Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Chương 1: Sống lại trở về




Dạ Mặc Nhiễm không tin ái tình, cái loại tình cảm nhìn không thấy lại chạm đến không được sẽ chỉ làm hắn cảm thấy hư vô.

Nhất là trong xã hội xa hoa trụy lạc hỗn tạp này, mỗi ngày đều phải diễn qua diễn lại những màn giao dịch thân thể cùng tiền tài chán ngán.

Ái tình, sẽ chỉ làm người ta trở nên ngu không ai bằng, khiến kẻ khác chê cười mà thôi.

Nằm ở trên ghế sa lon nhìn đèn thủy tinh hoa lệ, hắn ngẩn người đến cả nửa ngày.

Tiếng nhai nuốt tựa hồ cứ quanh quẩn bên tai, cùng mùi tanh hôi nồng nặc xộc chẳng vào mũi, từng chiếc răng nanh lạnh lẽo bén nhọn xuyên vào da thịt, gây nên nỗi đau đớn cốt nhục chia lìa.

Những thứ này cũng không quá đáng sợ, kỳ thực cũng không …

Dạ Mặc Nhiễm chậm rãi đứng dậy, ôm đầu gối ngồi ở một góc sô pha.

Khuôn mặt đã mất đi huyết sắc, nhợt nhạt đến đáng sợ, đôi mắt trước kia đã từng lấp lánh ánh lưu quang tràn đầy giờ đây cũng ảm đạm vô lực mà rũ xuống, chỉ còn lại trống rỗng cùng vô hồn.

Dạ Mặc Nhiễm cơ hồ dùng tư thế trong bụng mẹ nguyên thủy nhất để tìm về một chút ấm áp, một chút cảm giác an toàn.

Chuông điện thoại di động chợt vang lên, âm thanh thình lình đó làm thân thể Dạ Mặc Nhiễm run lên mãnh liệt, tim đập loạn sau sự kinh hách đưa hắn từ trong bóng tối sợ hãi kéo dần về với hiện thực.

Dạ Mặc Nhiễm nhìn ánh sáng trên bàn trà mà run rẩy cả nửa ngày trời, bàn tay tái nhợt run run nhẹ vươn ra cầm lấy điện thoại di động.

Vỏ ngoài kim loại lạnh lẽo tựa hồ còn ấm áp hơn cả đầu ngón tay hắn.

Tay kia ôm lấy ***g ngực, gian nan nuốt nước bọt, hít thở sâu một hơi rồi mới bấm nút trả lời điện thoại.

“Thiếu gia! Tổ tông! Ngươi cuối cùng cũng chịu nghe rồi, ngươi nghĩ muốn giết chết ta có đúng không? Ngươi là cha ta, ngươi là cha ruột ta rồi đấy!! Điện thoại không ai nghe làm ta nghĩ hay ngươi đã bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi cơ?”

Thư Vĩ không đợi Dạ Mặc Nhiễm mở miệng đã liên mồm tuôn ra một đống oán hận.

Lần thứ hai nghe được thanh âm quen thuộc này, Dạ Mặc Nhiễm giống như tìm được một nơi để phát tiết, rốt cục không thể kìm nổi mà khóc òa.

Thư Vĩ mãi không nghe thấy ai trả lời, lại hô vài tiếng: “Mặc nhiễm? Mặc nhiễm, ngươi ở đâu? Alô… Alô…”

Dạ Mặc Nhiễm cắn chặt răng, kéo tay cầm điện thoại ra xa một chút, hít thở sâu vài lần để làm dịu bớt chút tâm tình, cố gắng để thanh âm của mình nghe bình thường một chút: “Ừm…”

Chỉ phun ra một chữ cũng làm hắn nghẹn ngào đến độ không dám lên tiếng nữa.

Thư Vĩ nghe thấy sự nỗ lực khắc chế trong thanh âm Dạ Mặc Nhiễm, cũng thoáng nghe ra một tia run rẩy, hắn không dám trêu chọc, ngữ khí có chút cấp thiết cùng lo lắng hỏi: “Mặc nhiễm, ngươi làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì rồi?”

