Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Chương 72: Có không gian không sợ chết đói! ^^~




^^~

Lan Dương vỗ vỗ bả vai Dạ Mặc Nhiễm, cười khổ một tiếng. Tiểu Võ thì đi lại kéo cậu ngồi xuống, hỏi: “Mặc Nhiễm, mấy ngày này anh ở đâu? Trải qua như thế nào?”

Nhìn đám người trong ngồi xung quanh, những người này tuy không có tham vọng gì lớn lao, nhưng lại khao khát thức ăn một cách rõ ràng như vậy, tình trạng đói khát này hẳn là đã kéo dài được một thời gian. Vô luận từ trẻ đến già, ai cũng có sắc mặt vàng vọt và tinh thần uể oải.

Trốn tránh như vậy là có thể thoát khỏi tận thế sao!

Dạ Mặc Nhiễm không trả lời Tiểu Võ mà ngồi xuống xem thương thế của Tào Bân. Trên ngực và đùi đều có vết thương dài và sâu, không được chữa trị kịp thời đã có chút nhiễm trùng mưng mủ.

“Mấy ngày nay các người đã cho anh ta ăn cái gì?”

“Ngày đó nếu không nhờ Tiểu Võ tình cờ cứu được một thanh niên tên là Tiểu Mạch, những người dân ở đây không có khả năng thu lưu chúng tôi. Thức ăn của bọn họ còn không đủ để ăn, lấy đâu ra của dư mà nuôi người ngoài.”

Tiểu Võ đang cầm một đoạn cỏ đuôi chó phe phẩy: “Chính là, hôm qua Lan Dương theo bọn họ ra ngoài học cách đào rễ cây cùng rau dại, sau đó lại học cách chế biến, đem nấu thành một chút canh đút cho Tào Bân. Hôm nay đến lượt tôi, không tìm được thức ăn nhưng lại tìm được anh đem về, thức ăn này kể ra cũng tốt. Hì hì…”

Dạ Mặc Nhiễm thu hồi ánh mắt đang lườm trên người tên ngu ngốc kia, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ có vũ khí không?”

“Làm sao có khả năng có!”

“Bọn họ ra ngoài tìm thức ăn chủ yếu là dựa vào mấy thứ nông cụ như cuốc, xẻng linh tinh, nếu không cũng không đến phiên Tiểu Võ cứu giúp.” Lan Dương tiếp lời.

Tiểu Võ bất mãn đẩy Lan Dương, khịt khịt mũi: “Cái gì không đến phiên tôi? Là do hắn tích phước ba đời mới được, nếu không, cũng không đến lượt hắn được gia đây cứu đâu. Hừ!”

Dạ Mặc Nhiễm từ trong ba lô lấy ra cồn sát trùng, băng gạc, vắc-xin, kim tiêm, thuốc hạ sốt đưa cho Lan Dương, lại đưa thêm một ít đồ ăn. Tiểu Võ kinh ngạc nhìn cậu như ảo thuật gia, từ trong túi thần kỳ lấy ra nhưng thứ hắn nằm mơ cũng luôn nghĩ tới.

Lập tức lấy gói mì ăn liền ăn ngấu nghiến, miệng đầy mì hỏi: “Anh kiếm đâu ra những thứ này? Ôi Chúa ơi, hôm qua tôi còn nằm mơ thấy mình đói bụng đến nỗi gặm luôn chính mình.”

Dạ Mặc Nhiễm lạnh lùng liếc hắn một cái: “Ngu ngốc.”

Lan Dương rửa sạch, khử trùng miệng vết thương cho Tào Bân, uy hắn chút thuốc rồi mới bắt đầu ăn.

“Chúng ta vẫn nên tiết kiệm một chút, bây giờ bên ngoài căn bản là tìm không được thức ăn, khổng thể để hôm nay ăn no nê rồi hôm sau chết đói được.” Tiểu Võ một bên gật đầu tán thành, mà một chút cũng không chịu ngừng miệng, hàm hồ tiếp tục ăn,

Lan Dương bất đắc dĩ nhìn hắn, cắn thêm hai miếng nữa rồi cất đi. Dạ Mặc Diễm thở dài: “Anh ăn đi, bây giờ chúng ta là bảo tồn thể lực chứ không phải tiết kiệm thức ăn.”

