Trọng Sinh Long Kỵ Lãnh Chúa

Chương 4: Tích lũy tài chính (1)




Lý Lạc vừa vào Khố Nhĩ Tư trấn lập tức bị âm thanh ồn ào bao phủ, đâu đâu cũng có người chơi bận bịu với công việc của mình, có người đi tìm dân bản địa và đạo sư chuyển chức để nhận nhiệm vụ, có người hướng vũ khí điếm để mua trang bị, mua xong lại hô gọi người khác tổ đội để đi sát quái, mọi người như đàn ong vỡ tổ bay tung tán khắp nơi, khung cảnh phi thường náo nhiệt

Giống Khố Nhĩ Tư tiểu trấn ở Áo Tư Đinh đế quốc có tới mấy vạn, mỗi tiểu trấn chứa ba vạn người chơi, thoáng cái có ba vạn người tiến vào, làm cho bầu không khí vốn yên tĩnh của tiểu trấn bị phá hủy. 

Thoáng thấy vài người bản địa bị người chơi làm cho đỏ mặt tía tai, Lý Lạc thấy thế cười cười quái dị.

Tình huống này trong thời gian kế tiếp đều không ngừng phát sinh, đến khi người chơi nhận được trừng phạt mới biết điều hơn, thái độ cử xử với người dân bản địa mới chuyển biến tốt, có đôi khi Lý Lạc hoài nghi chính phủ sáng tạo ra trò chơi này mục đích chính là giáo dục tính cách của mỗi người, đối nhân xử thế phải biết khiêm nhường, lễ nghĩa, …

Lý Lạc dọc theo đoàn người, ở ngã tư của Khố Nhĩ Tư trấn tìm được một tiệm bán cung tiễn.

Lẳng lặng đợi hai người phía trước mua xong vũ khí, Lý Lạc đi lên phía trước, lập tức nghênh đón thân hình béo mập ục ịc của lão bản kèm theo nụ cười tươi rói trên mặt.

"Người xứ khác, ngươi muốn mua vũ khí gì a?" Điếm lão bản thân thiết hỏi:

"Chào ngươi, lão bản, ta muốn mua cung và một ít túi tên." Lý Lạc cười nói hòa ái với điếm lão bản.

Điếm lão bản con mắt sáng lên, hướng về Lý Lạc dựng ngón trỏ to lớn, giới thiệu: "Không thành vấn đề, 1 cây cung săn bắn cũ cùng 20 túi tên. Chỉ cần một 1 kim tệ!"

"Lão bản, cung săn bắn cũ và 20 túi tên mỗi thứ bao nhiêu tiền?" Lý Lạc nhìn lão bản, tò mò hỏi:

" Cung săn bắn một kim tệ, 20 túi tên 10 ngân tệ ta tặng không cho ngươi." Lão bản tiệm vũ khí một vẻ thẳng thắn hào sảng mà cười nói:

"Đa tạ lão bản, ngài thật là hào phóng, bất quá cung tiễn ta tạm thời không muốn mua, ta mua trước 1000 túi tên gỗ, điếm lão bản, ngươi xem có thể chứ?" Lý Lạc tựa cười nhưng không phải cười nhìn chằm chằm điếm lão bản hỏi tới:

Nghe vậy, mỡ trên mặt của lão bản nhất thời giật giật liên hồi, thất vọng liếc mắt nhìn Lý Lạc, tức giận nói: "Người xứ khác, ngươi không mua cung, thoáng cái đem tên trong tiệm Lỗ Mỗ mua hết, không có tên kèm theo, như vậy cung của ta cũng không thể bán a, ngươi xem?"

Biết điếm lão bản ý muốn tăng giá, thật vất vả mới lừa lão nói ra giá thật của túi tên, Lý Lạc sao có thể dễ dàng để hắn đổi ý được.

Lý Lạc giả vờ gật đầu, đề nghị: "Nếu không, ngươi bán ta 500 túi tên, số còn lại ta đi tiệm khác mua, Lỗ Mỗ lão bản ngươi cảm thấy như vậy được chứ?"

Cho dù kiếm ít đi một chút, cũng không đem sinh ý dâng cho đối thủ cạnh tranh a! Chuyện tình ngu ngốc như vậy, điếm lão bản trước giờ vẫn chưa nếm qua. Bị Lý Lạc nói trúng trọng điểm lão bĩu môi, không cam lòng quơ quơ tay, nhụt chí nói: "Thôi, không cần phiền phức như vậy, bán cho ngươi 1000 túi tên gỗ giá 5 kim tệ, trả tiền trước, sau đó cùng người làm thuê đến kho nhận hàng."

"Được a, cám ơn ngươi, Lỗ Mỗ lão bản." Lý Lạc vui vẻ đưa tiền cho điếm lão bản nói:

Nhận kim tệ, Lỗ Mỗ lão bản lập tức gọi một người làm, mang Lý Lạc đi lấy tên.

Chẳng bao lâu Lý Lạc đã đứng trước một cái kho chất đầy túi tên.

