“Trọng Sinh” Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều

Chương 46: Tin nhắn.




"..." Thư Bá Hành miễn cưỡng lắc đầu, nắm chặt tay Trang Lăng đang đặt trước ngực hắn, "Không sao."

Hắn đã chậm lại trong một lúc.

Trang Lăng điều chỉnh tư thế để hắn dựa vào thoải mái hơn, có hơi khổ sở nói: "A Hành, khi nào khỏe hơn, anh nhất định phải làm kiểm tra toàn thân."

"..." Thư Bá Hành trầm mặc một lát, "Tôi có vấn đề gì sao?"

"Ừm...Không phải là nhất định phải có vấn đề, cứ làm như vậy cho an toàn." Trang Lăng cố gắng nghĩ ra từ ngữ thích hợp, "Anh biết không, mấy năm nay anh bận rộn công việc cũng không quan tâm đến cơ thể của mình, vậy nên tôi nghĩ...nhân cơ hội này... "

"Tim sao?"

"A Hành, anh..."

"Cậu không cần giấu tôi." Thư Bá Hành mở mắt ra, nhưng cảm xúc trong đôi mắt kia khiến Trang Lăng giật mình không thôi, "Thật ra tôi đã có dự cảm."

Trang Lăng hoảng sợ, "A Hành! Đây không hẳn là vấn đề lớn, nhưng bác sĩ cho rằng có thể anh bị loạn nhịp tim gì đó, cho nên đề nghị làm kiểm tra một chút, anh đừng kích động!" Cậu quá sợ hãi, bệnh nhân được các bác sĩ mổ tim hai ngày trước căn dặn không được kích động, nghe nói cách đây một thời gian có bệnh nhân hồi hộp vì đặt nội khí quản, kết quả là tim ngừng đập tại chỗ, cấp cứu đã không còn hiệu quả.

Vậy nên hai ngày nay Trang Lăng sẽ cố gắng tránh đề cập đến chủ đề này, bởi vì sợ Thư Bá Hành bị kích thích, kiếp trước không phải vì Thư Bá Hành nhìn thấy bản thân mình bị đèn treo đập trúng, nhất trời không chịu được mới...

Nếu không phải Thư Bá Hành hôm nay đột nhiên phát bệnh, dọa cậu nói thẳng ra thì cậu vẫn sẽ nghĩ tiếp theo tìm một cái cớ thích hợp để Thư Bá Hành làm kiểm tra trước.

Thật ra đây là do cậu quan tâm mà loạn, chưa kể Thư Bá Hành cũng không dễ bị lừa như vậy, chỉ cần nói thân thể có chuyện lớn như thế, người bình thường cũng nên có dự cảm lâu rồi phải không?

Hắn chưa bao giờ là một người yếu đuối để cần được người khác bảo vệ cẩn thận.

Trang Lăng nghĩ kỹ lại, phát hiện mình không có chút ấn tượng gì về kiếp trước Thư Bá Hành bị chẩn đoán mắc bệnh tim vào lúc nào, lại làm sao mà chưa đầy hai năm ngắn ngủi đã giày vò mình thành dạng đó.

Cậu không thể tưởng tượng nổi hắn đã phải chịu đựng tất cả những điều đó một mình trong cuộc sống trước đây bằng cách nào, và trong khi chịu đựng tất cả những điều này, hắn cũng phải đồng thời chịu đựng những rắc rối không đáng có của cậu.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Trang Lăng trở nên dịu dàng hơn, sờ sờ trán Thư Bá Hành, "Hơi nóng. Anh nghỉ ngơi một chút đi, tôi ôm anh."

"..." Thư Bá Hành bây giờ đã quen với phong cách tán tỉnh mới của cậu, năng lực thích ứng của hắn vẫn luôn rất nhanh, những lời nói dính nhau hết lần này tới lần khác cũng không cho nhận xét, chỉ nhắm mắt lại, dường như thật sự muốn ngủ.

Nhưng đúng lúc này, cánh cửa đóng sầm lại.

"Anh cả!"

Thư Bá Hành vừa mới thả lỏng người, đang định ngủ một chút thì đột nhiên nghe được tiếng động lớn như vậy, lập tức tim đập như trống, thở không ra hơi.

"A Hành!" Trang Lăng nhanh chóng vuốt ngực hắn, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thư Trọng Sâm ở cửa.

Thư Trọng Sâm nghẹn ngào, sau đó nhích từng bước nhỏ, "Anh...anh không sao chứ?"

"Nhìn giống ổn lắm hả? Thư Trọng Sâm, cậu có thể thay đổi tính tình làm gì cũng nôn nóng của mình không?" Trang Lăng thấp giọng oán trách cậu ta, vẻ mặt rất bất mãn.

Thư Trọng Sâm trước đây không biết nhiều về tình cảm của anh trai mình, hơn nữa Trang Lăng là anh em tốt của anh trai, hai người cùng nhau chia sẻ gian khổ nên dù không quen biết người anh này nhưng cũng rất kính trọng cậu, hơn nữa trong lúc Thư Bá Hành còn đang cấp cứu, đối với lời quở trách của cậu mà cậu ta không phản bác là bởi vì áy náy, nhưng sáng nay có người gửi cho cậu ta một cái email kể chi tiết những chuyện đã xảy ra với Trang Lăng và Thư Bá Hành trong hai năm vừa qua.

