Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Chương 141: Thất vọng




Dạ Mặc Nhiễm đang ngẩn người nhìn những cây hoa đang héo, cậu suy nghĩ hiện nay đang thiếu nước, có nên lấy nước trong hồ để tưới cho những cây này không? Nhìn những cây hoa này chết như vậy cậu thật không đành lòng, đột nhiên nhớ tới không gian, nếu như đem những cây hoa này trồng trong không gian, có lẽ không cần phải tưới nước. Đáng tiếc Phương Cẩm không có ở đây nên cậu đành phải tự làm lấy vậy.

Dạ Mặc Nhiễm vừa xoăn tay áo lên Thư Vĩ liền hấp tấp chạy tới “Mặc Nhiễm cậu đang định làm gì? Cậu tuyệt đối đừng xúc động a, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết, cậu bình tĩnh một chút”.

Dạ Mặc Nhiễm nhìn Thư Vĩ như đang nhìn kẻ điên vẻ mặt cực kỳ khó hiểu “Tôi sao lại không bình tĩnh?”.

“Cậu không phải là đang cầm xẻng định đi cứu Phương Cẩm sao?”

Thư Vĩ nắm lấy tay Dạ Mặc Nhiễm giật lại cái xẻng, Dạ Mặc Nhiễm nhíu mày nhìn Thư Vĩ “Cẩm xảy ra chuyện gì?”.

Thư Vĩ nhất thời ấp úng, trong lòng mắng cả trăm lần mình đúng là miệng nhiều chuyện mà. Dạ Mặc Nhiễm nắm lấy áo Thư Vĩ lạnh lùng nói “Nói. Cẩm, xảy ra chuyện gì?”.

“Tôi nói, tôi nói cậu buông tay ra trước đi”.

Thư Vĩ thở dài nắm lấy tay Dạ Mặc Nhiễm “Trong căn cứ mất liên lạc với dị năng đoàn và quân đội chính phủ, trùng hợp nhóm người của Phương Cẩm đang ở gần đó, cho nên tôi mới cố ý hỏi thăm tình huống một chút thì được biết phía bên kia tình huống rất rối loạn, cho nên tôi sợ cậu nhất thời sốt ruột sẽ…”

Dạ Mặc Nhiễm không nói gì xoay người đi vào phòng. Lí Băng Băng thấy Thư Vĩ đến thì hỏi “Thư Vĩ, muốn ăn dưa hấu không tôi cắt cho cậu”.

Thư Vĩ vội vàng lắc tay từ chối, vẻ mặt giống như đã gây họa lớn đi theo phía sau lưng của Dạ Mặc Nhiễm. Vừa lên lầu Dạ Mặc Nhiễm liền thay quần áo, chuẩn bị kỹ lưỡng súng và đạn, Thư Vĩ vội vàng lên tiếng.

“Tôi đi với cậu”.

Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu “Không cần, tôi sẽ tự đi, cậu chỉ làm vướng tay vướng chân của tôi mà thôi”.

Thư Vĩ thật muốn ngã xuống đất phun ra mấy ngụm máu. Tuy đã bị Dạ Mặc Nhiễm lời nói ác độc rèn luyện nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa luyện được mình đồng da sắt không bị tổn thương.

“Mặc Nhiễm, tôi có thể nhìn rất xa, tôi có thể giúp cậu tìm người, tôi cũng rất được việc a”.

“Thị lực của tôi cũng không kém hơn cậu, chỉ là không thể thấu thị mà thôi. Cậu tốt nhất nên ở lại căn cứ đi, tôi sẽ bật thiết bị định vị, cậu chỉ cần ở nhà theo dõi là được”.

Dạ Mặc Nhiễm nói xong liền đi xuống lầu “Băng Băng, cô ở lại đây, đừng đi đâu lung tung. Nếu có việc gì thì đi tìm bọn người Lan Dương nhờ giúp đỡ”.

Lí Băng Băng còn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì thì Dạ Mặc Nhiễm đã lái xe đi mất rồi. Thư Vĩ thở dài “Băng Băng, cô đi theo tôi đi. Hiện tại cô một mình ở đây cũng không tiện, chị của tôi ở nhà có thể làm bạn với cô”.

“Đã xảy ra chuyện gì? Là nhóm người của Phương Cẩm xảy ra chuyện gì sao?”.

Thư Vĩ cười cười “Đừng hỏi, đi chuẩn bị quần áo đi. Khi nào Dạ Mặc Nhiễm về tôi sẽ đưa cô về đây”.

Lí Băng Băng đành phải chuẩn bị đồ đi cùng Thư Vĩ. Dạ Mặc Nhiễm lái xe nhưng cũng không che giấu được sự lo lắng trong lòng. Người tối hôm qua còn đang ôn tồn nói chuyện với mình, sao hôm nay nói xảy ra chuyện liền xảy ra chuyện được.

“Tên khốn, nếu anh dám để mình xảy ra chuyện gì, em sẽ lột da anh”.