Lan Dương nhìn nhìn Dạ Mặc Nhiễm, cũng không tiếp tục ngược đãi cái bụng nữa, đem những gì chưa ăn xong ra ăn tiếp.

Hơn nửa tháng sống nhờ rễ cây và rau dại, những người dân này vốn đã sắp không chịu nổi, nay nhìn thấy thiếu niên lạ mặt chia đồ ăn cho bạn bè của mình, ánh mắt nhìn cậu trở nên tham lam cùng cơ khát. Có một vài đứa trẻ không hiểu chuyện đứng gần đó, nhìn bọn hắn với con mắt ao ước và chờ mong. Tiểu Võ giật mình, vội đưa một nửa miếng cá còn lại cùng một ít bánh gạo cho một đứa trông có vẻ nhỏ nhất trong đám. (hai món này mình thật sự không biết là gì, tra từ điển thì thấy để là cá chép với gạo vụn @.@ nên thôi thì lại chém, bạn nào có đọc QT mà biết là gì thì cho mình biết để sửa nhé:D)

Đứa nhỏ nhận được thức ăn liền lúc la lúc lắc chạy đến bên cạnh bà nội, mở gói bánh cắn một cái, bà cụ chờ cháu trai ăn xong chính mình cũng thử cắn hai miếng. Một màn này làm người xem chua sót trong lòng, Dạ Mặc Nhiễm vội vàng quay đi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Làm sao có thể không đau lòng, nhưng có một số việc không phải chỉ dựa vào một mình cậu mà có thể thay đổi.

Căn hầm có một vài lỗ thông gió, từ đó ẩn ẩn có thể nhìn thấy sắc trời bên ngoài. Bên trong có ít nhất mười gia đình, không khí có chút không tốt lắm.

Tào Bân uống xong thuốc hạ sốt cộng thêm vết thương đã được xử lý, cơn sốt đã dần lui, người cũng thanh tỉnh không ít, Lan Dương cầm chén uy hắn chút cháo. Tiểu Võ ngồi vào bên cạnh Dạ Mặc Nhiễm, nhỏ giọng thì thầm: “Thức ăn hiện giờ của chúng ta có thể cầm cự được bao lâu?”

Dạ Mặc Nhiễm cũng không tính nói dối hắn, chính là không có nói rõ mà thôi: “Cũng được một khoảng thời gian, hiện tại quan trọng là rời khỏi nơi này. Nếu ở thêm hai ngày, thấy chúng ta còn có thứ để ăn thì những người này có thể sẽ trở nên đáng sợ hơn so với tang thi.”

Tiểu Võ gật đầu, hắn rất muốn hỏi Dạ Mặc Nhiễm có phải cũng có một không gian hay không, nhưng nếu Dạ Mặc Nhiễm đã không muốn nói thì có một số việc không nhất thiết phải tìm hiểu rõ ràng. Với lại Dạ Mặc Nhiễm cũng không có lừa dối hắn, vậy là được rồi.

Sang ngày hôm sau, những thanh niên kia lại muốn ra ngoài tìm thức ăn, đến hỏi Tiểu Võ có muốn đi cùng hay không. Tiểu Võ lắc đầu cự tuyệt, bọn họ cũng không nói gì liền bước đi. Thấy tình trạng của Tào Bân chuyển biến tốt, Lan Dương liền đối Tiểu Võ nói: “Chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, Tào Bân sốt đã lui, vết thương cũng được băng bó tốt lắm, đi lại hẳn là không thành vấn đề. Ra khỏi làng này sẽ tới một khu chợ, chúng ta trước mắt cứ đi một bước tính một bước.”

Tào Bân cảm thấy chính mình có thể chịu đựng được: “Không cần lo lắng cho tôi, khu chợ này cách thành phố T có xa không?”

