Khi Hà Uyển Ngâm ra khỏi bệnh viện, trên tay đã có thêm một miếng băng y tế.
Cận Thận Chi bên cạnh vẫn không ngừng dặn dò: "Bác sĩ nói rồi đấy, gần đây em không được bê vác nặng, ăn uống cũng nên thanh đạm, đừng..."
"Cận doanh trưởng." Hà Uyển Ngâm bất đắc dĩ dừng bước. "Tay tôi không sao rồi, ít nhất vẫn có thể tự chăm sóc bản thân."
Cận Thận Chi sửng sốt, mím môi, ánh mắt hiện lên vẻ tủi thân hiếm thấy.
"Không còn việc gì nữa, tôi về đây."
Hà Uyển Ngâm bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, nói xong liền lướt qua anh, bước thẳng.
Cô bước nhanh về phía trước, tiếng bước chân phía sau vẫn bám theo, giữ một khoảng cách không xa không gần.
Hà Uyển Ngâm dừng lại, anh cũng dừng lại, Hà Uyển Ngâm đi tiếp, anh cũng đi theo.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo, như rất nhiều lần trước đây, âm thầm đưa Hà Uyển Ngâm về nhà.
Hà Uyển Ngâm siết chặt tay, cố gắng kìm nén cảm xúc, bước nhanh hơn.
Mãi đến khi về đến cửa nhà, Hà Uyển Ngâm mới dừng lại, cuối cùng cũng lên tiếng: "Anh còn định đi theo đến bao giờ?"
Cận Thận Chi đứng cách đó không xa, nhìn Hà Uyển Ngâm, ánh mắt d.a.o động, rồi lại hơi né tránh.
"Anh chỉ đứng ngoài cửa, sẽ không vào trong."
Anh bước đến trước mặt Hà Uyển Ngâm, nhìn ổ khóa cửa đã bị đá hỏng: "Hôm nay hơi muộn rồi, mai anh sẽ gọi người đến thay khóa, em chèn cửa cẩn thận, có việc gì thì gọi anh, anh ở ngay ngoài này."
Nói xong, anh đi ra hành lang gần đó, dựa vào tường, có thể quan sát cửa nhà Hà Uyển Ngâm mọi lúc.
Hà Uyển Ngâm nhìn anh, thản nhiên nói: "Tùy anh."
Rồi cô bước vào nhà, đóng cửa lại, kéo ghế chèn cửa.
Bên ngoài, Cận Thận Chi nghe tiếng Hà Uyển Ngâm kéo ghế, từ từ cụp mắt xuống.
Trong nhà, Hà Uyển Ngâm tắm rửa xong nằm trên giường, khi nằm nghiêng không khỏi nghĩ đến Cận Thận Chi đang ở ngay bên kia, cách một bức tường.
Nhưng chỉ thoáng qua, cô liền lắc đầu, ép mình không nghĩ đến anh nữa.
Nếu không nhận được hồi đáp từ cô, rồi anh cũng sẽ nản lòng mà rời đi thôi.
Hà Uyển Ngâm nghĩ vậy, nhưng có lẽ vì chỗ trật khớp quá đau, hoặc cũng có thể vì đêm nay quá lạnh, cô trằn trọc mãi không ngủ được.
Sáng hôm sau.
Hà Uyển Ngâm mở cửa, nhưng bên ngoài không thấy bóng dáng Cận Thận Chi đâu.
Cô nhìn chỗ anh đã dựa vào đêm qua, thở phào nhẹ nhõm, đang định quay vào phòng.
Bóng dáng Cận Thận Chi bỗng xuất hiện ở cầu thang, chậm rãi bước về phía cô, trên tay còn xách một hộp bánh bao nhỏ và cháo kê đã mua sẵn.
"Em dậy rồi à? Ăn sáng trước đi."
Tháng mười, sương giá đã xuống, vùng cao chênh lệch nhiệt độ ngày đêm khá lớn, anh vẫn mặc áo sơ mi quân phục mỏng manh, hai tay lạnh đỏ bừng, nhưng dường như anh không hề cảm thấy.
Đặt bữa sáng lên bàn trong phòng Hà Uyển Ngâm, anh lại đi ra ngoài: "Em ăn trước đi, anh đi tìm người sửa khóa cửa cho em."
Hà Uyển Ngâm định nói gì đó nhưng anh đã đi khuất.
Cô chỉ còn biết quay vào nhà, nhìn bữa sáng Cận Thận Chi mua đến, đưa tay sờ thử.
Vẫn còn nóng.
Hà Uyển Ngâm không rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì.
Cảm động ư?
Có lẽ cũng có một chút.
Nhưng sự thiên vị của Cận Thận Chi dành cho Hà Kiều trước đây, và những tổn thương mà nó gây ra cho cô, vẫn luôn là một cái gai trong lòng cô.
Không thể nào chỉ vì một bát cháo, một chút quan tâm mà hoàn toàn biến mất.
Khi Cận Thận Chi dẫn thợ sửa khóa trở về, thấy bữa sáng trên bàn Hà Uyển Ngâm vẫn còn nguyên, anh cau mày hỏi: "Uyển Ngâm, sao em không ăn sáng? Không hợp khẩu vị à?"
Hà Uyển Ngâm ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt phức tạp, không muốn dây dưa thêm nữa
.
"Cận Thận Chi, sau này đừng đến nữa, tôi thật sự không muốn gặp lại anh.”