“Trọng Sinh” Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều

Chương 55: Họp?




Nhưng lúc này lại đúng lúc vào giờ cao điểm, trung tâm Bắc Kinh kẹt xe đến mức gần như không thể di chuyển, Trang Lăng trong lòng lo lắng, nhưng không có cách nào, cuối cùng chỉ một đoạn đường vỏn vẹn 1 km lại bị kéo dài đến một giờ.

Vừa đến bệnh viện, Trang Lăng vội vàng chạy nhanh vào thang máy, ai ngờ vừa ra đến cửa phòng bệnh đã bị người ta ngăn lại.

"Châu Trình? Sao anh lại ở đây?" Lời nói của Trang Lăng không có nghĩa anh ta không được hoan nghênh, mà là cậu thấy hơi lạ, bởi vì Thư Bá Hành nằm viện nên mọi việc của công ty đều đè lên Châu và các trợ lý. Về cơ bản tất cả mọi người đều bận rộn như con quay, cho nên ngoại trừ gửi email cho Thư Bá Hành và thỉnh thoảng họp video vài phút, thì bọn họ gần như không đến bệnh viện.

Hôm nay lại nhìn thấy Chu Trình ở cửa phòng bệnh, điều này khiến Trang Lăng kinh ngạc, cũng có dự cảm không tốt. Chẳng lẽ công ty đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Quả nhiên, câu tiếp theo của Châu Trình là: "Boss đang họp ở bên trong, có vài người giám sát đang ở đây. Cậu chờ chút hẵng vào."

Trang Lăng vừa nghe đã tức giận, "Cái gì?! Anh ấy đã thế này còn bảo anh ấy ngồi lâu như vậy để tốn công sức đi họp? Mấy người là cấp dưới muốn bóp chết sếp thế này à?" Vừa nói vừa định xông vào liền bị Châu Trình kéo lại.

"Trang tiên sinh, cậu nghĩ sai rồi. Cuộc họp là do Boss quyết định, cấp dưới như chúng tôi không thể xen vào được."

"Vậy sao anh không thuyết phục hắn?"

"Cậu cho rằng tôi không làm thế à?"

"..." Đúng vậy, không ai có thể thuyết phục Thư Bá Hành từ bỏ quyết định mà hắn đã đưa ra. Nhưng mà hắn mới sáng sớm đã làm kiểm tra, hao tổn bao nhiêu sức lực và tinh thần, giữa trưa còn chưa ăn gì đã nôn ra hết, lúc Trang Khi Lăng rời đi hắn còn đang truyền dịch dinh dưỡng. Hắn dùng tình trạng này để họp? Vạn nhất thể lực quá yếu mà ngất đi thì làm sao bây giờ? Cũng có thể gây ra bệnh tim. Trang Lăng làm sao có thể chịu khuất phục ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài, nhưng cậu cũng không thể đi vào quấy rầy hắn vào lúc này.

"Xảy ra chuyện gì à?"

"Bản kỹ thuật bị rò rỉ, còn đang được xử lý."

"Vậy anh với tư cách là giám đốc kỹ thuật, tại sao anh không đi vào?"

"Tôi chỉ quản lý kỹ thuật trong phạm vi của mình, chuyện xử lý nguy cơ không nằm trong bổn phận của tôi."

"Mấy ngày nay ai phụ trách công ty? Không phải là anh sao?"

"Là do Boss điều hành từ xa!"

"Cái gì? Các ngươi..."

"Chúng tôi thì sao? Còn tốt hơn cậu chuyên đi gây chuyện để Boss chùi mông. Bây giờ mới cảm thấy đau lòng hả? Trước đây sao không làm gì?"

"..." Châu Trình ở cùng Thư Bá Hành đã lâu, nhìn quen chuyện thăng trầm giữa hai người, cũng rất biết cách đâm chọc tử huyệt của Trang Lăng. Anh biết Trang Lăng hiện tại kiêng kỵ nhất là người khác hỏi câu này, bởi vì cậu ta thật sự không còn gì để nói.

Trên thực tế, ở một mức độ nào đó, suy nghĩ của Châu Trình cũng giống như của Thư Bá Hành, đều cho rằng Trang Lăng đột ngột "ăn năn" là có mưu đồ khác, chỉ là Thư Bá Hành nhất thời cho rằng Trang Lăng ở bên cạnh mình là vì muốn cầu mình giúp chuyện gì đó. Nhưng Châu Trình lại không nghĩ như vậy nữa, anh cho rằng Trang Lăng vẫn ở bên cạnh Thư Bá Hành là vì muốn gây bất lợi cho hắn, cho nên anh mới ép buộc Trang Lăng khắp nơi, trăm phương ngàn kế tìm cách bóp chết cậu.

"Sao rồi? Không trả lời được?"

Trang Lăng lúc này cũng có chút tức giận, nhìn xung quanh không có ai chú ý, cúi người lại gần nhẹ giọng nói: "Châu Trình, đủ rồi. Đừng tưởng rằng tôi không biết anh cũng có ý đồ với A Hành."

