Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Chương 32: Thiếu niên, rất nguy hiểm, tránh xa ra




Nếu khí lực Phương Cẩm không đủ mạnh, cùng cặp mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào Dạ Mặc Nhiễm mà đúng lúc đỡ được hắn, thì theo kiểu ngã xuống này, Dạ Mặc Nhiễm không chết cũng sẽ tàn phế!

Phương Cẩm ôm Dạ Mặc Nhiễm, nhìn vết máu đầy trên thân thể hắn, nhất thời cả người như rơi vào hầm băng, ức chế không được mà run rẩy.

Thế nhưng tang thi ở phía trên cũng không buông tha mà nhảy xuống theo Dạ Mặc Nhiễm.

Phương Cẩm sau khi đỡ được người, ngay cả một giây cũng không do dự, trực tiếp ôm lên xe.

Nhưng tốc độ tang thi tuyệt đối nhanh hơn một kẻ đang phải bế người khác.

Đã xuống dưới lầu, Dạ Mặc Nhiễm không cố kỵ điều gì mà trực tiếp nổ súng.

Tang thi vừa ngã xuống, bọn họ đã an toàn lên xe, chân ga mới vừa đạp, Dạ Mặc Nhiễm đã quay cửa kính xe xuống, hướng về những tang thi đang nhào ra ngoài cửa sổ mà bắn liền hai phát.

Gần như ngay khi đạn bay ra khỏi họng súng, trên tầng hai cũng vang lên một tiếng nổ rất lớn, cho dù bọn hắn đã tránh xa được một đoạn, nhưng cũng vẫn bị vụ nổ ảnh hưởng tới.

Người trong xe chỉ nghe thấy uỳnh một tiếng, sau đó một trận sóng nhiệt mạnh mẽ quét qua rồi mới chậm rãi khôi phục bình thường.

Hai thanh niên mới lớn lần đầu tiên được thấy tràng cảnh hoành tráng đến như vậy.

Mao Bân còn đang trong quá trình tiêu hóa, còn Tiểu Võ thì kích động cực kỳ.

Hắn không nghĩ tới Dạ Mặc Nhiễm thoạt nhìn giống như một thiếu niên văn tĩnh ôn nhu lại ra tay ác như vậy, trong một phòng ít cũng có hơn mười tang thi, cứ như thế thoáng một cái bị nổ chết cả đám, khiến hắn chỉ nghĩ thôi cũng muốn hét to lên ca ngợi.

Vừa mới quay đầu lại, hắn đã thấy Dạ Mặc Nhiễm hầu như là cả người máu chảy đầm đìa, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, đang cuộn trong lòng Phương Cẩm, hai mắt nhắm tít, hô hấp dồn dập, thoạt nhìn trông vô cùng thống khổ.

Nhìn thấy hắn trông như sắp chết khiến thanh âm Tiểu Võ cũng run run: “Mặc… Mặc Nhiễm, anh làm sao vậy? Hả?… bị tang thi đánh bị thương à?”

Phương Cẩm ôm Dạ Mặc Nhiễm, căn bản không dám lộn xộn, y sợ trên người Tiểu Nhiễm có thương tích, sợ làm hắn đau thêm nên hoàn toàn không biết làm sao.

Dạ Mặc Nhiễm nghe thấy tiếng của Tiểu Võ, mới phát giác nhiệt độ cơ thể của người đang ôm mình đột nhiên lạnh lẽo dị thường, thân thể căng cứng kia chẳng thể khống chế được mà không ngừng run rẩy.

Hắn biết bộ dáng mình bây giờ khiến Phương Cẩm hiểu lầm, chắc chắn đã dọa y phát khiếp.

Cố gắng thanh tỉnh ghé vào lỗ tai y, suy yếu nói:

“Tôi không sao, máu này không phải của tôi, bởi vì hoàn cảnh quá kinh khủng khiến tôi không nhịn được mà ói ra thôi, Cẩm… giúp tôi thay quần áo, rồi lấy cho tôi một viên thuốc giảm đau, a… Cẩm, dạ dày đau quá…”

Nghe thấy Dạ Mặc Nhiễm nói, Phương Cẩm cố gắng ổn định tâm tình, rồi nói với Quách Hoằng:

“Anh cầm cái túi bên trong có mấy bộ quần áo, nhớ lấy cái nào cài nút ấy, lấy thêm một tấm thảm nữa, Tiểu Võ, đun nước ấm đi, Lý Băng Băng, túi trong tôi có thuốc, lấy giúp tôi.”

Mấy người vội vàng giúp một chân một tay, Phương Cẩm cầm lấy thảm bọc Dạ Mặc Nhiễm lại, sau đó mới giúp hắn cởi quần áo.

Thấy thân thể trắng nõn kia xác thực không có một vết thương, Phương Cẩm mới hoàn hồn được một ít.

