Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Chương 11: Tụ lại một chỗ chờ bị ăn thịt




Lý Băng Băng nghẹn lời, xem ra tính cách Dạ Mặc Nhiễm ngoài lãnh đạm ra, còn có chút độc mồm độc miệng. Bất quá ngẫm lại lời hắn nói cũng không sai, đợi người đến so ra không bằng với tự nghĩ cách cứu mình.

“Những tang thi này vì sao lại xuất hiện? Bọn chúng hình như căn bản không có cảm giác, rốt cuộc là người sống hay người chết?”

Dạ Mặc Nhiễm xoa xoa nơi mới rồi bị ngã đau: “Đó là chuyện của các nhà khoa học.”

Lý Băng Băng cũng không trông cậy Dạ Mặc Nhiễm sẽ cho cô đáp án, nhưng Dạ Mặc Nhiễm nói ra cũng khiến cô thực thất vọng.

“Chúng ta làm sao bây giờ?”

“Là cô lôi kéo tôi chạy vào đây, vậy cô nghĩ giờ chúng ta phải đi ra như thế nào?”

Không thể không nói người thông minh hỏi vấn đề này sẽ làm người khác khó hiểu, Lý Băng Băng suy nghĩ lời Dạ Mặc Nhiễm nói vài lần mới hiểu được hắn đang mỉa mai cái gì.

“Ở đây nhiều phòng như vậy, hình như cũng dễ trốn hơn.”

Đối với câu trả lời của Lý Băng Băng, Dạ Mặc Nhiễm ở trong lòng trở mặt xem thường.

“Mùi vị của người sống, còn có thanh âm, bọn chúng có thể tìm ra chúng ta rất dễ.”

Lý Băng Băng trong lòng trầm xuống, lại bắt đầu có chút hốt hoảng: “Vậy chúng ta nên làm gì, mà làm sao anh biết cách bọn chúng tìm ra người?”

Lão tử đời trước đã trải qua một lần rồi chứ sao, bất quá Dạ Mặc Nhiễm không thể nói như vậy, cho nên không trả lời vấn đề của cô.

Đi tới cạnh cửa chăm chú nghe động tĩnh bên ngoài, Lý Băng Băng muốn nói gì đó nhưng lại bị Dạ Mặc Nhiễm ngăn lại, không thể làm gì khác hơn là giữ yên lặng nhìn hắn. Nghe ngóng bên ngoài nửa ngày không có động tĩnh, Dạ Mặc Nhiễm mới chậm rãi hé cửa ra nhìn bên ngoài.

Lối đi không một bóng người, trên mặt đất thì hỗn loạn tiêu điều.

Lẳng lặng đợi một lúc, xác định không có bất cứ động tĩnh gì, hắn mới vẫy tay bảo Lý Băng Băng đi theo hắn ra ngoài.

Hai người nhón chân cẩn thận mà đi, nhưng vừa đi tới đầu cầu thang thì đã thấy dưới lầu có mấy cái bóng của lũ tang thi.

Ngẩng đầu nhìn lên trên, ý bảo Lý Băng Băng lên lầu.

Lý Băng Băng theo Dạ Mặc Nhiễm, khẩn trương đến độ trái tim sắp nhảy cả ra ngoài.

Kể cả những lúc trường học cho nghỉ, ở đây cũng chưa từng an tĩnh giống như bây giờ, dọc theo đường đi, Lý Băng Băng còn có thể thấy những vết máu dính xung quanh, khiến cô lại càng thêm lo lắng sợ hãi.

Tới lầu năm, thấy hành lang không có ai, hắn liền cẩn thận tiếp tục đi tiếp.

Đột nhiên một tang thi không biết từ gian phòng nào lao tới, giương nanh múa vuốt tấn công bọn họ.

Dạ Mặc Nhiễm đẩy mạnh Lý Băng Băng về phía sau mình, nhấc chân lên đá ngay vào đầu của tang thi.

Tang thi tựa hồ bị đánh cho choáng váng, té trên mặt đất nửa ngày không động đậy.

