“Trọng Sinh” Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều

Chương 51: Vội vàng.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cut! Bạch Oánh cũng làm tốt lắm, cảnh này thông qua." Đạo diễn đứng dậy khỏi ghế, đi đến chỗ Lộ Bình đang xem kịch bản, "Giờ tôi đã hiểu vì sao Thư tổng lại đề nghị bọn họ diễn cảnh khóc ngay tại chỗ rồi, hắn muốn xem Bạch Oánh diễn cảnh này đúng không? Tâm phục khẩu phục, thật sự tâm phục khẩu phục!" Đạo diễn tiếp tục lắc đầu rồi nói,"Với tài năng và dũng khí của Thư tổng, nếu như hắn tập trung vào công ty môi giới thì những người khác cũng không còn miếng ăn."

"Hắn chưa tập trung mà người khác đã không có miếng ăn rồi, nếu hắn tập trung thì có lẽ cả thế giới cũng chỉ nhận mỗi Thiên Hằng."

"Đúng vậy đó! Haha." Đạo diễn quay đầu lại, phát hiện Trang Lăng đang yên lặng quan sát cách đó không xa, không khỏi hơi ngượng ngùng.

"Trang Lăng, lại đây nói cho tôi biết cậu cảm thấy thế nào? Diễn tiếp được không? Nếu không ổn thì  khi khác quay nhé?"

"Tôi nghĩ là có thể. Đạo diễn, tôi đề nghị chúng ta có thể chụp toàn bộ cảnh quay mà không cần dừng lại, thay vì chia thành một vài cảnh như phim. Thứ nhất, độ khó của phim ngắn tương đối thấp, thứ hai, nó cũng có thể tiết kiệm thời gian của mọi người... "

"Cái này... Trang Lăng, gần đây cậu rất bận rộn à?" Đạo diễn tất yếu muốn đến nơi khác nữa. Ngay cả thời gian quay phim ngắn cũng phải chen lấn như vậy, có thể tưởng tượng lịch trình của đại minh tinh đều đã kín.

"Không, không, không phải, đạo diễn hiểu lầm rồi. Là Thư tổng mà mọi người vừa mới thảo luận. Anh ấy gần đây đang bị bệnh, thân là nhân viên, tôi cũng phải đến thăm anh ấy vào buổi trưa. Cho nên tôi muốn nói, tôi có thể thử chuyển nội dung quay giữa trưa của mình dồn vào buổi sáng không? Ban ngày cũng dư rất nhiều thời gian mà."

"Trang Lăng, cậu phải mất mấy tiếng để đi thăm ông chủ vậy?" Ngay cả tắc đường ở thủ đô cũng không tính đến. Những người bên cạnh đang nghe trộm, trong ánh mắt họ đều trần trụi ba chữ "Có gian tình."

Nào ngờ Trang Lăng lại thoải mái cười một tiếng, cậu thật sự không có chút né tránh nào, nói nửa đùa nửa thật, "Đúng vậy, tôi phải chờ anh ấy ăn cơm xong, chờ anh ấy uống thuốc nữa, còn phải kiểm tra tình trạng của anh ấy một chút."

Đạo diễn và Lộ Bình nhìn nhau, "Bây giờ nghệ sĩ còn phải kiêm luôn trợ lý sao? Cậu đúng là nhân viên có năng lực. Nếu sau này có ai nói cậu là Bạch Nhãn Lang, tôi sẽ là người đầu tiên liều mạng với hắn!"

Tất cả mọi người đều cười vui vẻ, thậm chí có người còn hỏi: "Trang Ca, Thư tổng tăng lương cho anh bao nhiêu?"

"Không có tiền lương, là nghĩa vụ của tôi."

"Cắt ~" Đám người lập tức giải tán, những nhân viên này đều là người mới, không hiểu quy củ, cũng chưa nghe đồn nhiều, cho nên mới dám vô sỉ mà nói đùa với Trang Lăng. Nếu như bọn họ đã từng nghe qua chuyện riêng tư của Trang Lăng thì có thể đoán rằng bọn họ đối với cậu chỉ còn lại sự kính trọng và sợ hãi.

Nhưng Trang Lăng quả thật đã thay đổi rất nhiều.

Lộ Bình, người duy nhất trong đoàn đã từng hợp tác với cậu nhiều năm có thể nhìn ra, sự lãnh đạm trước đây không còn nữa, thay vào đó là sự mềm mỏng toát ra từ sâu bên trong.

Cười được một lúc thì mọi người lại tiếp tục làm việc, lần này còn trơn tru hơn lần "Thử nghiệm" vừa rồi, toàn bộ diễn không ngừng nghỉ.

Khi đạo diễn hét "Cut", tất cả mọi người đều dừng lại để vỗ tay nhiệt liệt.

Lúc Từ Văn về nhà, đi trên con đường mòn trồng cây Hồng Phong trong trường thì bị một nam sinh cầm bóng rổ chặn đường.

"Tại sao thầy lại từ chối Nghĩ Dương? Thầy có biết em ấy đã thích thầy từ lâu rồi không?" Chàng trai nghiêng người về phía trước, điệu bộ trong tư thế tấn công, tay phải cầm một quả bóng rổ, nắm chặt tay trái buông thõng phía sau, khuôn mặt đầy bất mãn, dường như đang chất vấn người trước mặt, "Cô ấy tốt như vậy, tại sao thầy lại không thích cô ấy?"