Dạ Mặc Nhiễm đạp ga thật mạnh, chạy trên đường có thể thấy được vết máu khắp nơi, tay gãy chân gãy cũng có không ít, thậm chí còn có từng khối đen đen không biết là nội tạng hay là thứ gì, thu hút rất nhiều ruồi bọ bay xung quanh. Bên ngoài căn cứ rất hoang tàn vắng vẻ, Dạ Mặc Nhiễm chạy càng xa trong lòng càng hoảng sợ. Hai bên đường vô cùng hoang vắng, cảnh tưởng liên tục thay đổi không khỏi khiến cậu nhớ đến từng cảnh tượng ở chung cùng Phương Cẩm.

Phương Cẩm nghiêm mặt uy thức ăn cho cậu, Phương Cẩm áp chế lửa giận, Phương Cẩm xấu hổ, những điều tốt của Phương Cẩm, những thói xấu của Phương Cẩm, không muốn nhớ lại càng nhớ nhiều hơn. Dạ Mặc Nhiễm chạy đi tìm Phương Cẩm suốt một ngày một đêm, dọc theo đường Phương Cẩm đi mà liên tục tìm kiếm, trên đường đi giết được bảy tám tên tang thi nhặt được hai viên dị năng thạch.

Trời tờ mờ sáng Dạ Mặc Nhiễm mỏi mệt dừng xe lại. Cậu cũng đã lái xe suốt mười mấy tiếng từ nội thành chạy đến vùng ngoại ô này, Dạ Mặc Nhiễm đánh liên tục vào tay lái.

“Phương Cẩm, Phương Cẩm, anh đúng là tên khốn mà. Rốt cục anh đang ở đâu?”.

Cửa kính xe đột nhiên bị người gõ làm Dạ Mặc Nhiễm thoáng giật mình, thấy bên ngoài có hai người đang liên tục kêu cứu mạng. Nếu còn có thể nói chứng tỏ là người sống, Dạ Mặc Nhiễm mở cửa xe thấy phía sau một đám tang thi đang chạy về phía này, liền bỏ ngay ý niệm muốn giải quyết đám tang thi tại chỗ. Hai người kia vội vàng lên xe.

“Nhanh nhanh lái xe đi a, phía sau còn có rất nhiều tang thi đuổi theo, mau chạy đi a”.

“Câm miệng” Dạ Mặc Nhiễm lạnh lùng nói một câu lại không nhanh không chậm lái xe đi. Hai người thấy chạy càng ngày càng xa đán tang thi liền nhẹ nhàng thở ra vô lực ngã vào ghế.

“Các người từ đâu đến? Là quân nhân trong căn cứ hay là trong dị năng đoàn?”.

Hai người thở dồn dập hơn nữa ngày mới từ từ trả lời “Cái gì quân đội? Chúng tôi rất vất vả mới đi đến được đây, ai ngờ vừa tới đây đã gặp phải một đàn tang thi, nơi này còn cách căn cứ rất xa sao?”.

Dạ Mặc Nhiễm có chút mất mát “Các người là từ bên kia tới? Bên đó có rất nhiều tang thi sao?”.

Hai người kia vội vàng gật đầu “Đúng vậy, chúng tôi từ phía đường cao tốc đi tới đây, vốn là chúng tôi có xe nhưng mà hết xăng rồi. Chúng tôi nghĩ chỗ này cách căn cứ chắc cũng gần, hơn nữa trên đường cũng không thấy tang thi nên mới quyết định đi bộ, không ngờ lại gặp phải nhiều tang thi như vậy”.

Dạ Mặc Nhiễm dừng xe lại ở bên đường “Đi xuống, phía trước chính là căn cứ”.

Hai người kia có chút bối rối nhìn Dạ Mặc Nhiễm “Người anh em đừng như vậy a, cậu không phải cũng đến căn cứ sao? Tiện đường chở bọn tôi một đoạn luôn đi”.

“Đi xuống”.

Hai người kia nhìn thoáng qua nhau, sau đó đưa cái túi trong tay về phía Dạ Mặc Nhiễm “Chúng tôi còn một ít thức ăn, chúng tôi sẽ mang ra trao đổi với cậu, cậu chở giúp chúng tôi một đoạn đường đi”.

Dạ Mặc Nhiễm có chút đau đầu xoa xoa mi tâm “Tôi không về căn cứ, tôi ra ngoài tìm người”.

Hai người kia tựa hồ châm chước một chút “Vậy cậu cũng sẽ quay về căn cứ, bây giờ xuống xe nếu như chúng tôi gặp phải nhiều tang thi như khi nãy sẽ thật sự mất mạng a. Cậu đi tìm người vậy mang theo bọn tôi đi, hai người chúng tôi cũng có dị năng nói không chừng còn có thể giúp đỡ cậu. Đừng kêu bọn tôi xuống xe a, bốn bánh xe vẫn tốt hơn hai cái chân mà”.

Dạ Mặc Nhiễm cũng lười nói chuyện với bọn họ, trực tiếp lái xe “Các người đừng hối hận”.

Dạ Mặc Nhiễm đạp mạnh chân ga, hai người phía sau không có chuẩn bị liền bị ngã.