Lũ tang thi dưới lầu nghe thấy có động tĩnh đều liền bò lên.

Dạ Mặc Nhiễm vội cầm lấy tay Lý Băng Băng, kéo cô bỏ chạy.

Ngay khi vừa chạy đến đầu cầu thang bỗng có một cánh tay chụp lên lưng Dạ Mặc Nhiễm, Dạ Mặc Nhiễm theo phản xạ định đấm lại một quyền, lại bị một người bắt được.

“Là tôi, Phó Nhất Hàng!”

Dạ Mặc Nhiễm hất Vương Võ Thắng ra, không nói hai lời tiếp tục chạy lên tầng trên, Lý Băng Băng cũng chạy theo.

Đám người Phó Nhất Hàng thấy tang thi đang dần dần bu tới, không có lựa chọn nào khác đành phải chạy theo lên trên tầng.

Chạy đến được tầng thượng mới phát hiện cửa được khóa bằng một sợi dây xích sắt lớn.

Dạ Mặc Nhiễm thấp giọng chửi thầm: “Chết tiệt!”

“Xong rồi xong rồi, đám quái vật kia sắp chạy đến đây rồi, lần này thực sự là tiêu!”

Một thiếu niên tóc nhuộm đỏ trông có vẻ giống như học sinh đang ai oán than phiền.

“Tránh ra.” Phó Nhất Hàng từ phía sau đi tới trước, nỗ lực đem khoá sắt kia phá hỏng.

Những rõ ràng sức của hắn đích không thể so được với độ cứng của sợi xích kia, hai tay hắn đỏ bừng lên mà các mắt xích vẫn chẳng suy chuyển tí nào.

Thấy tang thi đã rất gần chỉ còn cách một tầng lầu, Dạ Mặc Nhiễm chen lên đẩy Phó Nhất Hàng, lấy ra trủy thủ găm dưới bắp chân cố sức chặt, xích sắt liền đứt đoạn rơi loảng xoảng xuống đất, hắn vội đẩy cửa chạy ra ngoài.

Phía sau cũng vội vàng đuổi theo. Trên sân thượng cái gì cũng không có, hai bên trái phải ngay cả lưới bảo hộ cũng không, toàn bộ chỉ là bầu trời quang đãng không một gợn mây.

Thấy tình cảnh như vậy, thiếu niên tóc đỏ càng cất giọng ai oán: “Mẹ nó! Cái gì cũng không có, ngay cả một chỗ ẩn núp cũng không luôn. Xem ra ngày hôm nay phải chết trong tay đám quái vật đó rồi, thà rằng mình nhảy xuống ngã chết còn hơn.”

Nói xong mới ý thức được cái gì liền vọt tới trước mặt Dạ Mặc Nhiễm: “Anh sẽ không phải vì muốn tự sát nên mới chạy lên đây đó chứ? Sao anh không nói sớm, tôi còn chưa muốn chết đâu, sớm biết vậy thà tôi trốn ở trong phòng còn hơn. Trời ạ!”

Dạ Mặc Nhiễm lười trả lời hắn, chỉ trực tiếp đi đến bên cạnh lan can, đột nhiên bị một người kéo lại.

Phó Nhất Hàng có chút bỉ ổi cười xấu xa nói: “Thiên tài dương cầm nhảy lầu, phỏng chừng ngày mai sẽ được lên trang nhất đấy.”

“Còn chưa tới đường cùng, nếu như quái vật xông lên, cùng lắm thì đánh đánh giết giết một hồi, đánh không lại thì cũng không thể chết nhanh như thế, chúng ta nhiều người như vậy, cũng không nhất định không có phần thắng.”

Dạ Mặc Nhiễm nghe thanh âm có chút quen thuộc, liền quay đầu lại nhìn về phía người vừa nói. Người đó trông khá dễ nhìn, mặt mũi có thâm trầm, vóc dáng cao chừng một mét tám, trông rất đàn ông.

Hình như hắn đã gặp ở đâu đó rồi, chỉ là hắn vẫn nghĩ không ra.