“Trọng Sinh” Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều

Chương 09: Tự cường.




"Thư tổng? Thư tổng? Anh nghĩ thế nào?"

"Tôi không đồng ý! Không nói tới việc "Tinh Không" cũng chỉ mới hoàn thành được một nửa, cho dù có phải thúc giục gia công nhanh chóng hoàn thành, anh nghĩ chỉ còn chưa đầy một tháng, thì có kịp không?"

"Sao lại có thể không kịp? Chỉ cần chúng ta..."

"..." Thấy bọn họ lại cãi nhau, Thư Bá Hành mệt mỏi xoa xoa lông mày, cầm bút trên bàn gõ hai lần, ra hiệu cho bọn họ im lặng.

"Đề xuất của Lvan không sai. Ella, gửi thông báo của tôi đi. Kể từ hôm nay, mọi người sẽ ở lại làm thêm giờ mỗi tối cho đến khi tôi nhìn thấy thành phẩm." Ngừng một lát, hắn tiếp tục nói: "Mà tôi cũng sẽ làm chung với mọi người."

"Vâng, Thư tổng."

"Cuộc họp kết thúc."

"Nhưng Thư tổng..." Quản lý Lâm còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng nhìn sắc mặt người sống chớ gần của Thư Bá Hành với mình thì không khỏi chùn bước, sau cùng cũng chỉ có thể hậm hực ngậm miệng lại, tức giận nhìn chỗ ngồi chính rồi đứng dậy theo mọi người ra khỏi phòng họp.

Khi bọn họ rời đi, Thư Bá Hành vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, cô thư ký Ella nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn có chút không đành lòng, tiến lên trước hỏi thăm một lát nhưng bị Thư Bá Hành mặt lạnh đuổi đi.

Ella không còn cách nào khác, xoay người từng bước rời khỏi phòng họp. Không có cách nào, Châu Trình không có ở đó, cũng không còn người nào trong tập đoàn có thể thuyết phục được Thư Bá Hành.

Thật ra Thư Bá Hành cũng muốn đi, nhưng thật sự không đi được, huống hồ từ lúc dạ dày đau đến giờ còn có thể kiên trì qua cuộc họp gần hai tiếng mà không ngã xuống, hắn đã cảm thấy mình như siêu nhân rồi. Bây giờ tất cả mọi người cuối cùng cũng rời đi, hắn đã có thể mặc mình ôm lấy bụng cuộn tròn trên ghế, tập trung vào việc đối phó với cơn đau.

Hiện tại hắn cảm thấy mình đau đến sắp ngã quỵ xuống, trước mắt tối sầm, cũng không biết là do mồ hôi chảy vào mắt hay là sắp bất tỉnh.

Hắn không khỏi có chút hối hận, quả nhiên vẫn là tự cường. Thật sự muốn chật vật ngất xỉu trong phòng họp này sao? Không, hắn sẽ không cho phép chuyện này xảy ra. Lúc này, hắn vô cùng hy vọng Châu Trình có thể ở đây, ít nhất là mang mình đi bây giờ.

Tuy nhiên, nếu anh ta không phải lúc trước bị hắn đuổi đi thì e rằng hắn cũng sẽ không được xuất viện suôn sẻ như vậy, phải không?

Thư Bá Hành hoàn toàn bất lực, ngả người dựa lưng ra ghế, nửa mở mắt ngơ ngác nhìn cánh cửa đang đóng chặt, vừa định thả mình chìm xuống thì tiếng kêu "Cạch cạch" vang lên, cánh cửa mở ra, ánh sáng chói lóa tràn ngập chen vào.

"Bá Hành!!"

Người đến là Trang Lăng, cậu đang đợi Thư Bá Hành trong phòng làm việc, nhưng hắn không tới, mấy lần định xông vào phòng họp, nhưng cân nhắc việc mình bây giờ vẫn còn đang ở giai đoạn "Tỏ tình" thì từ bỏ. Mà vừa rồi cậu thấy cô Ella, thư ký nhỏ của hắn, biết được cuộc họp đã kết thúc, nhưng tại sao Thư Bá Hành vẫn chưa trở lại?

Càng nghĩ càng thấy lo lắng, cũng không đoái hoài gì xông thẳng vào phòng họp, không nghĩ đến mở cửa ra đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, choáng váng đến mức tim đập thình thịch. Cậu tranh thủ thời gian chạy đến đỡ Thư Bá Hành dậy, tay chạm đến hơi ẩm ướt, còn có thể cảm giác được nhiệt độ cao bất thường, lòng cậu biết người kia lúc này có lẽ cũng đang bốc cháy.

Cậu lo lắng vuốt ve gò má của hắn, "Bá Hành? Bá Hành? Anh không sao chứ? Anh tỉnh táo lại đi!"

"..." Đầu ngón tay lạnh lẽo của Trang Lăng chạm vào mặt mình, khi cảm nhận rõ Thư Bá Hành cũng đã tỉnh táo lại, hắn bình tĩnh đẩy Trang Lăng ra, cố gắng kéo căng cơ thể ngồi dậy, "Tôi không sao."

Nhưng màu môi nhợt nhạt và câu trả lời gần như khiến tất cả những điều này có vẻ không mấy thuyết phục.

"..." Anh không sao! Lại là anh không sao! Ngoài ba chữ này ra hắn còn có thể nói cái gì nữa? Tuy nhiên, rõ ràng trước mắt không thích hợp để cậu tức giận. Cậu chỉ có thể đỡ lấy hắn kiên nhẫn nói: "Được được. Tôi đưa anh về trước."

"..." Nhưng Thư Bá Hành lại nổi nóng lên, hắn nghĩ, không phải lúc trước cậu còn bảo muốn tôi chết đi sao? Hiện tại làm chuyện này để cho ai nhìn?

Thế là hắn đột ngột đẩy cậu ra, chống tay đỡ lưng ghế đứng dậy, nhưng hắn vẫn đánh giá bản thân quá cao, còn chưa kịp đứng dậy thì thân thể hắn đã lung lay, nặng nề ngã xuống.