Trọng Sinh Làm Tiểu Phu Lang Của Vương Gia

Chương 20: 20: Lấy Đá Đập Chân Mình





______________
Trước cửa thư phòng.
Song Hỉ nhìn Mộ Du đang rảo bước đến, dẫn đầu đoàn người chào hỏi, "Du thiếu gia."
Mộ Du gật đầu một cái, "Phụ thân đâu? Ta có việc cần thương lượng với người."
"Ngài chờ một lát."
Chờ Song Hỉ đi bẩm báo xong, Mộ Du lưu Phù Dung lại bên ngoài, còn chính mình thì đi vào.
Thư phòng của Mộ Dương Trác vô cùng rộng rãi, gian ngoài dùng để đàm phán công vụ, phòng trong dùng để xử lý công sự.
Mộ Du bước thẳng đến gian trong, nhìn Mộ Dương Trác đang xử lý công sự ở án thư trước bàn, trong lòng y bỗng dâng lên một cổ hận ý.
Chỉ cần nghĩ đến bình độc dược đã hại mình chết thảm, y chỉ ước gì có thể đem hắn đẩy xuống vực sâu địa ngục.
Quả nhiên, mặc kệ dù thấy bao nhiêu lần, hận ý trong lòng y chỉ tăng không có giảm.

Chỉ là......!Hiện tại vẫn chưa đến thời điểm, Mộ Du đổi ngay sang bộ dáng cung kính, chắp tay khom lưng bái một cái, "Nhi tử thỉnh an phụ thân."
Mộ Dương Trác không ngẩng đầu, tay cầm bút, chấm chút mực nước tiếp tục viết, "Có chuyện gì?"
"Vừa nãy, mẫu thân đưa nhi tử đi tuyển hạ nhân.

Nhưng đám người lần này, đối với mẫu thân đều có tác dụng, con không thích đoạt vật yêu thích của người khác, nên chỉ đành tuyển một nha hoàn."
"Ngươi đến chỉ để nói việc này?"
Mộ Du nghe được thanh âm Mộ Dương Trác không vui, không chút sợ hãi đáp, "Thật ra những chuyện này đều có quan hệ với nhau hết, là trong viện của con không có tùy tùng mà chỉ có Bọt Nước và Mộc Châu.
Cho nên con muốn dùng Phù Dung để đổi Song hỉ một thời gian, miễn cho việc con nhiều lần ra phủ mà chỉ vì chút chuyện nhỏ này quấy rầy phụ thân."
Mộ Dương Trác nhăn mày, gác bút xuống, ánh mắt bức người.
Mộ Du ánh mắt thanh triệt, cảm giác giống y như lời hắn nói, chỉ muốn đến mượn người để sai vặt.
Một hạ nhân mà thôi, huống chi Song Hỉ chỉ có một chủ nhân là Mộ Dương Trác hắn, cho nên hắn cũng không để ở trong lòng, gật gật đầu, "Đưa cô ta vào."
Mộ Du đi ra ngoài gọi người.
Đến lúc nhìn thấy Phù Dung, Mộ Dương Trác gật gật đầu, tiểu gia bích ngọc, hiểu lễ tiết, sẽ không vứt thể diện của hắn đi, "Ngươi biết viết chữ không?"
"Hồi bẩm lão gia, nô tỳ biết chữ."
Mộ Dương Trác "Ừ" một tiếng, ánh mắt sâu xa nói: "Song Hỉ, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ đi theo Du ca nhi."
Song Hỉ gật đầu, "Nô tỳ đã hiểu."
Trước kia hoa cỏ trong viện nở rộ bừng bừng tràn đầy sức sống.


Nhưng bây giờ, khi Mộ Du đến Vãn Phong Uyển, chỉ còn lại rêu xanh, ngay cả đóa hoa dại cũng không có.
Mộ Du nhìn Bọt Nước cùng Mộc Châu, cười nói: "Về sau Song Hỉ sẽ ở Vãn Phong Uyển hầu hạ ta."
Hai người tâm tư khác nhau, trên mặt trăm miệng một lời nói: "Vâng ạ."
"Đúng rồi, gian nhà kề bên cạnh ta, để Song Hỉ dọn đến đó đi.

Dù sao, nếu có chuyện thì hai người các ngươi cũng có nghe được đâu."
Bọt Nước cùng Mộc Châu miễn cưỡng cười vui.
Vãn Phong Uyển trừ bỏ nhà kề, cũng chỉ còn lại giường chung! Hai người có muốn làm gì cũng không tiện chút nào!
Mộ Du nhướng mày, gian nhà kề là tốt nhất, theo lý hẳn là nên cấp cho nha hoàn bên người, phòng trường hợp chủ tử cần hầu hạ sẽ có mặt ngay.
Nhưng khi Song Hỉ đến, một là phải cho Mộ Dương Trác mặt mũi, hai là Mộ Du cũng không ưa thích gì hai nha hoàn kia.

Động tác lén lút của bọn họ lớn nhỏ đều có không ngừng, nhưng ở trước mặt Song Hỉ vẫn là thấp hơn một bậc.
Hệ thống than một tiếng:" Không nghĩ tới Song Hỉ còn có tác dụng này."

Mộ Du nhướng mày, nói: "Đó là đương nhiên, Song Hỉ tuy rằng hơi kém hơn so với đám người làm việc cho Mộ Dương Trác, nhưng hắn có thể ở thư phòng hầu hạ, địa vị so với nha hoàn tùy thân vẫn là cao hơn nhiều."
Hệ thống liền dội nước lạnh lên đầu y:" Chủ tử mà Song Hỉ nguyện trung thành cũng đâu phải là ngươi đâu."
Mộ Du:......
Y nheo nheo mắt, sống dưới con mắt của Quản Nhược An mà bị giám thị, không bằng khiến cho Mộ Dương Trác biết được động thái của mình.
Còn miễn cho việc Mộ Dương Trác phát hiện y có quen biết với Minh Vương.
____________
Quản Nhược An vốn tưởng rằng kế hoạch của mình không có kẽ hở, chỉ cần truyền lời đến Mộc Châu với Bọt Nước, cái ả Phù Dung này còn không phải sẽ ngoan ngoãn nghe lời nàng sao.
Nhưng đến lúc nàng đặt chân vào thư phòng, nhìn thấy Phù Dung liền khiếp sợ đến thiếu chút nữa không đứng vững!
"Lão, lão gia, sao cô ta lại ở đây được chứ?".