Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 30




Ân Quyết hơi nhích môi, không nói, mí mắt rũ xuống.

Long Sùng Vũ cũng trầm mặc theo, trên mặt bao phủ âm trầm, chỉ có đôi mắt đó, không biết là bị chọc giận hay thế nào, thế nhưng màu con ngươi lại biến đỏ, ngón tay hắn vặn kêu rôm rốp, tựa hồ đang cực lực áp chế sự nóng nảy của mình, độ cong trào phúng trên môi không hề giảm, “Ta đang hỏi ngươi.”

Ân Quyết sắp chọc điên hắn rồi! Lê cái thân thể bán sống bán chết này còn dám chạy, không muốn ở cạnh hắn đến thế sao… vậy tại sao còn muốn hôn hắn, là đang bồi thường vì lừa hắn? Còn chơi trò kim thiền thoát xác với hắn? Long Sùng Vũ chỉ cần vừa nghĩ đến khi hắn thu hồi xích sắt lại phát hiện không biết tung tích Ân Quyết, nỗi tuyệt vọng vì cho rằng y thật sự biến mất kia, chỉ hơi nhớ đến đã khiến ngón tay đau đớn.

Ân Quyết trầm mặc hồi lâu, tránh khỏi ánh mắt Long Sùng Vũ, thành thật đáp: “Ta muốn xin ngươi giúp đỡ.”

Long Sùng Vũ cười đầy tức giận, ma khí trên người thoáng cái không thể đè nén được nữa ào ào muốn cấu xé Ân Quyết.

Chớp mắt, không khí trở nên âm hàn khắc cốt, khiến người ta không khỏi run rẩy.

Nếu bảo không sợ là điều không thể, cho đến nay Ân Quyết mới nhận thức rõ, cho dù y có đổi thân thể cường hãn hơn, y cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của Long Sùng Vũ.

Long Sùng Vũ nhìn sắc mặt càng lúc càng tái của Ân Quyết, cho đến khi y bắt đầu hít thở khó khăn mồ hôi lạnh ứa ra liên tục, hắn mới giống như đột nhiên ý thức được mình phạm sai lầm, nhanh chóng xua đi ma khí âm hàn bá đạo quanh người.

Ân Quyết cong lưng ho khan dốc sức hít thở, Long Sùng Vũ thở dài, đưa tay kéo y vào lòng. Vừa chạm vào, Long Sùng Vũ mới phát hiện thân thể người trong lòng lạnh lẽo cực kỳ, hắn lập tức biến sắc.

Ân Quyết sắc mặt tái nhợt thở dốc một hồi, thoải mái hơn chút, linh khí quanh người một khi không có ma khí áp chế, lại lập tức hoạt bát trở lại, nhưng Long Sùng Vũ vẫn sợ hãi, bế ngang y đặt xuống đất nói: “Khó chịu chỗ nào? Nói!”

Ân Quyết: “…”

Thật ra Ân Quyết căn bản không có vấn đề gì, linh khí vừa trở lại liền có thể nhảy nhót, nhưng lúc này đầu óc y lại xoay chuyển lợi hại, lập tức yên lặng không nói quay đầu đi, mềm rũ úp lên đầu gối Long Sùng Vũ, giả vờ đặc biệt giống, suy yếu bất kham, sắc môi cũng ẩn ẩn tái đi.

Long Sùng Vũ thoáng chốc bực bội không biết làm sao, cũng không phải tức giận, chỉ cần nghĩ đến Ân Quyết còn có thương tích trên người, thì dù có tức giận thế nào hắn cũng không dám làm gì, cũng không còn kiên quyết phải phạt y nữa.

Long Sùng Vũ nhanh chóng lấy áo khoác bao người ôm về xe, trong xe có điều hòa, đèn mở sáng, ấm áp hơn bên ngoài nhiều.

Ân Quyết ngẩn ngơ nhìn động tác của Long Sùng Vũ, Long Sùng Vũ ủ cánh tay lạnh lẽo của mình trong lòng bàn tay hắn, nhưng có làm sao cũng không ấm lên được.

Long Sùng Vũ mím chặt môi, sắc mặt khó coi cực điểm.

Ân Quyết chớp mắt nhỏ giọng nói: “Vẫn luôn như vậy mà.” Ý chính là hắn khỏi ủ nữa, vô dụng.

“Câm miệng!” Long Sùng Vũ nghe thế chỉ cảm thấy càng nổi giận, vừa tức vừa đau lòng.

Ân Quyết: “…”

Lần này Ân Quyết nghiêng đầu đi không để ý đến hắn thật, vốn nhiệt độ cơ thể hải tộc luôn thấp mà, hung y làm gì!

Nửa ngày trôi qua, bất kể Long Sùng Vũ xoa nắn ngón tay y làm sao, giúp y ủ ấm thế nào, thậm chí còn ngưng tụ hỏa u lam để tăng nhiệt độ trong xe, nhiệt độ thân thể của Ân Quyết vẫn luôn mát lạnh, tuy không còn lạnh lẽo lợi hại như vừa rồi, nhưng cũng không ấm lên.

Long Sùng Vũ mang máng nhớ lúc trước khi ở cùng Ân Quyết nhiệt độ cơ thể y hình như cũng thế…

Long Sùng Vũ hung tợn cắn lòng bàn tay mình, sắc mặt âm trầm bất định nói: “Ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?”

Đến lúc này, Ân Quyết biết chuyện y một mình không từ mà biệt lúc trước coi như đã qua.

Tiểu trấn sau khi vào đêm sẽ có một nhóm tang thi lang thang trên đường, Tạ Tín đứng trước cửa sổ lầu hai, lòng không yên đi qua đi lại, qua một lát dưới lầu truyền đến giọng một người đàn ông trung niên: “Con trai, xuống ăn cơm!” Tạ Tín đáp một tiếng, lau mặt đi xuống.

Người đàn ông trung niên trông có hơi phát tướng, sắc mặt coi như hồng nhuận, trên bàn bày vài món, còn có thịt muối, một nồi cơm đầy, ông vừa bảo con trai ăn nhiều một chút vừa nói: “Vị… điện hạ mà con nói con đưa đến kia vẫn không có tin tức sao?”

Tạ Tín dạ một tiếng, bắt đầu ăn không vô.

Người đàn ông trung niên cũng không nhiều lời, chỉ liên tục gắp đồ ăn cho con, theo như Tạ Tín nói, ông thầm nghĩ người đó hơn phân nửa sẽ không đến rồi.

Tạ Tín đại khái cũng hiểu, chỉ là cảm thấy buồn, thầm nhạo mình: Người ta có thân phận địa vị gì, một khi khế ước kết thúc thì khẳng định không muốn ở cạnh hắn nữa.

Khi Tạ Tín tự oán lặng lẽ vùi đầu lùa cơm, ngoài vườn đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, tiếp đó là tiếng gào hưng phấn của tang thi, mấy tiếng súng vang lên xé không.

Hai người dừng đũa, mắt Tạ Tín sáng lên, lập tức lao ra.

“Đợi đã…” Người đàn ông trung niên còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy thằng con thiếu dây thần kinh não vui vẻ mở cửa.

“Điện… hạ?” Nụ cười của Tạ Tín cứng lại bên môi.

Người đàn ông ngoài cửa thân hình cao to, dung mạo kiên nghị anh tuấn, chỉ là toàn thân ướt đẫm, trên người chỉ có một tầng áo mỏng manh, mà trong lòng hắn đang ôm một người.

Trên người người đó trùm áo khoác đen, hai mắt nhắm chặt, vùi mặt vào bờ vai rộng của người kia.

Người đàn ông trung niên thấy tình hình không đúng, giấu dao găm trong túi, sau đó giả như không rõ chuyện chạy qua hỏi: “Chuyện gì?”