Người dân ở đây nói cách nơi này gần nhất là huyện Triều, có thể nói hiện tại chúng ta tạm thời an toàn, nếu may mắn kiếm được xe thì chạy khoảng 3 ngày sẽ tới được thành phố T. Tào Bân gật đầu, Tiểu Võ biết hiện tại trên đường đâu đâu cũng là xe bị đâm cháy, không thì cũng hư hỏng bị vứt lại, để tìm được một chiếc có thể sư dụng được chẳng khác gì mò kim đáy bể.

Dạ Mặc Nhiễm thu thập một chút, chuẩn bị cho việc rời đi. Bọn họ mới vừa đứng lên liền có mấy người thôn dân đi tới trước mặt nói: “Các ngươi chuẩn bị rời khỏi đây sao?”

Lan Dương tươi cười nói: “Những ngày qua thật cảm ơn mọi người thu lưu, quấy rầy lâu như vậy chúng tôi cũng nên đi rồi.”

Nghe vậy một người đàn ông trung niên, bộ dạng có chút xấu xí liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

“Nếu biết đã quấy rầy thì cũng nên trả một ít coi như là tiền thuê nhà đi! Chúng ta cũng không muốn gì nhiều, để lại một nửa số thức ăn các người hiện có là được rồi.”

Tiểu Võ tức giận trên tay lơ lửng một hỏa cầu nói: “Tôi là cứu người của các người, cũng không phải chiếm cứ chỗ ngủ, lại càng không bắt các người nuôi ba miệng ăn chúng tôi. Hiện giờ lấy lý do gì mà bắt bọn tôi phải để thức ăn lại?”

Dạ Mặc Nhiễm ngăn Tiểu Võ lại, bây giờ chọc giận mấy người này không có gì tốt, mở ba lô đưa đến trước mặt những người đó. Trong đó có hai bịch bánh quy, một chai nước và một ít thuốc men. Bọn người kia liền không khách khí lấy hai túi bánh.

Dạ Mặc Nhiễm lấy lại ba lô, nhìn bọn họ một cái, mấy người đó liền thức thời tránh qua một bên.

Bỗng nhiên Dạ Mặc Nhiễm cảm giác có nguy hiểm, liền nhanh chóng kéo mấy người Tiểu Võ điên cuồng chạy ra hướng cửa hầm.

Còn chưa kịp chạy tới cửa, mặt đất liền chấn động kịch liệt làm mấy người thiếu chút nữa té trên đất. Ý thức được nguy hiểm đang đến gần, liền dùng tốc độ nhanh nhất nhắm cửa ra mà chạy.

Nhưng cố tình bên ngoài như bị cái gì đổ xuống chặn lại, đẩy thế nào cũng không ra, lan Dương liền mạnh mẽ đá một cái, cánh của liền mở ra một khoảng không lớn không nhỏ, vừa đủ để từng người đi ra.

Để cho Tào Bân ra trước, Lan Dương theo sát phía sau ra xong liền quay lại kéo Dạ Mặc Nhiễm, Tiểu Võ cũng phụ một tay đi sau cùng. Ngay lúc hắn vừa rời khỏi, cửa hầm liên oanh liệt sụp đổ. Bọn họ tiếp tục chạy về phía trước một đoạn liền chạm mặt nhóm thanh niên đi tìm thức ăn buổi sáng. Một người ngặn họ lại hỏi tình huống những người trong làng. Tiểu Võ đẩy bọn họ ra, bỏ lại một câu “Đều ở bên trong” liền vội vàng hướng cổng thôn chạy tới.

Nhóm thanh niên chứng kiến cảnh nhà cửa, cây cối sụp đổ, sắc mặt liền trắng bệch hướng phía hầm mà chạy.

Mấy người Dạ Mặc Nhiễm chạy không bao xe liền nghe văng vẳng tiếng khóc la. Sau đó mặt đất dưới chân càng rung động kịch liệt. Mặt đất xốp mềm không chịu nổi sức mạnh của cơn địa chấn dần dần nứt ra tạo thành một cái khe.

Vài người nhất thời mất trọng tâm, té lăn xuống dốc.