Cận Thận Chi không cho phép cô từ chối, lại đeo chuỗi Phật vào cổ tay cô: “Ngày 30 chúng ta làm lễ đính hôn rồi. Em có giận dỗi thế nào cũng không nên đem chuyện này ra đùa.”
“Còn chuyện hôm trước Kiều Kiều thi đại học, em nhét giấy vào túi bút của cô ấy, lãnh đạo quân khu đã ra lệnh, ngày 29 sẽ thông báo phê bình em trước toàn quân.”
Nói đến đây, sắc mặt Cận Thận Chi dịu xuống, nhẹ giọng dỗ dành cô: “Em ngoan ngoãn nghe lời, ngày 29 công khai xin lỗi Kiều Kiều, ngày 30 chúng ta vẫn làm lễ đính hôn như dự định.”
Từng câu từng chữ của anh đều là vì Hà Kiều.
Hoàn toàn quên mất Hà Uyển Ngâm đã giải thích cả vạn lần, cô chưa từng nhét giấy vào túi bút của Hà Kiều!
Anh cũng hoàn toàn không biết, kiếp trước, Hà Uyển Ngâm chính là nghe lời anh, làm kiểm điểm trước toàn quân, rồi vì vấn đề tác phong mà mất đi cơ hội tham gia nghiên cứu bí mật.
Nhưng Cận Thận Chi, từ đầu đến cuối, chỉ muốn xả giận cho Hà Kiều…
Hà Uyển Ngâm nhìn chuỗi Phật lạnh lẽo trên cổ tay: “Được, em đồng ý.”
Dù sao ngày 28 cô sẽ bị xóa bỏ thân phận, rời khỏi Thượng Hải.
Căn bản không thể nào làm kiểm điểm trước toàn quân, càng không thể tham gia lễ đính hôn vào ngày 30.
Cận Thận Chi ngạc nhiên khi cô dễ dàng đồng ý như vậy, trong mắt thoáng qua một tia áy náy.
Anh khẽ nuốt nước bọt, định nói gì đó.
Hà Kiều trong phòng đi rq, vẻ mặt như bị đả kích nặng nề, đột nhiên rưng rưng nước mắt hỏi: “Anh Thận Chi, anh thật sự muốn cưới cô ta sao?!”
Nói rồi cô ta lau nước mắt, xoay người chạy về phòng.
“Kiều Kiều!”
Anh cả Hà Nhạn Minh và Cận Thận Chi cùng gọi, vội vàng đuổi theo.
Nếu là trước đây, Hà Uyển Ngâm chắc chắn sẽ ghen tị khi Hà Kiều được anh trai và Cận Thận Chi nâng niu trong lòng bàn tay.
Nhưng bây giờ… cô không còn quan tâm nữa, nguyện vọng sinh nhật đã thành hiện thực.
Sinh nhật này có qua hay không… cũng chẳng còn quan trọng.
Hà Uyển Ngâm mò mẫm lên lầu hai, trở về phòng mình.
Căn phòng chất đầy quà cô nhận được từ lúc mới sinh cho đến năm mười sáu tuổi.
Sau mười bảy tuổi thì không còn nữa, bởi vì năm mười bảy tuổi, Hà Kiều trở về Hà gia.
Những năm qua, dù cha mẹ và anh trai có hiểu lầm, trách móc cô thế nào, chỉ cần trở về căn phòng này, Hà Uyển Ngâm sẽ dần nguôi ngoai.
Nhưng giờ đây…
Hà Uyển Ngâm đi đến bàn ngồi xuống, lấy bút máy và giấy ra.
Việc đầu tiên, cô viết tay một lá thư hủy hôn, sau đó đặt lá thư cùng chiếc khăn quàng cổ tự tay đan vào trong một hộp quà.
Đây là quà cho Cận Thận Chi, đoạn tuyệt tình nghĩa hai mươi ba năm thanh mai trúc mã với anh .
Việc thứ hai, cô đặt giấy từ bỏ quyền thừa kế cùng số tiền tiết kiệm được một vạn đồng vào một hộp quà khác.
Một vạn đồng này là tiền cô đi dạy thêm, cộng thêm ứng trước năm năm lương từ viện nghiên cứu mới có được.
Đây là quà cho cha mẹ Hà gia, trả ơn nuôi dưỡng hai mươi ba năm của họ.
Còn về anh cả Hà Nhạn Minh… cô không chuẩn bị gì cả.
Bởi vì kiếp trước, cô đã vô tình nhìn thấy cuốn nhật ký từ nhỏ đến lớn của Hà Nhạn Minh.
Mãi đến lúc đó, cô mới biết, lúc Hà Kiều mới sinh, Hà Nhạn Minh ghen tị vì Hà Kiều cướp mất sự yêu thương của cha mẹ, nên đã nhân lúc không có ai, đánh trổi cô và Hà Kiều.
Từ đầu đến cuối, không phải cha mẹ Hà Uyển Ngâm tham lam giàu sang mà đánh tráo con.
Mà chính là vì lòng ghen tị thời thơ ấu của Hà Nhạn Minh, đã tạo nên bi kịch cả đời cho cô!
Trong lúc tâm trạng rối bời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của dì Vương: “Tiểu thư, thấy tối nay con không ăn gì nên dì nấu bát chè ngân nhĩ để ở cửa phòng cho con.”
Sự quan tâm đã lâu không có khiến Hà Uyển Ngâm cay sống mũi, cô đứng dậy đi mở cửa.
Thật không khéo lại đụng phải Cận Thận Chi vừa từ phòng Hà Kiều đi ra, đang cài cúc áo.
Dưới chiế
c áo sơ mi màu xanh quân đội của anh, mơ hồ có thể thấy một dấu vết đỏ mờ ám.