Editor: Hye Jin“Tú Phương, con thấy khá hơn chưa?” Sáng sớm tinh mơ, mới ăn cơm xong Lưu Thải Vân vươn tay tiếp đón Đàm Tú Phương.Đàm Tú Phương với cái sự thân mật kinh khủng này làm cho hoảng sợ, cố nén ghê tởm trong lòng, ngồi vào một bên cạnh ho khan: "Đã tốt hơn nhiều rồi, mấy ngày nay làm mẹ lo lắng rồi."Lưu Thải Vân nắm lấy tay Đàm Tú Phương cười hết sức ôn nhu: "Tốt rồi, nếu không khỏi bệnh, mẹ thực sự lo lắng muốn chết.
Mẹ cả đời duyên con cái mỏng, nuôi lớn được ba đứa, một đứa vừa lớn đã đi rồi, lão nhị cũng bị bắt đi, vốn tưởng kiếp này không bao giờ gặp lại, không ngờ Gia Thành của chúng ta còn có thể trở về, là bồ tát phù hộ nhà chúng ta!"Đang nói chuyện Lưu Thải Vân thương tâm mà khóc lên.Đàm Tú Phương vuốt ve tay của bà ấy, ôn nhu an ủi: "Mẹ, mẹ đừng khóc, mọi chuyện đã qua rồi.
Nếu mẹ khóc, Gia Thành về nhà sẽ rất khổ sở."Nghe vậy, Lưu Thải Vân không những không ngừng khóc mà còn nắm lấy tay Đàm Tú Phương, khóc đến chảy cả nước mắt: "Tú Phương, con là đứa bé ngoan.
Bao năm qua đã ủy khuất cho con rồi, là Chu gia xin lỗi con, mẹ vẫn luôn xem con như con gái ruột, thật sự không trì hoãn cả đời con a ..."Những lời này không đầu không đuôi, Đàm Tú Phương khẽ nhíu mày, trực giác linh cảm có chuyện không tốt, đành phải giả bộ sợ hãi, lo lắng: "Mẹ, đừng khóc, đã xảy ra chuyện gì?"Lưu Thải Vân lau nước mắt, ghé sát tai cô nói nhỏ: "Tú Phương, có chuyện mà mẹ vẫn luôn do dự không biết có nên nói với con hay không? Không nói cho con mẹ trong lòng đuối lý khó chịu a.
Gia Thành hắn mấy năm ở chiến trường đã bị thương, thương đến thân mình, sợ đời này không thể có con.
Ngày các con thành thân thì trên bắt lính, hai đứa còn chưa kịp viên phòng, nếu mà nói thì tính ra con còn chưa thành thân.
Mẹ nghĩ nghĩ vẫn là không nên trì hoãn con, bằng không lương tâm mẹ bỏ không được.
Tú Phương không bằng mẹ nhận con làm con gái nuôi, về sau chúng ta là mẹ con ruột, con xem thế nào?"Tổn thương cơ thể không thể có con? Bốn đứa con của Nhị Cẩu đời trước từ đâu mà có? Là vợ hắn cho hắn đội nói xanh à? Vì nhận cô làm con nuôi Lưu Thải Vân không ngần ngại bịa ra lời nói dối này, cô muốn nhìn xem Lưu Thải Vân có mục đích gì!Đàm Tú Phương trợn tròn mắt không tin nổi, cô nắm lấy tay Lưu Thải Vân nhéo đến mức đau điếng, bộ dạng khổ sợ: "Sao lại xảy ra chuyện này, mẹ ơi, mẹ không nhầm chứ? Không thể chữa khỏi sao? Chờ Gia Thành trở về để chú Khang nhìn xem, chú Khang lợi hại như vậy, nhất định có thể trị hết cho Gia Thành."Lưu Thải Vân lau nước mắt: "Không thể chữa khỏi, Gia Thành ở trong thành đã đi bao nhiêu thầy thuốc giỏi cũng vô dụng, chuyện này chúng ta đừng đề trước mặt hắn, miễn cho hắn thương tâm.
Tú Phương mấy năm nay mẹ vẫn luôn xem con là con gái làm sao nhẫn tâm để con tuổi còn trẻ mà phải chịu cảnh sống như quá phụ.
Mẹ nhận con làm con gái nuôi, mẹ tìm nhà mẹ đẻ tìm bà mối hả con cho một người đàn ông tốt, chuẩn bị của hồi môn, vẻ vang gả con đi ra ngoài, con xem như thế nào?"Á à … Hóa ra mục đích của bà ta là ở đây.Đàm Tú Phương cuối cùng cũng hiểu tại sao Lưu Thải Vân không ngần ngại hất chậu phân lên người con trai mình.Gả chồng đương nhiên không thể gả, bây giờ cô gả chồng đó là tái hôn, nhị hôn thì hoặc là gả cho một người góa vợ làm mẹ kế hoặc là gả cho một lão quang côn không lấy được vợ.
Cô đầu óc nhúng nước mới nghĩ đến chuyện tái giá.Hơn nữa cô còn phải lên thành phố tìm cha mẹ và anh trai, tuyệt không thể ở lại thôn sơn này, lặp lại bi kịch của kiếp trước.Đàm Tú Phương che mặt rầu rĩ, kiên quyết từ chối Lưu Thải Vân: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con không chê anh Anh Gia Thành, anh ấy ...!Anh ấy không được cũng không sao, con cũng sẽ chăm sóc anh ấy phần đời còn lại!"Ai không được? Mày mới không được đấy! Lưu Thải Vân tức giận đến mức gần suýt chút nữa biến đổi sắc mặt không giả bộ được nữa, dám nói không chê đứa con trai còn tiền đồ nhất của bà, con nhỏ chết tiệt này!Lưu Thải Vân nén giận nói: "Tú Phương, sao con ngốc thế? Con còn trẻ, chưa đến hai mươi tuổi, làm góa phụ cả đời quá nhiều gian nan, con nghe lời mẹ, đừng có hồ đồ."Đời trước sao bà ta không nói như vậy? Hiện tại giả làm sói đuôi to, buồn cười.Đàm Tú Phương vẫn lắc đầu: "Mẹ ơi, mẹ đừng nói nữa, con biết mẹ tốt với con.
Tục ngữ đã nói rồi lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, con gả vào Chu gia là người của Chu gia, con sẽ không tái giá!"“Sao đứa nhỏ này lại cứng đầu như vậy, mẹ đều là vì tốt cho con." Lưu Thải Vân tức giận đứa tay chọc chọc trán của Đàm Tú Phương.Đàm Tú Phương cắn chết cũng không buông tha, cái thứ gì buồn nôn cũng dám nói nào là Chu gia là nhà của cô, cô sinh ra là người Chu gia chết là quỷ của Chu gia, một nữ không thể gả hai chồng vân vân..