"Cậu có ý gì?" Châu Trình sửng sốt, đột nhiên nhìn về phía Trang Lăng, cái tay vô thức rơi xuống nắm chặt thành đấm.

"Ý của tôi là gì trong lòng anh biết rõ. Anh làm mọi cách để phá hủy quan hệ giữa A Hành và tôi, không phải gì những ý nghĩ xấu hổ trong lòng anh sao? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ A Hành, anh hết cơ hội rồi."

"Cậu! Cậu có tư cách gì tuyên bố với tôi? Những năm này ở bên cạnh hắn là tôi chứ không phải cậu, mà cậu đã cho hắn cái gì? Không phải bóng lưng lạnh lùng thì cũng là ngôn từ cay nghiệt. Trang Lăng, hiện tại cậu mới hối hận, không nghĩ đã quá muộn rồi ư?"

"Chỉ cần tôi thật sự hối hận thì chưa bao giờ là quá muộn. Ngược lại là anh đấy, anh còn không phải người thân của anh ấy, anh có tư cách gì mà ở đây đâm chọc xỉa xói?"

Từ khi nhận ra lòng mình, Trang Lăng đều cảm thấy xao xuyến mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng ở kiếp trước, hận không thể ném người trước mắt lập tức rời xa A Hành của mình.

"Cậu..." Châu Trình sững sờ nhìn người này không biết xấu hổ như thế, không biết nên nói cái gì nữa.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể nhịn xuống nói một câu, "Vậy cậu là ai?"

"Tôi là người yêu mà anh ấy thừa nhận trong lòng." Khi Trang Lăng nói những lời này, khóe miệng hơi nhếch lên, khóe mắt và lông mày cũng mang theo vẻ đắc ý, giống như một đứa trẻ vừa cướp được kẹo vậy.

"..." Châu Trình lại bị đánh bại, tức giận đến mức bước sang một bên, không muốn đối phó với chứng loạn thần kinh này nữa, trong lòng nghĩ thậm, quả thật không hổ là "Yêu tinh", da mặt còn dày hơn tường thành, hôm nay xem ra anh mới được tiếp thu thêm kiến thức, chỉ đáng thương cho Thư Bác Hành, hết lần này đến lần khác phải chịu đựng những cơn động kinh của người này.

Ngay lúc bầu không khí trong hành lang giương bung bạt kiếm thì cánh cửa phòng bệnh mở ra, các ban lãnh đạo của Thư Thị lần lượt bước ra, thậm chí còn có không ít cổ đông, tất cả đều tò mò nhìn Trang Lăng đang đứng ngoài cửa, không rõ người này sao lại xuất hiện ở đây. Hiển nhiên bọn họ không biết Trang Lăng đang chăm sóc Thư Bá Hành trong bệnh viện mấy ngày nay.

Trang Lăng lúc này cũng không có thời gian để ý đến ánh mắt của bọn họ, bọn họ đã đi hết rồi, cậu liền xông vào, vào trong thì thấy Thư Bá Hành đang nửa nằm trên giường, trên mũi còn cắm một ống dưỡng khí, một tay đặt lên ngực, sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền, cũng không biết là đang chóng mặt hay đang ngủ. Một số bác sĩ đang vây xung quanh giường kiểm tra, trong số họ còn cầm theo một cuốn bệnh án.

"A Hành..."

Bác sĩ lắc đầu.

"Thế nào rồi?" Trang Lăng hé môi hỏi.

"Ra ngoài rồi nói."

Thế là Trang Lăng cùng bác sĩ bước ra ngoài tấm rèm.

Vị bác sĩ tỏ vẻ lo lắng: "Vừa rồi đang ngồi thì tim đập hơi nhanh, gần như ngất xỉu, phải mất một lúc mới tiếp tục được. Vấn đề của bệnh nhân không thể trì hoãn thêm nữa, nếu không nó có thể trở nên nghiêm trọng đến mức về sau cũng sẽ không thể làm việc được nữa. Tôi nghĩ chuyện này bất kể là cậu hay cậu ấy cũng không muốn nhìn thấy đúng không? Cho nên đề xuất của tôi là để bệnh nhân nghỉ ngơi trước, dẹp bỏ sạch sẽ quả bom hẹn giờ này cùng một lúc, nếu không nó cũng sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân, cậu có nghĩ vậy không?"

"Tiêu diệt? Bác sĩ, ý của ông là có thể chữa khỏi?" Trang Lăng không khỏi nhen nhóm hy vọng.

"Tôi cũng đang làm một phép thử. Các vấn đề về tim có thể được ngăn ngừa, có thể giảm bớt, nhưng không thể chữa khỏi. Một khi đã mắc bệnh, bệnh nhân phải sống với nó cả đời."

"Chuyện đó..."

"Ý tôi là, cậu ấy vẫn còn trong giai đoạn đầu và vấn đề không lớn. Đừng để bệnh tình trở nên nặng hơn, nếu không sẽ phát triển đến mức suy tim, lúc đó nói gì đi nữa cũng đã muộn."