Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Chương 20: Anh có lẽ đã tới




Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn kinh hách nhìn hắn.

Tiểu Võ cũng nhìn bàn tay của mình, sợ đến mờ mịt luống cuống: “Tôi… tôi… không biết… thế nào lại…”

Một chưởng đánh xuống làm mặt bàn vỡ tan cháy rừng rực, bọn họ thậm chí không biết chuyện gì xảy ra, cảnh tượng trước mắt làm sao lại có thể?

Phó Nhất Hàng phản ứng đầu tiên, vội vàng kéo Lý Băng Băng cùng Vương Võ Thắng đang đứng cạnh Tiểu Võ ra phía sau mình:

“Tiểu Võ, trước tiên đừng hoảng hốt, bình tĩnh một chút.” Kéo một cái ghế đến trước mặt hắn, Phó Nhất Hàng nói tiếp: “Cậu thử đánh nát nó cho tôi xem.”

Tiểu Võ nhìn tay mình một chút, lại nhìn đống gỗ cháy trên mặt đất, giống như vừa rồi vỗ một chưởng về phía cái ghế.

Kết quả như nhau, cái ghế vỡ tan cháy rực lên.

Hơi chút ngây ra một lúc, Phó Nhất Hàng nhíu mày nhìn Tiểu Võ: “Lúc nãy cậu có bị tang thi động vào không? Tiểu Võ đừng có giấu diếm!”

Tiểu Võ cúi đầu xem xét toàn thân một lần, xác định không có bất luận vết thương gì, mới nhìn Phó Nhất Hàng lắc đầu.

“Vậy cậu hiện tại có cảm giác gì không? Có thấy không khỏe chỗ nào không?”

Ngoại trừ bị chính mình dọa sợ đến tim đập tình thich, Tiểu Võ xác định không có bất luận chỗ nào không bình thường.

Phó Nhất Hàng nhìn hắn đang rất tỉnh táo, hẳn là không có bị nhiễm biến dị, nhưng cũng không thể khinh thường.

“Tiểu Võ, cậu nghe này, chúng tôi chưa biết vì sao cậu lại như vậy. Nhưng vì an toàn của mọi người, cậu phải giữ khoảng cách với chúng tôi. Nếu như cậu cảm thấy chính mình có gì không thích hợp, phải lập tức nói ra để mọi người biết. Tiểu Võ, cái này là vì cả tập thể, mong cậu có thể hiểu được.”

Tiểu Võ gật đầu, lui đến cạnh tường cách xa cả bọn: “Tôi biết, tôi hiểu được, chỉ là… chỉ là tôi không rõ ràng. Chí ít mọi người không có xua đuổi tôi. Yên tâm, nếu như có cái gì không bình thường, tôi nhất định sẽ nói cho mọi người biết. Mẹ nó! Tôi bây giờ đổi lại tôn giáo có còn kịp nữa không nhỉ?” (Cái này là đoạn trước Tiểu Võ cầu thượng đế thì bị Dạ Mặc Nhiễm bảo là đừng cầu nữa, thà cầu Cain có khi còn tốt hơn ý)

Lý Băng Băng không thể nhịn được nữa mà khóc òa lên, liều mạng bắt mình không phát ra những tiếng nức nở.

Tiểu Võ có chút chán chường ngồi thu lu một góc tường.

Vương Võ Thắng cùng Quách Hoằng thì dựa vào nhau, vành mắt hồng hồng cúi đầu trầm mặc không nói.

Phó Nhất Hàng nhìn những những người này, dù sao cũng vẫn còn quá trẻ, thực không đành lòng, bèn quay đầu nhìn về ra ngoài cửa sổ.

Thân thể không còn khó chịu nữa, chỉ là một chút khí lực cũng không có.

Dạ Mặc Nhiễm tựa vào tường, ngay cả mí cũng không buồn động đậy.

Khuôn mặt không có chút huyết sắc nào, trắng bệch lạnh lẽo, hàng mi dày giờ đây run rẩy, chiếc cằm nhọn khiến cho khuôn mặt càng thêm gầy yếu, suy nhược, khiến kẻ khác nhìn không được mà đau lòng.

