Trọng Sinh Kiếp Này Em Từ Bỏ

Chương 32




 

Cận Thận Chi lập tức căng thẳng nhìn cô: “Anh ta có làm gì em không?”

 

Nhưng nghĩ lại, vừa rồi anh không ở bên cạnh Hà Uyển Ngâm, nếu cô thật sự gặp nguy hiểm, anh hối hận cũng không kịp.

 

Chưa đợi Hà Uyển Ngâm trả lời, trong mắt Cận Thận Chi đã hiện lên vẻ áy náy: “Xin lỗi, lúc đó nếu anh không rời khỏi em…”

 

“Tôi không trách anh” Hà Uyển Ngâm lên tiếng cắt ngang lời anh, cảm xúc hỗn loạn dần bình tĩnh lại: “Đấu tranh với tội ác là trách nhiệm của anh, một quân nhân, tôi không có lý do gì để trách anh cả.”

 

“Chỉ cần tôi còn ở đây, tôi không thể trốn tránh ánh ta cả đời, nhưng tôi cũng sẽ không để anh ta làm gì mình.”

 

Cận Thận Chi nghe ra ý trong lờ

i nói của cô, khẽ hỏi: “Em lại muốn rời đi sao?”

 

Đáy mắt anh phức tạp, sâu thẳm như vực nước.

Vừa có sự phẫn nộ, bất mãn, lại vừa có sự xót xa vì Hà Uyển Ngâm bị ép đến bước đường này…

 

“Ừ.”

 

Hốc mắt Hà Uyển Ngâm vẫn còn đỏ hoe, nhưng ánh mắt lại kiên định: “Nhưng không hoàn toàn là vì trốn tránh ánh ta.”

 

“Trước khi về Bắc Kinh, tôi đã nghĩ kỹ rồi, sau này tôi vẫn sẽ trở lại bộ đội biên phòng, làm phiên dịch cho các hoạt động đối ngoại.”

 

“Quyết định của tôi không liên quan đến Hà Nhạn Minh.”

 

Ánh mắt Cận Thận Chi khẽ run, nhìn Hà Uyển Ngâm trước mặt, trong lòng có một cảm xúc khó tả.

 

Điều duy nhất anh có thể chắc chắn là sự kiêu hãnh và vui mừng trong mắt cô.



 

Trong lòng anh, Hà Uyển Ngâm luôn r

ất kiên cường.

Dù trước đây cô từng được Hà gia nuông chiều đến mức không coi ai ra gì, nhưng một khi đã quyết tâm làm gì, cô nhất định sẽ làm được.

 

Như vậy cũng rất tốt.

 

Hà Uyển Ngâm bây giờ đã thật sự có thể một mình bước đi rất xa.

 

Cận Thận Chi khẽ nhếch môi, nhưng lại có một nỗi chua xót khó nói thành lời.

 

Chỉ là Hà Uyển Ngâm đang cúi đầu, không hề để ý.

 

Một tháng sau.

 

Hà Uyển Ngâm nộp đơn xin điều đến bộ đội biên phòng.

 

Vẫn cần một ngày nữa để chờ phê duyệt, Hà Uyển Ngâm đang chuẩn bị về nhà thì thấy cha mẹ Hà ở trước cổng cơ quan.

 

Hà Uyển Ngâm khựng lại.

 

Chỉ mới ba năm không gặp, trên đầu họ đã có thêm nhiều sợi tóc bạc, nếp nhăn trên mặt cũng sâu hơn rất nhiều.

 

Gặp lại họ, Hà Uyển Ngâm có chút bối rối.

 

Cô mấp máy môi, nhất thời không biết nên xưng hô với họ như thế nào.

 

Ngược lại, mẹ Hà lên tiếng trước: “Cùng nhau ăn bữa cơm đi, chúng ta đến tìm con, còn có chút chuyện muốn bàn.”



 

Hà Uyển Ngâm cúi đầu, đi theo sau họ với một khoảng cách không gần không xa.

 

Sau khi ngồi vào một nhà hàng quốc doanh.

 

Cha mẹ Hà gọi vài món tượng trưng, vẫn không có món nào là món Hà Uyển Ngâm thích ăn.

 

“Hai người tìm con có chuyện gì sao?” Hà Uyển Ngâm lên tiếng hỏi, trong lòng đã có chút dự đoán.

 

Cha Hà nhìn cô một cái, đưa cho cô một tấm thẻ và một tập tài liệu: “Trong thẻ có 30.000 tệ, không có mật khẩu, còn về tập tài liệu này, sau khi con ký vào sẽ nhận được 5% cổ phần của công ty Hà gia.”

 

Mẹ Hà lúc này mới nói thẳng vào vấn đề: “Chúng ta chỉ có một yêu cầu, hy vọng sau khi con nhận số tiền này có thể hoàn toàn tránh xa Nhạn Minh, để nó có thể yên tâm kế thừa sản nghiệp của Hà gia.”

 

Đối với bất kỳ ai, món quà này cũng đủ nặng, đủ hấp dẫn.

 

Họ tin chắc rằng Hà Uyển Ngâm sẽ đồng ý.

 

Nhưng từ đầu đến cuối, Hà Uyển Ngâm chỉ cúi đầu, sau đó chậm rãi nhìn cha mẹ Hà: “Con không cần.”

 

“Chê ít sao?” Mẹ Hà nhíu mày: “Con phải biết rằng chỉ riêng số tiền trong thẻ này cũng đủ cho con sống sung túc cả đời rồi.”

 

Hà Uyển Ngâm nhìn hai người mà cô đã gọi là cha mẹ suốt mười sáu năm, trái tim vốn đã tê dại của cô lúc này dường như lại nhói lên.

 

Cô không trả lời, chỉ nhìn họ, nói câu cuối cùng: “Cha, mẹ, đây là lần cuối cùng con gọi hai người như vậy.”

 

“Từ ngày con rời khỏi Hà gia, con đã không còn liên quan gì đến hai người nữa rồi, còn về những thứ này, xin hai người hãy cầm về.”