Nhưng Từ Văn đáp lại bằng một ánh mắt không thể giải thích được, "Nghĩ Dương là ai? Bạn học này, cho tôi đi qua được không? Tôi đang vội." Nói xong còn muốn vòng qua người con trai trước mặt, nhưng đã bị nam sinh dang hai tay chặn đường.

"Là bạn nữ vừa hỏi có thể ăn cơm với thầy không ấy, cô ấy là em gái của em."

"Ồ." Từ Văn giật mình, "Một cô gái nhỏ dễ thương, nhưng bây giờ tôi thực sự rất vội, tạm biệt."

Nói xong, hắn vội vàng rời khỏi con đường mòn, lại không hề để ý rằng chiếc đồng hồ mà hắn đang đeo chặt trên cổ tay, dây đeo đồng hồ không biết đã bị nới lỏng ra kể từ khi nào, cho đến khi hắn đi qua người thiếu niên, dây đeo cuối cùng đã hoàn toàn bung ra, mà chiếc đồng hồ có giá trị không nhỏ "cạch" một tiếng rơi trên mặt đất. Nhưng có lẽ do hắn trong lòng quá lo lắng nên không hề nghe thấy.

Cuối cùng, camera quay cận cảnh chiếc đồng hồ trên mặt đất, rồi kéo dài theo bóng lưng Từ Văn đi xa, làm mờ cả tấm lưng thẳng tắp của anh và Hồng Phong rơi đầy đất.

"Cảnh này đặc biệt đẹp mắt, tôi có dự cảm sau khi phim ra mắt sẽ có rất nhiều người hâm mộ chỉnh sửa, cất giữ."

Trang Lăng cười cười không nói, mà là đi tới bên người thiếu niên vẫn ở nơi đó, vỗ vỗ bờ vai cậu ta nói: "Diễn tốt lắm."

Thiếu nhiên này chính là Hứa Lâu.

Hứa Lâu hưng phấn ngẩng đầu nhìn Trang Lăng, trong lúc nhất thời nói năng lộn xộn, "Cảm...cảm ơn Trang lão sư khen ngợi, em sẽ tiếp tục chăm chỉ!"

"Đừng gọi tôi là Trang lão sư, cứ gọi là Trang Ca."

"Trang, Trang Ca..."

Trang Lăng gật đầu với cậu ta nói: "Tiếp tục làm việc chăm chỉ." Sau đó cậu đi đến bên cạnh đạo diễn.

"Đạo diễn, ông có muốn tiếp tục không?"

Đạo diễn ngồi trên bàn nhỏ, nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ trước mặt rồi nói: "Tiếp tục đi. Các nhân viên đã vào vị trí của họ, màn thứ ba sẽ được quay trong 20 phút nữa."

"Được rồi, đạo diễn."

Cảnh thứ ba cũng diễn ra suôn sẻ, quay xong mất một tiếng rưỡi. Lúc kết thúc công việc còn chưa tới mười hai giờ, có chút sớm hơn so với dự kiến, nhưng dù vậy, Trang Lăng vẫn rất lo lắng, cậu vội vàng đi tìm đạo diễn, nói xong liền dẫn theo hai trợ lý rời đi, quay về công ty trả lại hai trợ lý, rồi cậu trực tiếp lái xe đến bệnh viện Bác Nhân.

Khi đến ga ra dưới tầng hầm, cậu cầm lấy khăn quàng cổ và kính râm đang để sang một bên, trang bị đầy đủ mới xuống xe đi lên lối đi an toàn.

Ai mà ngờ thật vất vả vào được phòng bệnh lại phát hiện Thư Bá Hành không ở bên trong, chăn đệm đã được gấp gọn gàng, cậu sửng sốt một chút, nhất thời đủ loại suy nghĩ tiêu cực ùn ùn kéo đến, khiến cậu suýt choáng váng đến không thể đứng vững.

Cậu loạng choạng định đi ra ngoài hỏi y tá, nhưng lại đụng phải trợ lý Trần quay lại lấy đồ.

"A, Trang tiên sinh, anh về rồi hả? Sao thế này? Cơ thể không khoẻ sao?"

"A...A Hành đâu?"

"Thư tổng đang kiểm tra dưới lầu, sắp xong rồi, tôi dẫn anh đến đó nhé?"

"Kiểm tra...anh ấy xảy ra chuyện gì rồi?"

"Sáng nay lúc ăn cháo Thư tổng đã nôn ra một ít, còn ẩn ẩn có chút máu, bác sĩ hoài nghi không biết có phải lại chảy máu dạ dày hay không. Thế nên hắn xuống lầu kiểm tra dạ dày."

"Nôn ra? Còn có máu? Làm sao có thể...Lúc tôi đút anh ấy ăn, anh ấy đâu có..."

"Chuyện này tôi cũng không biết. Mấy ngày này Thư tổng đều do anh chăm sóc, anh..."

Cậu ta chưa kịp nói xong đã thấy Thư Bá Hành ngồi trên xe lăn, chậm rãi từ chỗ sâu trong hành lang đi tới, được hộ lý đẩy ra.

[] Cây Hồng Phong: