Editor: Hye JinTrong đầu Chu Tiểu Lan ngổn ngang câu hỏi, nếu cô biết cái chén cháo với cái trứng kia bỏ dược vào trong là chuẩn bị cho Đàm Tú Phương ăn, thì cô cũng không ăn, cũng sẽ không ở chỗ này, chịu khổ nhiều như vậy.Anh họ cả Lưu nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nó, trong lòng thầm nói, nói cho nó biết nó có thể giấu diếm được sao? Hắn đúng là có thể phần nào lý giải được lý do cô muốn dối gạt nó."Được rồi, chuyện này em rõ ràng được là được, việc này trở về rồi nói."Anh cả Lưu hiện tại chẳng còn tâm tình trước mặt họ Hoàng mà cùng nó nói mấy chuyện xấu xí của gia đình mình.Chu Tiểu Lan nắm chặt quần áo không nói lời nào.
Cô hận, hận Đàm Tú Phương, hận anh họ cả, hận cả mẹ, nếu không phải bọn họ lừa gạt cô, cô mới không thảm đến mức này.Chuyện lớn như vậy bọn họ đều không nói cho cô, trơ mắt nhìn cô dẫm chân vào cái hố, trong lòng bọn họ có còn cô hay không?Hai anh em họ Lưu nào lưu ý đến biểu tình biến hóa của Chu Tiểu Lan, nói với Hoàng Lão Tam: "Vừa rồi anh đã nghe những gì chúng tôi nói rồi, anh cưới vợ, chúng tôi không hiếm lạ, người nhất định sẽ đưa đến đây, anh yên tâm đi."Ăn dưa lớn, Hoàng Lão Tam cười còn lớn hơn: "Mọi người đều nói Hoàng Lão Tam tôi không phải là người, không nghĩ đến hôm nay tìm được đồng loại.
Nhà các người cũng chẳng phải là con người, tôi cảm thấy tôi và các người càng xứng."Không ai ngờ Hoãng Lão Tam mặt dày vô sỉ đến mức này.
Hắn cũng phát hỏa: "Hoàng Lão Tam, anh có thể suy nghĩ rõ ràng, thật sự muốn đắc tội hai nhà chúng ta sao?"Hoàng Lão Tam xua tay không chịu thừa nhận: "Tôi không phải có ý tứ này.
Tôi cùng Tiểu Lan đã thành thân rồi, anh họ, chúng ta chính là người một nhà, nói cái gì mà đắc tội không đắc tội chứ?""Ai với anh là người một nhà."Anh cả Lưu như ăn phải ruồi bọ, khó chịu muốn chết.
Nếu hắn biết Hoàng lão Tam này vô sỉ ghê tởm, lúc trước nhất định phải đổi đối tượng khác rồi.Thấy hắn chết không chịu thừa nhận, Hoàng Lão Tam giang hai tay ra, chỉ vào sân nói: "Anh họ cả à, không phải em không nói đạo lý mà anh nhìn xem, khách đã mời tới hết rồi, tiệc rượu cũng đã chuẩn bị tốt.
Anh đem cô dâu của em mang đi, bảo em hôm sau lại đón dâu, em làm sao mà xong việc, tổn thất này tính cho a?"Hoàng Lão Tam là một người cực kỳ coi trọng mặt mũi, nghèo đến kêu leng keng cũng phải tốn một số tiền lớn để làm tiệc rượu mời khách.
Cái yến tiệc này tốn không ít tiền, có thể nói để cưới vợ mẹ hắn đã tiêu hết tiền mua quan tài luôn rồi, hắn không đồng ý là chuyện bình thường.Anh họ cả không dám gánh vác cái tổn thất này, suy nghĩ một chút rồi nói: "Lão tam, như vậy đi chúng tôi trở về đem Đàm Tú Phương đưa lại đây cho anh.
Hôm nay anh vẫn thành thân, trễ một chút, lễ hỏi này cũng trả lại cho anh, anh xem thế nào?"Hoàng Lão Tam nghiêm khắc liếc nhìn Chu Tiểu Lan, nghĩ đến việc không cần lễ hỏi, có thể lấy tiền về lại, không không được một cô vợ, có hời, cuối cùng hạ một bậc thang: "Cũng đúng, nữ nhân này cả ngày khóc sướt mướt, thấy thôi đã phiền."Vậy mà bị một tên du thủ du thực, lão quang côn ghét bỏ, Chu Tiểu Lan nhớ đến mức hộc máu.
Đến khi nhớ tới Hoàng Lão Ta, vừa rồi thủ đoạn thô bạo, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không, cô lại sợ, vừa tức vừa giận không dám nói gì, tránh ở sau lưng anh họ mà nguyền rủa Hoàng Lão Tam chết không được tử tế.Phản ứng của người anh họ ngược lại với Chu Tiểu Lan, hắn cao hứng cực kỳ, lập tức nói: "Thành, vậy anh đợi chút, chúng tôi quay lại đưa người tới cho anh."Nói xong, cùng em trai mang Chu Tiểu Lan đi.Hoàng Lão Tam nhìn thấy, liền bước tới, dừng ở trước mặt bọn họ: "Chờ đã.
Hai người anh em có thể đi, nhưng nữ nhân này lưu lại, chờ các người đem Đàm Tú Phương lại đây có thể lãnh nó trở về, bằng không ai biết các người có trở lại đây hay không?"Chu Tiểu Lan nghe xong yêu cầu của hắn thì kinh hãi, túm chặt lấy quần áo của anh họ cả: "Em không muốn, anh họ anh họ ơi, em không muốn lưu lại ở nơi này, em phải về nhà."Anh họ Lưu cũng không yên tâm để Chu Tiểu Lan lưu lại nơi này, bởi vì lưu càng lâu truyền ra thanh danh của Chu Tiểu Lan càng khó nghe hơn.
Hơn nữa Hoàng Lão Tam người này nhìn không đáng tin cậy, ai biết bọn họ đi rồi hắn có thể khi dễ Tiểu Lan thì làm sao.Nếu đợi bọn hắn trở lại, gạo nấu thành cơm, không thể vãn hồi, hai bọn họ tức muốn chết! Cho nên hắn nói cái gì cũng không đồng ý: "Không được, Tiểu Lan bị anh làm cho sợ hãi, tôi không yên tâm để em ấy lưu lại chỗ này.
Anh nếu không yên tâm thì để em trai tôi lưu lại nơi này, đợi chút tôi dùng Đàm Tú Phương tới đổi, cái này anh yên tâm rồi chứ?".