Trực tiếp ném bộ quần áo đẫm máu ra ngoài cửa sổ, y cẩn thận dè dặt giúp hắn mặc quần áo sạch sẽ vào.

Cho hắn uống thuốc rồi giúp hắn điều chỉnh tư thế ngủ cho thoải mái, Phương Cẩm cũng không buồn làm mấy chuyện dư thừa, chỉ chăm chú ôm hắn vào long, trầm mặc không nói.

Những người khác trong xe cũng không thể tưởng tượng được tình huống lúc đó nguy hiểm đến thế nào, nhưng Quách Hoằng lại thập phần rõ ràng.

Nếu Dạ Mặc Nhiễm không đẩy hắn nhảy trước, hiện tại, chỉ sợ hắn đã biến thành đồ ẳn trong bụng tang thi rồi.

“Phương Cẩm.” Quách Hoằng nhẹ giọng đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe, rồi không đợi y đáp lại mà tự mình nói tiếp:

“Tôi thiếu Mặc Nhiễm một mạng.” Tôi sẽ nhớ kỹ, nhỡ thật kỹ!

Cho dù Quách Hoằng chưa nói hết, bọn họ cũng minh bạch, vốn người không nên nhảy xuống cuối cùng lại ở lại cho đến phút chót.

Mà chỉ riêng bộ quần áo dính đầy máu tươi đó cũng đủ để tưởng tượng tình huống lúc đó nguy hiểm đến mức nào.

Mặc dù ở chung mới vài ngày, bọn họ cũng có thể cảm giác được Dạ Mặc Nhiễm là một người lạnh lùng, mà hôm nay hắn lại liều mình cứu giúp bọn họ, cũng coi như báo đáp lại lần trước mọi người quyết tâm nhảy xuống xe cứu hắn.

Có người ích kỷ lạnh lùng đáng thẹn, có người mặc dù cũng ích kỷ lạnh lùng, nhưng lại thực đáng để tôn trọng!

Bầu trời sáng lên từng chút một, trên con đường hoang vu không thấy một bóng người.

Đô thị phồn hoa trước đây giờ đã trở thành một thành phố chết.

Tất cả những biến hóa này khiến cho người ta kinh hãi, trong lòng càng cảm thấy rét lạnh!

Vương Võ Thắng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ đến xuất thần, người thân không có, nhà cũng đã bị hủy. Hắn còn có thể đi đâu đây?

Liều mạng tìm đường sống như vậy rốt cuộc vì cái gì?

Hắn như lâm vào góc chết, nhưng hiện tại, lại không có ai để hắn trút bầu tâm sự cả.

Bởi vì chính bản thân bọn họ cũng đâu có khá hơn chút nào!

Xe liên tục chạy về phía trước, không có ai nói chuyện, cũng không ai hỏi phải đi nơi nào!

Tình hình bây giờ đối bọn họ mà nói, chỗ nào cũng giống nhau, chẳng khác gì cả!

Khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, bọn họ đã chạy tới đường cao tốc.

Con đường trước đây vốn thông suốt giờ cứ cách một quãng lại thấy những chiếc taxi hỏng, xe chở hàng, xe buýt… còn có những vòng bảo hộ đứt đoạn.

Bọn họ lúc này đã có thể bình tĩnh đối mặt với những cảnh tượng như thế này.

Nhưng vẫn như cũ sẽ phát sinh một ít chuyện ngoài ý muốn, ví như đi trên đường lại chẹt phải đinh vậy.

Phó Nhất Hàng cảm thấy lăn bánh càng lúc càng khó khăn, hơn nữa trên đồng hồ báo xăng đã biểu hiện trong bình gần cạn, nên cũng không hề nghĩ đến vấn đề nằm ở cái lốp xe.

Vừa lúc phía trước có một trạm xăng dầu, Phó Nhất Hàng nghĩ nên tới thử thời vận, xem trong đó có còn xăng không.

Xe vừa dừng ở trạm, Tiểu Võ không đợi được mà nhảy xuống xe hoạt động gân cốt.

Lúc này, Dạ Mặc Nhiễm cũng đã tỉnh, nhưng vẫn nằm trong vòng tay của Phương Cẩm mà không muốn mở mắt.

Dạ Mặc Nhiễm cựa mình một chút, vòng tay ôm lấy thắt lưng Phương Cẩm, tựa đầu vào vai y, thoải mái thở dài một tiếng.

Phương Cẩm đỡ Dạ Mặc Nhiễm, tránh cho hắn trượt xuống khỏi người mình, nhỏ giọng hỏi: “Đói bụng chưa? Ngồi dậy ăn một chút nhé.”

Dạ Mặc Nhiễm nỉ non nói: “Chúng ta ở đâu đây?”

“Trạm xăng dầu.”

Dạ Mặc Nhiễm cọ cọ, con mắt có chút chịu không nổi ánh sang mà nhíu mày híp mắt: “Hết xăng rồi sao?”

“Sắp thôi, còn muốn ngủ nữa không?”