Tạ Tín nhìn rõ Ân Quyết hôn mê bất tỉnh, nôn nóng nói: “Chuyện gì vậy? Điện hạ thế nào rồi?”

Người đàn ông trung niên vội khóa cửa lại, hơi cân nhắc nói: “Vào nhà trước hãy nói.”

Long Sùng Vũ ôm Ân Quyết vào trong, Tạ Tín dẫn hắn lên lầu nói: “Điện hạ bị sao thế?”

“Không sao.” Long Sùng Vũ lạnh nhạt chỉ huy: “Ngươi đi nấu nước nóng đầy bồn đi, làm thêm chút đồ ăn mang lên.”

“A a được.” Tạ Tín hồ loạn gật đầu, thật sự chạy đi nấu nước, bưng cơm, đợi làm xong hết thì cửa phòng cũng bị Long Sùng Vũ khóa lại, Tạ Tín lúc này mới như vừa tỉnh mộng, người đàn ông đó là ai hả?!! Tại sao mình phải nghe tên đó sai khiến a a a a a?????

Trong phòng.

Ân Quyết bị Long Sùng Vũ cởi sạch sẽ, ôm vào bồn tắm, trong lúc mơ mơ hồ hồ, y cảm thấy nước ấm chảy qua ngực, thân thể lại bị giam cầm, một cánh tay không ngừng vuốt đùi y, nụ hôn cũng theo đó mà đến.

Ân Quyết cố gắng mở mắt: “???”

Long Sùng Vũ nhếch môi, âm thanh trầm thấp: “Tỉnh rồi?”

Ân Quyết lập tức tỉnh táo, sau khi phát giác lúc này họ đang xích lõa đối diện nhau, đầu lập tức đứng máy.

Mặt Ân Quyết cứng đờ, biểu tình vừa ngốc vừa hoang mang khiến Long Sùng Vũ buồn cười, tâm trạng hắn rất tốt lại cắn lên vai y một cái, biết rõ còn cố hỏi: “Ngươi cảm thấy sao.”

Ân Quyết hít thật sâu, cố gắng xem nhẹ tình cảnh lúc này, miệng mặc niệm mấy câu pháp chú, linh khí trong người như được dẫn dắt tập trung về đan điền, nơi đó y có thể cảm giác được một viên châu nhỏ đang hấp thu sức mạnh.

Chỉ có tam hồn hợp nhất mới có thể kết đan, hiện tại đã thành rồi.

Khó trách chân mày Long Sùng Vũ cũng giãn ra không ít, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.

Ân Quyết đã lâu chưa được hưởng cảm giác sức mạnh tràn đầy này, chỉ cần bảy phách còn lại được tìm về, tính ra… tính ra vẫn không đánh lại Long Sùng Vũ QAQ…

Ân Quyết do dự một chút nói: “Tru Tiên của ngươi…”

Long Sùng Vũ nhàn nhạt nói: “Không cần nữa.”

Ân Quyết nhớ lại vừa rồi họ xuống biển lấy mệnh hồn, biểu tình âm trầm khát máu khi Long Sùng Vũ nắm lấy Tru Tiên quả thật khiến người ta rợn tóc gáy, cũng may ngay sau đó mắt Long Sùng Vũ đã hồi phục như cũ, ném kiếm trở lại vực sâu.

Long Sùng Vũ ma sát ngón tay nơi cổ Ân Quyết, Ân Quyết khẽ run, hắn lại hôn lên trán y như an ủi, hiếm khi thân thiết và dịu dàng.

Long Sùng Vũ đè tay Ân Quyết, trong lúc vuốt ve an ủi đột nhiên thấp giọng nói: “Nếu ta làm chuyện quá phận, liệu ngươi có tức giận với ta nữa không?”

Ân Quyết ngẩn người, “Chuyện gì?”

Long Sùng Vũ sờ mặt y, đáp không đúng chỗ: “Đừng sợ.”

Giây tiếp theo, trong phòng đột nhiên dâng lên vách ngăn màu đen tím. Đăng bởi: admin