Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Chương 50: Cống thoát nước!




Dạ Mặc Nhiễm vừa lái xe vừa không ngừng lục lọi trong túi, cuối cùng chẳng mò ra được cái gì đành phải quẳng lại túi cho Phương Cẩm cầm.

Hắn nói với mấy người kia: “Nghe này, chúng ta phải từ cống thoát nước đi thông dưới cao ốc Thế Kỷ, bọn chúng ở bên kia đã thành lập một căn cứ quân phòng loại nhỏ, chặn toàn bộ các cửa ngõ ra vào. Đường cái hiện tại chắc đã bị hủy rồi, phi cơ trực thăng khẳng định không có dư mà đợi đến lượt chúng ta, cách duy nhất có thể ra khỏi đây là phải dùng thuyền thôi.”

“Thuyền?” Quách Hoằng vô cùng kinh ngạc hỏi lại: “Nếu như chúng ta đi tới bến tàu mà không tìm được thuyền có thể sử dụng thì sao? Mặc Nhiễm, cậu biết những máy phóng khí độc đó đặt ở đâu không? Chúng ta có thể phá hỏng mấy cái đó rồi tiếp tục nghĩ biện pháp rời khỏi đây cũng được.”

“Tôi không phải thần, cũng không phải vai chính đánh mãi không chết trên phim! Cho nên cũng không thể gặp được cơ duyên xảo hợp mà cứu vớt thế giới!”

Từ kính chiếu hậu, hắn không thấy Vương Thiệu: “Hắn còn sống không?”

“Sống chứ!” Tiểu Võ lại đá thêm một cước, Vương Thiệu đau đớn kêu ầm ĩ. Dạ Mặc Nhiễm liếc mắt nhìn Tiểu Võ, nói: “Đừng giết chết hắn bây giờ, không có hắn chúng ta không cướp được thuyền đâu.”

Tiểu Võ cùng Vương Võ Thắng trăm miệng một lời: “Là sao?”

“Mày rốt cuộc là ai?”

Thanh âm Vương Thiệu giờ đây ngoại trừ hận ý còn có thêm càng nhiều khủng hoảng.

“Không có khả năng, ngoại trừ cha tao căn bản không có người thứ 3 biết! Mặc Nhiễm… Dạ Mặc Nhiễm? Là tên hoàng tử đàn dương cầm ư? Chúng… chúng ta từng gặp nhau sao? Không, nếu như tao đã thấy mày, nhất định tao sẽ nhớ kỹ! Ngay cả tên mày tao cũng mới chỉ nghe từ miệng cha vài lần… Cha của tao? Không lẽ mày là người của cha tao?”

Dạ Mặc Nhiễm đạp mạnh phanh, quát: “Câm miệng! Khiến hắn câm miệng đi!!”

Phương Cẩm lo lắng nhìn Dạ Mặc Nhiễm, nói: “Tiểu Nhiễm… để tôi lái xe cho.”

Tiểu Võ vội vàng nhét thêm một cái giẻ vào mồm Vương Thiệu, rồi lại hung hăng đá hắn hai phát.

Dạ Mặc Nhiễm day day thái dương: “Không có việc gì.” rồi khởi động xe tiếp tục đi về phía trước.

Lái xe đến một con đường gần cao ốc Thế kỷ, mọi người liền xuống xe bắt đầu cậy nắp cống.

Dạ Mặc Nhiễm không hiểu mà nhìn bọn họ chằm chằm:”Mấy người đang làm cái của nợ gì thế?”

Mọi người kỳ quái quay đầu lại, Tiểu Võ càng không giải thích được mà hỏi: “Anh nói phải chạy ra từ cống thoát nước mà! Không cậy nắp lên thì xuống dưới kiểu gì?!”

Dạ Mặc Nhiễm bất đắc dĩ chẳng muốn nói thêm câu gì, xoay người đi tới một thư viện lớn thoạt nhìn đã được xây dựng từ lâu.

Cả đám có chút xấu hổ liếc nhìn nhau, rất ăn ý coi như mấy hành động xấu hổ vừa rồi chưa phát sinh bao giờ.

Mấy người ngồi trên chiếc xe khác cũng không còn lựa chọn nào đành đi theo bọn họ.

Tiểu Võ liếc nhìn, bĩu môi với tên lưu manh nam nhân đã to tiếng với Dạ Mặc Nhiễm lúc nãy:

“Chúng mày đi theo làm gì! Nhiều đường đi như vậy sao còn theo bọn tao?”

Tên du côn trợn mắt há mồm định chửi, nhưng ngay lập tức bị một người khác đè lại: “Chúng tôi cam đoan sẽ không gây phiền phức cho mấy người đâu.”

Tiểu Võ hứ một tiếng, không thèm để ý đến hắn.

Dạ Mặc Nhiễm nhẹ nhàng đẩy cửa, Phương Cẩm kéo hắn ra khía sau, còn bản thân thì bước lên phía trước quan sát tình hình bốn phía rồi mới để cho hắn vào trong.

Dạ Mặc Nhiễm nắm tay Phương Cẩm đi vòng qua sảnh trước, giật ra tấm vải bạt che lấp cánh cửa phía sau.

Còn Phương Cẩm thì cầm đèn pin chiếu rọi vào con đường tối om như mực sau cánh cửa, Dạ Mặc Nhiễm ném hai cái đèn pin khác cho bọn Phó Nhất Hàng.

Đi dọc theo thông đạo nhỏ hẹp, thấy có một cánh cửa sắt được khóa lại bằng xích, Dạ Mặc Nhiễm rút dao găm giắt dưới bắp chân đưa cho Phương Cẩm, Phương Cẩm hiểu ý bèn cố sức chém mạnh vài cái, sợi xích chằng trên cửa mới đứt lìa.

Phía sau cửa sắt là một cầu thang đi xuống, mọi thứ tối om khiến Dạ Mặc Nhiễm vô thức mà nắm chặt tay Phương Cẩm, ngoại trừ tiếng bước chân, tất cả mọi người đều rất ăn ý không nói chuyện.

Phương Cẩm kéo Dạ Mặc Nhiễm vào lòng, nắm thật chặt tay Dạ Mặc Nhiễm, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói:

“Tôi ở ngay đây, Tiểu Nhiễm, nhắm mắt lại, đi theo tôi là được rồi, cứ nghĩ sang chuyện khác đi, đừng tự dọa chính mình! Nghĩ tới cái cậu thích, ánh mặt trời, bãi cát, âm nhạc, đủ loại bài hát, Tiểu Nhiễm, cậu có thể tự tưởng tượng đánh đàn trong đầu cũng được.”

“Cẩm.”

Dạ Mặc Nhiễm nhẹ giọng cắt đứt lời y.

“Biết anh lâu như vậy, lần đầu tiên nghe thấy anh nói nhiều lời như thế, Cẩm… tôi còn có chuyện anh không biết không?”

“Rất nhiều rất nhiều, Tiểu Nhiễm, kể cho tôi nghe được không, chuyện khi còn bé, chuyện ở nước ngoài biểu diễn, tôi đều muốn biết.”

Dạ Mặc Nhiễm bỗng dưng dần dần cảm thấy nghẹt thở:

“Cẩm, tôi có chút… thở không nổi…”

Phương Cẩm dừng lại, ném đèn pin cho mấy người bên cạnh, hai tay ôm lấy Dạ Mặc Nhiễm.

“Tiểu Nhiễm thả lỏng đi! Tôi ở ngay đây, đừng khẩn trương, hô hấp, hít sâu vào.”