Sau đó Thư Trọng Sâm mới hiểu được hai người có quan hệ đáng xấu hổ như vậy, Trang Lăng đã nhiều năm chà đạp chân tình của Thư Bá Hành.

Đây là điều khiến cậu ta thật sự tức giận, vì vậy cậu ta nói một cách cay đắng, "Anh im đi!"

"..." Trang Lăng không hiểu cảm xúc đột ngột của đứa nhỏ này, nhưng cậu cũng không quan tâm lắm, bây giờ trong mắt cậu đều là Thư Bá Hành, cho nên cậu cũng bỏ qua cho sự "thất lễ" của cậu ta.

Thư Bá Hành giờ cũng thở chậm lại, hắn mở mắt ra, cau mày có chút không hài lòng, bờ môi vì bệnh mà hơi run, "Chuyện gì?"

"..." Thư Trọng Sâm bắt gặp ánh mắt không hề bận tâm của anh trai, thấy hơi sợ, lời tiếp theo cũng không nói ra được.

Dù sao uy phong nhiều năm của hắn vẫn còn đó, khiến cho cậu ta không dám chất vấn về tin nhắn nọ.

Thư Bá Hành thấy Thư Trọng Sâm do dự lâu như vậy cũng không nói được lời nào, trong lòng hơi nóng giận, giọng nói càng lạnh hơn một chút, "Có chuyện gì thì nói, ấp a ấp úng cái gì?"

"Anh đừng tức giận." Tay Trang Lăng vẫn đặt ở trên ngực Thư Bá Hành, vì sợ hắn tức giận lại phát bệnh. Nếu không phải Thư Bá Hành không ngừng ngăn cậu gọi bác sĩ, thì cậu đã sớm ấn chuông cấp cứu rồi.

Thư Bá Hành giơ tay nắm chặt bàn tay Trang Lăng đặt xuống, bất mãn nói: "Tôi không phải búp bê sứ."

Trang Lăng rất không để ý đáp lại: "Đúng đúng."

Thư Bá Hành: "..."

Thư Trọng Sâm: "..."

Cho nên cậu ta đến đây để làm gì? Cậu ta không thể chất vấn được mà cũng không thể thắc mắc gì cả, tình hình này đâu hề giống với những gì đã nói trong email? Hành hạ nhau sao? Tình cảm không tốt lắm sao?

Lúc này Thư Trọng Sâm đã quên mất trọng tâm của email là quan hệ giữa hai người, mà không phải những chuyện hời hợt này.

Dưới cái nhìn của Thư Bá Hành, cuối cùng cậu ta cũng tiết lộ mình đã nhận được một email kỳ lạ, lúc này cậu ta mới không còn vẻ kiêu ngạo vừa nãy nữa.

Thư Bá Hành nghe vậy sắc mặt càng đen hơn, khí lạnh quanh thân có thể đóng băng mọi thứ. Không thể thông qua Trang Lăng để đả kích hắn nên bắt đầu đổi sang người nhà của hắn ư?

Trang Lăng trái lại rất lo lắng, "Hắn có thể gửi những thứ này vào hộp thư của Tiểu Sâm thì hắn cũng có thể gửi cho bất cứ ai mà hắn muốn. A Hành, đây là một quả bom hẹn giờ. Phải sớm bắt được kẻ đó, nếu không sẽ gặp phải phiền phức."

"Tôi biết hắn là ai, cũng biết vì sao hắn phải làm vậy rồi."

"Là kẻ nào? Cũng là người lần trước tung ra tin tức của chúng ta sao?"

"Ừm, một tên nhàm chán."

"Vậy hắn tại sao phải làm chuyện này?"

"Có lẽ muốn giành quyền hợp tác R&D của Patek với tôi."

"Đối thủ cạnh tranh hả? Phương pháp này quá bỉ ổi, cũng quá trẻ con đúng không?"

"Hắn không xứng."

"Anh, chẳng lẽ là người đó sao? Nhưng không phải hắn ra nước ngoài rồi à? Trở về khi nào thế?"

"Là ai vậy?"

"Một người hàng xóm trước đây của chúng tôi, hắn đã bị so sánh với anh trai tôi về mọi thứ từ thời thơ ấu cho đến khi trưởng thành. Lúc anh trai không học trường tư muốn thi công hắn cũng bám theo, hắn cũng học trường công. Khi anh ấy học trung học, hoa khôi của trường nói muốn theo đuổi anh tôi hắn cũng theo đuổi người ta, anh tôi sang nước ngoài hắn cũng sang nước ngoài, sau đó trong nhà xảy ra chuyện, hắn còn nghĩ cuối cùng cũng đánh bại được anh tôi, còn cố ý trở về Trung Quốc...Chao ôi, chúng ta đừng nói về thằng đó nữa. Tóm lại, như anh trai tôi nói, hắn là một người rất nhàm chán. "