có thể đi được mà”

Lan Dương lắc đầu “Ai mà biết được con đường này dài bao nhiêu, cậu đừng cố,nghỉ ngơi nhiều một chút đường còn rất xa”

Dạ Mặc Nhiễm mở bao ra đếm đếm lại bên trong suy tính một chút lại trực tiếp đưa bao cho tiểu Võ “Cậu chia cho bọn họ”

Tiểu Võ nhìn đến trong bao thứ không thiếu nhất chính là đồ ăn, tiểu Võ biết Dạ Mặc Nhiễm dùng cái bao này để che giấu không gian dị năng không muốn bị phát hiện thôi. Trong khoảng thời gian này tiểu Võ đã được nhìn thấy những con người so với tang thi còn đáng sợ hơn. Nhìn số đồ ăn này tiểu Võ suy nghĩ Lan Dương vạn lần đừng làm cho hắn thất vọng, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.

_______ta là dấu gạch đệp nhất________

lại được một chương, hôm nay ngẫu Hồ hảo khổ sở … hảo buồn đời.. cơ mà ta cũng ếu biết là buồn đời chuyện giề … thôi kệ đi, khổ tâm nhất là ngồi trên máy từ 12h đến 17h mà chỉ mần được đúng có một chương TT_TT … ngẫu Hồ tự phỉ nhổ chính mềnh lắm … nhưng đành chịu ta cũng không có tậm trạng mần giề hết … nhưng ta vẫn nhớ ta đang giúp cá vàng tục tưng tập beta nên cho dù thế nào ít nhất cũng phải có 1 chương cho cá vàng tục tưng luyện tập …

_ Lời nhắn đến cá tục tưng:*vẫy băng gôn*.. tục tưng cố lên.. tục tưng cố lên.. tục tưng cố lên.. tục tưng cố lên.. tục tưng cố lên …..*ôm hun*

Trí nhớ con cá vàng: Phát hiện nhà có một con Hồ ly và một con cá vàng, cá vàng sẽ bị làm thịt *lặn*