Dạ Mặc Nhiễm một lần nữa cố bình tĩnh lại, lên tiếng: “Không có việc gì, chút cảm mạo thôi, lại hơi ngạt mũi, ngươi tìm ta có việc?”

Thư Vĩ không quá tin tưởng, nhưng là không hề truy hỏi thêm nữa: “Ta về nước rồi, ở nhà chị ta, mấy ngày nữa sẽ về thành phố S tìm ngươi, ngươi trong khoảng thời gian này có việc bận sao? Sợ ta đến nơi rồi ngươi lại chạy mất tăm nên mới nói trước cho ngươi một tiếng, ngươi là cái đồ thần long kiến thủ bất kiến vĩ, muốn gặp còn phải hẹn trước, đúng là VIP a.”

*Thần long kiến thủ bất kiến vĩ: rồng thần thấy đầu không thấy thấy đuôi.

Dạ Mặc Nhiễm trong lòng trầm xuống, hấp tấp nói: “Ngày hôm nay là ngày bao nhiêu?”

“Mùng 7, sao vậy? Ngươi đừng nói cho ta ngươi không rảnh nha! Ta cho ngươi biết bản thiếu gia đã phải từ chối không ít mỹ nữ để đi tìm ngươi, ngươi không hoan nghênh ta còn chưa tính, nếu như ngươi còn…”

“Được rồi!” Dạ Mặc Nhiễm cắt đứt Thư Vĩ lải nhải, có chút đau đầu xoa bóp thái dương: “Nhà chị ngươi ở đâu, ta đi tìm ngươi, vừa lúc ta phải ra ngoài.”

Thư Vĩ ở bên kia nở nụ cười: “Cũng không khác nhau mấy, ngươi cứ đi đi, chúng ta có bao nhiêu lâu không gặp rồi, từ hồi tốt nghiệp tất cả mọi người đều chạy đông chạy tây, một chút cũng không nhớ tình bạn cũ, nếu không phải bản thiếu gia còn có chút nhân tính, thường thường kéo các ngươi hi hi ha ha ăn uống rượu chè, giao lưu tình cảm, thì giờ các ngươi còn ai nhớ…”

“Thư Vĩ!” Dạ Mặc Nhiễm đầu càng ngày càng đau, hắn nhớ kỹ thuốc giảm đau còn mấy viên.

Thư Vĩ tâm tình vui sướng, hì hì cười: “Đi nha! Ngươi chừng nào đến để ta ra đón.”

Dạ Mặc Nhiễm cũng không cùng Thư Vĩ phí lời vô ích, nghiêm túc nói: “Thư Vĩ, ta không đùa ngươi đâu, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có tin ta không?”

Nghe được ngữ khí trước nay chưa từng thấy ở Dạ Mặc Nhiễm, Thư Vĩ sửng sốt, cố đè xuống cảm giác lo lắng đang cuộn lên trong lòng, hắn bỗng cảm thấy còn có chút bất an.

“Tin! Mặc nhiễm, chúng ta là anh em hơn 20 năm nay rồi, ngay cả ngươi cũng không tin, vậy trên đời này có còn ai để tin tưởng được nữa? Rốt cuộc phát sinh chuyện gì rồi?”

Dù ai nghe câu này cũng cảm thấy rất được an ủi, mà nhất là tâm trạng của hắn lúc này, lại càng làm hắn thấy cảm động không thôi.

Sống mũi cay cay, ngẩng đầu lên không cho hơi nước đang tụ tập ở khóe mắt rớt ra, Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy chính mình càng ngày càng trở nên quái dị rồi.

“Ta biết ngươi đã rất nhiều năm không buôn bán gì, nhưng khẳng định vẫn có quen biết làm ăn. Ngươi nghĩ biện pháp mau chóng thu mua một ít hàng hóa, bạn bè ai có thể vay tiền đều mượn cả đi, càng nhiều càng tốt.”