Lý Băng Băng vài lần muốn tới gần hắn để hắn tựa vào người mình cho thoải mái hơn một chút, thế nhưng vừa nghĩ tới Dư Vi, cuối cùng lại kìm nén ý nghĩ này xuống.

Sắc trời dần tối, tất cả mọi người bụng đói kêu vang, nhưng không có ai động đậy, cũng chẳng thiết đến ăn uống.

Phó Nhất Hàng nhìn mặt trời sắp khuất, một ngày lại qua đi, mọi người hầu như vẫn luôn giữ nguyên một tư thế không buồn động đậy.

Phó Nhất Hàng cầm túi bánh bích quy nhẹ nhàng lắc lắc trước mặt Dạ Mặc Nhiễm: “Dạ Mặc Nhiễm tỉnh tỉnh! Ăn một chút gì đi.”

Lý Băng Băng lo lắng ngồi xổm bên cạnh hắn: “Anh cảm thấy thế nào rồi? Đã tốt hơn chưa?”

“Mọi người nhìn bên kia kìa.” Quách Hoằng chỉ về phía xa xa.

Vương Võ Thắng híp mắt muốn nhìn rõ hơn một ít: “Có phải là phía phòng thể chất hôm qua chúng ta ở không? Cháy rồi?”

Phó Nhất Hàng quay đầu nhìn Tiểu Võ: “Tiểu Võ, bây giờ cậu có cảm giác gì không?”

Tiểu võ đáng thương hề hề, thoạt nhìn có chút thương cảm, nhìn Phó Nhất Hàng lắc đầu:

“Không có cảm giác gì, chỉ đói bụng thôi.”

Phó Nhất Hàng đưa bánh quy của Dạ Mặc Nhiễm cho hắn ăn.

“Cố gắng chịu chút, vùng này đều là cây to, nếu như gió thổi mạnh không chừng sẽ cháy lan ra đây. Phía dưới động tĩnh hình như đã nhỏ không ít, mặc kệ thế nào cũng không thể lưu lại đây được nữa.”

Hắn ngồi xổm xuống chuẩn bị nâng Dạ Mặc Nhiễm dậy.

“Dạ Mặc Nhiễm, cậu có thể đi được không? Đừng cố chịu, tôi cõng cậu.”

Dạ Mặc Nhiễm cố sức mở mắt, dựa vào Phó Nhất Hàng chậm rãi đứng lên, nhất thời máu lên não không kịp, cảnh vật trước mắt bỗng biến thành màu đen mà chìm vào hôn mê bất tỉnh.

Lý Băng Băng nhìn Dạ Mặc Nhiễm ngất đi, vội vàng đỡ tay hắn.

Mọi người thuận miệng ăn mấy khối bánh bích quy, Mao Bân khoác túi của Dạ Mặc Nhiễm lên người, cầm ống tuýp sắt trong tay.

Còn Vương Võ Thắng cùng Tiểu Võ thì kéo mấy chiếc bàn chẹn ở cửa ra.

Phó Nhất Hàng nói với Lý Băng Băng: “Để tôi cõng cậu ấy, cô kéo cậu ấy lên lưng tôi đi.” Lý Băng Băng gật đầu làm theo.

Phó Nhất Hàng còn chưa kịp ngồi xổm xuống, cửa đột nhiên bị giật mạnh ra.

Dạ Mặc Nhiễm hỗn loạn vô thức ngẩng đầu, nhợt nhạt cười an tâm rồi lại rơi vào trong bóng tối.

Mọi người đều tràn ngập đề phòng nhìn kẻ mới đến, hiện tại bọn họ đã sắp đến mức nhìn gà hóa cuốc rồi.

Phương Cẩm bước một bước vọt tới trước mặt Dạ Mặc Nhiễm, duỗi tay ôm cậu vào trong ***g ngực, tiếng nói trầm thấp lộ ra nét mệt mỏi rã rời cùng một tia may mắn.

“Tiểu Nhiễm?… Tiểu Nhiễm…”