Nhìn sơ qua, số tên trong kho ít nhất không dưới hai vạn, nhớ lại lời nói của lão bản, Lý Lạc cười hiểu ý, sau đó cúi người, trước sự quan sát của người làm, bắt đầu lấy 1000 túi tên thuộc về mình.

1000 túi tên chất đầy trên mắt đất lập tức biến mất khi Lý Lạc chạm tay vào. Tất cả đã bị hắn nhét vào hành trang mà hệ thống phát cho người chơi. Mỗi hành trang có 100 ô chứa đồ, muốn có nhiều không gian chứa hơn thì phải tìm được trang bị trữ vật.

Tên là vật phẩm tiêu hao, một túi đựng 18 mũi tên gỗ, nặng 0.18, một ô không gian có thể đặt chồng lên 100 túi tên,nặng 18, không vượt qua giới hạn tải trọng 192.

Lý Lạc hài lòng rời khỏi cửa tiệm, hướng cửa phía nam Khố Nhĩ Tư tiểu trấn mà đi.

Nhìn người chơi qua lại tấp nập, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ưu việt, đây là điểm lợi của trọng sinh a, người chơi khác đến tiệm mua vũ khí, như cá nằm trên thớt tùy ý chủ tiệm chặt chém, một túi tên hô một ngân tệ cũng mua, hoàn toàn không biết sử dụng công phu miệng lưỡi để cò kè mặc cả, không biết bản chất của "Văn minh và chiến tranh", ở thời kỳ đầu trò chơi, người chơi phải ăn nhiều đau khổ khắc cốt minh tâm, mới dần dần thích ứng quy tắc "Văn minh và chiến tranh".

"Văn minh và chiến tranh" là game cực kỳ chân thật, tài nguyên đều giống trong hiện thực, những khoáng sản, thổ nhưỡng,… có thể khai thác nhưng không thể phục hồi, bằng không bản đồ thế giới cũng không có bố trí rộng như vậy, mà cư dân bản địa trong game, cũng chính là NPC, ngoài việc NPC không chủ động tiếp xúc người chơi ra, trí lực và tình cảm thậm chí vượt qua người chơi.

Hắn ngồi trên chiếc xe ba gác mới thuê, được lão mã kéo chậm rãi đến phía nam tiểu trấn. 

Xe ngựa dọc theo con đường đá duy nhất nối từ tiểu trấn đến vùng đất hoang dã.

Lý Lạc ghì chặt dây cương, quát dừng lão mã, hắn nhảy xuống kéo xe dừng hẳn bên đường.

Cánh đồng xanh ngát, rừng cây rậm rạp, bụi cỏ thấp tè, nhìn về phía khác, một đám người chơi, có người cầm cung mắt láo liên nhìn chằm chằm vào rừng rậm, có người tay nắm kiếm cẩn thận tìm kiếm quái để liệp sát thăng cấp, cũng không thiếu kẻ đang cùng lợn rừng, gà rừng, dã lang. . .chém giết sôi nổi, vô cùng náo nhiệt.

Thấy thế, Lý Lạc nhếch miệng cười cười, từ xe ba gác mang ra một tấm ván bằng gỗ có chữ khắc, hắn đào lỗ cắm nó xuống đất, đặt mông lên xe yên lặng chờ dê béo tới. 

Đợi một hồi, có mấy người chơi đi ngang qua nhìn tấm ván vài lần, sau đó quay đầu tham gia quân đoàn đánh quái, tựa hồ đối với trên tin tức không cảm thấy hứng thú.

Thật lâu khách không tới cửa, Lý Lạc gác lại thể diện, mặt dày mở rộng cổ họng lớn tiếng hô: "Bán tên đây, một túi tên 1 ngân tệ, thu thi thể dã thú, loại nhỏ 10 ngân, loại lớn 20 ngân, muốn bán thì mau tới! Cũng có thể dùng quái đổi tên!"

Lý Lạc thét to vang cả rừng núi, hết sức hiếm lạ, đặc biệt không có tiết tháo! Nhưng hiệu quả thu được như ý muốn.

Việc tên bị tiêu hao nghiêm trọng làm nhóm cung thủ do dự nên trở về mua thêm không, còn có giết dã thú, ngoài nhận được thi thể ra cũng không thu hoạch thêm được gì, nghe Lý Lạc thét to xong, nhóm người đều hướng phía mà mà tới rồi.

Chỉ chốc lát sau, Lý Lạc liền bị mười mấy người chơi vây quanh.

"Lão bản, mua của ta, một con heo rừng nhỏ 30 ngân có muốn hay không!" Một kiếm sĩ chen lất trong đám người nông nóng hướng về Lý Lạc hô:

"Lão bản, ta muốn mua tên."

"Huynh đệ, 20 túi tên, 20 ngân được chưa?" Một cung thủ gấp gáp rống to hơn:

"..."

"Từng người từng người đến, chắc giá, tú tên săn bắn 1 ngân, thỉnh mọi người xếp hàng có trước có sau." Lý Lạc hướng đám đông hét lớn: