Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ

Chương 5




 

 

Sắc mặt mẹ Hà đen như than, nén giận nói: “Ta còn lạ gì, sao cô dễ dàng đồng ý hủy hôn với Thận Chi, hóa ra là đã cấu kết với Nhạn Minh!”

 

“Vì muốn ở lại Hà gia, vì tiền của Hà gia, cô đúng là mặt cũng không cần!”

 

Mỗi một câu nói như d.a.o đ.â.m vào tim Hà Uyển Ngâm.

 

Đời trước chuyện này chưa từng xảy ra, nên cô chưa từng nghe những lời cay nghiệt như vậy từ mẹ mình.

 

Đến giờ cô vẫn nhớ, khi còn bé chính mẹ là người dạy cô chập chững những bước đi đầu tiên, dạy cô từng chữ một.

 

Lúc đi học, cô học giỏi bị bạn bè cố ý vu oan gian lận, cũng là mẹ đứng ra đòi lại công bằng cho cô.

 

Vậy mà những yêu thương và tin tưởng đó đâu rồi? Sao tất cả đều biến mất không còn dấu vết?

 

Hà Uyển Ngâm đẩy Hà Nhạn Minh ra, khàn giọng biện minh: “Con không có quyến rũ anh trai, con…”

 

“Vậy cô giải thích thế nào về việc nó ôm cô?”

 

Mẹ Hà giận dữ ngắt lời cô, giọng nói như sấm sét vang lên trong phòng khách, ánh mắt lạnh lùng như tát vào mặt Hà Uyển Ngâm.

 

Hà Uyển Ngâm im bặt, không nói được lời nào.

 

Cô sớm nên biết mới phải.

 

Không còn tình yêu, cô có giải thích thế nào cũng vô ích, họ đã sớm định tội cho cô trong lòng rồi…

 

Cuối cùng, màn kịch này kết thúc trong sự im lặng của Hà Uyển Ngâm.

 

Vừa về phòng, Hà Uyển Ngâm liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển đến quân khu.

 

Cô nhẹ nhàng thu xếp đồ đạc.

 

Đồ của Hà gia cho, cô không hề đụng đến, những thứ mang đi đều là do cô tự đi dạy thêm kiếm được.

 



Sáng sớm, cô đặt hộp quà đựng giấy chứng nhận và một vạn tệ ở nơi dễ thấy nhất trong phòng, để dì Vươn mở cửa là có thể nhìn thấy ngay.

 

Làm xong mọi việc, Hà Uyển Ngâm mới xách chiếc vali nhỏ ra ngoài.

 

Vừa ra đến cửa, cô đã gặp Cận Thận Chi mặc quân phục vội vã đến nhà họ Hà.

 

Trên trán anh còn lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là vừa kết thúc huấn luyện buổi sáng.

 

Vừa thấy Hà Uyển Ngâm, Cận Thận Chi không giấu nổi cảm xúc trong mắt: “Vậy nên hôm qua em dễ dàng đồng ý hủy hôn với anh, là vì Hà Nhạn Minh?”

 

“Em có biết, anh ta là anh trai em không! Hà gia sẽ không bao giờ để anh ta cưới em đâu.”

 

Tim Hà Uyển Ngâm lạnh đi: “Không phải!”

 

Cận Thận Chi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, cuối cùng bất lực nói: “Uyển Ngâm, anh sẽ thuyết phục chú Hà dì Hà, chuyện tối qua coi như chưa từng xảy ra.”

 

“Anh vẫn giữ nguyên lời nói đó, ngày 29 em kiểm điểm trước mọi người, ngày 30 chúng ta vẫn đính hôn như thường.”

 

Anh bất đắc dĩ vươn tay, ôm chặt Hà Uyển Ngâm vào lòng: “Tối qua em sợ lắm đúng không? Sau này tránh xa Hà Nhạn Minh ra.”

 

Giọng Cận Thận Chi dịu dàng, lại mang theo sự chiếm hữu bá đạo.

 

Dù Hà Uyển Ngâm là người trọng sinh, cũng không khỏi ngẩn ngơ trong giây lát, cô hỏi anh: “Cận Thận Chi, anh nhất định phải cưới em, thật sự là vì yêu em sao?”

 

Thân thể Cận Thận Chi cứng đờ trong chốc lát, rồi mới dịu dàng trả lời: “Đúng vậy, nếu không thì sao anh lại muốn cưới em?”

 

Câu trả lời của anh mập mờ, tình yêu cũng không rõ ràng.

 

Hà Uyển Ngâm cong môi, chậm rãi đẩy Cận Thận Chi ra, đi thẳng ra ngoài.

 

Bị làm lơ, Cận Thận Chi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Hà Uyển Ngâm.

 

Anh nuốt nước bọt, muốn hỏi cô xách vali đi đâu.

 

Nhưng cuối cùng, anh lại không hỏi gì.



 

Dù sao Hà Uyển Ngâm sao có thể rời khỏi Hà gia, rời khỏi anh được chứ?

 

Cô từ nhỏ đã quen được nuông chiều, rời khỏi Hà gia thì sống thế nào?

 

Có lẽ… cho cô một bài học cũng tốt, để đến ngày 30 đính hôn, cô không còn nhõng nhẽo như bây giờ nữa.

 

Hà Uyển Ngâm hoàn toàn không biết suy nghĩ của anh.

 

Cô xách vali nhanh chóng trở về quân khu, ở lại đó mấy ngày.

 

Chỉ còn lại sáu ngày, Hà Uyển Ngâm đến ngân hàng hủy tài khoản, sau đó về Hà gia lấy tài liệu bỏ quên lần trước.

 

Không ngờ vừa đến cổng nhà họ Hà, cô đã gặp cả nhà họ đang chuẩn bị đi dự tiệc tối hợp tác quân doanh.

 

Vừa thấy Hà Uyển Ngâm, mẹ Hà liền liếc mắt khinh bỉ: “Tôi đã bảo mà, nó sẽ quay lại thôi, Hà gia giàu có như vậy, nó nỡ bỏ sao.”

 

Xem ra, bọn họ đều không thấy giấy chứng nhận đoạn tuyệt quan hệ mà Hà Uyển Ngâm để lại.

 

Hà Nhạn Minh cũng tiến lên giữ cô lại: “Mấy ngày nay em ở quân khu không về nhà, ngay cả nhắn tin cũng không trả lời?”

 

“Thôi được rồi, đã về rồi thì cùng đi dự tiệc.”

 

Hà Uyển Ngâm cụp mắt, rút tay ra: “Em không đi đâu.”

 

“Em lại làm sao thế?” Hà Nhạn Minh có chút không vui, nhưng vẫn cố nhịn: “Nếu là vì chuyện tối hôm đó…”

 

Hà Uyển Ngâm vội ngắt lời anh, buột miệng nói: “Không phải, là vì mấy ngày nữa em sẽ rời khỏi Thượng Hải.”

 

Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

 

Hà Uyển Ngâm há miệng, đang định nói tiế

p thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của Cận Thận Chi.

 

“Uyển Ngâm, em muốn đi đâu?”