Hà Uyển Ngâm ngỡ ngàng quay đầu nhìn Cận Thận Chi, nhất thời quên cả cơn đau ở tay phải.
"Sao anh..."
Cận Thận Chi một tay ôm chặt đứa bé, vừa vỗ về vừa nói: "Không sao rồi, nín đi con."
Rồi anh quay sang Hà Uyển Ngâm, giọng dịu xuống, mang theo chút áy náy: "Anh không yên tâm về em... nên đã đi theo."
"Vừa rồi quá nguy hiểm, anh không kịp nghĩ nhiều, chỉ biết xông vào."
Cận Thận Chi, người luôn nổi tiếng là lạnh lùng, nghiêm khắc ở quân khu, lúc này trước mặt Hà Uyển Ngâm lại như một đứa trẻ biết lỗi.
Hà Uyển Ngâm nhìn ra cửa, mới phát hiện cửa phòng đã bị ai đó đạp tung.
Cô thu hồi tầm mắt, toàn thân thả lỏng, cơn đau nhức ở cánh tay ập đến.
Cô nhíu mày, khẽ hít hà một tiếng, Cận Thận Chi lập tức đặt đứa bé xuống, tiến lên một bước xem xét vết thương của cô.
"Hình như bị trật khớp rồi, em chịu khó nhé." Cận Thận Chi cau mày, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô, nhìn Hà Uyển Ngâm.
Thấy cô không phản đối, anh mới yên tâm phần nào, sờ sờ khớp xương từ vai đến cánh tay cô, xác định vị trí trật khớp rồi nhẹ nhàng nắn lại.
Hà Uyển Ngâm cắn môi, mồ hôi lạnh túa ra, nhưng cơn đau ở cánh tay cũng giảm đi nhiều.
Cô cúi đầu, nói lời cảm ơn.
Cận Thận Chi đang định nói gì đó thì một người phụ nữ trung niên hơi mập mạp, nước mắt lưng tròng chạy vào, ôm chầm lấy đứa bé vừa giận vừa lo lắng: "Thằng bé này, sao chốc mắt đã chạy lung tung rồi, làm bà sợ c.h.ế.t khiếp!"
Dì Lương lau nước mắt, dắt tay đứa bé rối rít cảm ơn Hà Uyển Ngâm, rồi tò mò nhìn Cận Thận Chi: "Chàng trai này là người yêu của cháu Hà phải không? Thanh tú quá, trước kia bác chưa từng thấy, lần này may nhờ hai cháu, không thì bác biết ăn nói sao với bố mẹ nó..."
Dì Lương cứ thao thao bất tuyệt, Hà Uyển Ngâm nhất thời cứng họng, vội vàng xua tay giải thích: "Không phải, cháu và anh ấy không..."
Nhưng chưa kịp nói hết câu, Cận Thận Chi đã chen ngang: "Không sao đâu bác, mau đưa cháu bé về nhà đi, chắc nó sợ lắm rồi."
Dì Lương nhìn qua nhìn lại giữa Hà Uyển Ngâm và Cận Thận Chi, liên tục đáp lời rồi bế đứa bé đi.
Nhưng rõ ràng là bác ấy đã hiểu lầm quan hệ của hai người.
Hà Uyển Ngâm cau mày, nhìn Cận Thận Chi, giọng có chút trách móc: "Sao anh..."
Cận Thận Chi như sợ cô sẽ nói lời phủ nhận quan hệ và đuổi anh đi, không để cô nói hết câu.
"Tay em vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra cho chắc, để lâu dễ bị di chứng."
Hà Uyển Ngâm cứng họng, nhưng lúc này mà đuổi theo giải thích với dì Lương cũng không ổn.
Dù sao hai tuần nữa cô cũng sẽ chuyển về Bắc Kinh, gặp lại thì giải thích sau, không gặp cũng chẳng sao.
Cô đang suy nghĩ thì đã bị Cận Thận Chi kéo đi đến bệnh viện.
...
Cùng lúc đó, tại Thượng Hải.
"Choang!"
Chiếc bình sứ cổ hàng chục nghìn tệ bị mẹ Hà ném vỡ tan tành dưới chân Hà Nhạn Minh, nhưng anh vẫn dửng dưng, không mảy may phản ứng.
"Con còn muốn mê muội vì Hà Uyển Ngâm đến bao giờ nữa?" Bà Hà chỉ vào anh, tức giận mắng: "Mẹ nói cho con biết, chỉ cần mẹ còn sống thì không đời nào con được ở bên Hà Uyển Ngâm!"
Hai năm qua, vì Hà Nhạn Minh cứ khăng khăng tìm kiếm Hà Uyển Ngâm, những cuộc cãi vã như thế này đã diễn ra không biết bao nhiêu lần trong nhà họ Hà.
Đến mức Hà Kiều còn chưa tốt nghiệp đại học đã dọn ra ngoài ở riêng.
Ánh mắt Hà Nhạn Minh dừng lại trên một tờ báo trên bàn trà, ở một góc nhỏ, có bức ảnh Hà Uyển Ngâm tham dự một hội nghị đối ngoại.
Hà Nhạn Minh cúi đầu, làm ngơ trước những lời mắng mỏ của mẹ, khóe môi
còn hơi nhếch lên.
Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi, Uyển Ngâm.