Lúc Mỗ Mỗ hai tuổi, Lâm gia bày mấy bàn tiệc rượu trong sân nhà mình mời người có quan hệ khá tốt trong thôn đến tham gia.
Ngày đó, Mỗ Mỗ rất vui vẻ rất đắc ý, còn có thể gọi to một lần toàn bộ người bé nhận ra. Bởi vì trước kia ba luôn nói Mỗ Mỗ bị lũ lụt trôi tới cửa nhà, ba thấy Mỗ Mỗ không mặc quần áo lộ mông nhỏ rất đáng thương, mới nhặt Mỗ Mỗ về nhà, cho nên Mỗ Mỗ là một đứa bé không có hộ khẩu, chỉ cần không ngoan không nghe lời ba, Mỗ Mỗ sẽ bị chú cảnh sát bắt đi, nhưng mà sau hôm nay Mỗ Mỗ liền không sợ nữa, bởi vì Mỗ Mỗ đã có tên trong hộ khẩu rồi.
Mà mỗi lần Lâm Niên nói lời như vậy, Lâm Minh Thanh sẽ cầm chổi rượt cậu, rượt đến Lâm Niên nhảy nhót khắp nơi. Mỗ Mỗ đứng bên cạnh, hai cái tay nhỏ beo béo che miệng cười ha ha không ngừng, còn không quên cỗ vũ Lâm Minh Thanh. Lâm Niên giận đến ngứa răng, lén ôm cánh tay ngó sen của Mỗ Mỗ cắn cắn, hoặc là vuốt ve cái khuôn mặt đáng yêu trắng nõn của bé, cho đến khi hốc mắt Mỗ Mỗ phiếm hồng, đáng thương nhìn cậu, cậu mới hậm hực mà thu tay lại.
Chuyện hộ khẩu, Lâm Niên và Lâm Minh Thanh không ít lần phí tâm tư, hiện tại được tới tay hai người đều thở phào một hơi. Nghĩ tới hai năm qua Mỗ Mỗ đều mang danh không hộ khẩu, Lâm Minh Thanh liền quyết định đãi tiệc rượu thật náo nhiệt.
—— Thiện ngôn là bạc, trầm mặc là kim
*Lời hay là bạc, im lặng là vàng.
Đại danh Lâm Ngôn Mặc, nhũ danh Mỗ Mỗ, tên là Lâm Minh Thanh đặt, ông nói tên này là miêu tả chân thật con người Lâm Niên, cũng may vàng bạc đều có, tương lai Mỗ Mỗ nhất định là người đại phú đại quý.
Lâm Niên luôn cảm thấy trong lời Lâm Minh Thanh có gì đó là lạ, lời cậu muốn nói thì sẽ nói, mà là bạc? Vậy kim là ý gì nhỉ? Vấn đề này Lâm Niên đã hỏi qua Tần Hướng Bắc, Tần Hướng Bắc đầu tiên là rất vừa lòng với tên này, tiếp theo trải qua công tác tẩy não của Lâm Niên, anh đã có loại ảo giác mãnh liệt, ảo giác Lâm Ngôn Mặc thật sự là con anh. Đương nhiên ảo giác của anh lại không phải ảo giác của Lâm Niên, Lâm Niên vẫn luôn nói thẳng việc này, chỉ thiếu điều không trực tiếp làm rõ chuyện Lâm Ngôn Mặc chui ra từ bụng cậu thôi, dù sao về điểm này cậu vẫn không buông bỏ thể diện của một người đàn ông được. Cho nên Tần Hướng Bắc muốn đối mặt với cái ảo giác kia như thế nào là chuyện của anh, đến khi trở về là bất ngờ hay sợ hãi, Lâm Niên thật sự lén lút chờ mong đó.
Vào ngày đãi tiệc rượu, đám Mạc Tiểu Hải cũng tới tham gia, trong chớp mắt đã tốt nghiệp đại học, mấy người cắm mặt vào sách vở thổn thức cảm thán, anh em cùng nhau mở rộng bụng uống cho đã, nói cho thoả thích. Ví dụ như Diệp Siêu đã đầu hàng với bạn gái, ví dụ như quan hệ giữa Mạc Tiểu Hải với Tống Thập Nhị rất thân thiết, thân thiết đến có chút khả nghi, ví dụ như Khanh Quốc Bối yêu thầm ai, nhưng khi đề tài nói đến trên người Mỗ Mỗ Lâm Ngôn Mặc, mọi người vẫn luôn chậc chậc lắc đầu, dáng vẻ không còn gì để nói, khiến trong lòng Lâm Niên dựng lông, hai mắt nhịn không được cuồng ngắm Tống Thập Nhị……
Tống Thập Nhị nói sao? Chắc là chưa nói, nhưng mà người sáng suốt chỉ cần nhìn một cái, lại liên tưởng đến đủ loại, trong lòng ít nhiều gì cũng rõ vài phần, tạm thời không bàn việc này nghịch thiên bao nhiêu, nhưng nó đúng là tồn tại thật, không phải họ không tin thì không xảy ra.
Trong sân nhỏ tiếng cười nói đầy náo nhiệt, tiếng chúc phúc vang lên không dứt, cho đến khi bầu trời đêm treo đầy sao lộng lẫy, người đến uống rượu dần dần ra về.
Trong nhà Lâm Niên không có dư giường, nên Mạc Tiểu Hải và Diệp Siêu theo Tống Thập Nhị về Tống gia, Khanh Quốc Bối ở lại chen chúc một giường với Lâm Niên. Lâm Ngôn Mặc rất thích Khanh Quốc Bối, một hai quấn lấy Khanh Quốc Bối bảo cậu ta kể chuyện xưa. Khanh Quốc Bối xưa nay thận trọng lại rất kiên nhẫn, trước khi chơi game đều phải lập kế hoạch tác chiến trước, cho nên đối với yêu cầu của Lâm Ngôn Mặc cậu ta rất vui vẻ đáp ứng, thật sự là kể đến khi người đã ngủ mới ngừng.
……
Không lâu sau, việc Bình An bá bị trưng dụng được chứng thực, mấy năm sau đất ở đây sẽ dùng để xây khu dân cư xa hoa. Ký xong hợp đồng, Lâm gia lấy được một phần tiền đền bù, một căn hộ sau khi xây xong khu dân cư và hai cửa hiệu mặt tiền, đây cũng xem như bồi thường không tệ. Lâm Niên đưa một nửa cho anh em Lâm Minh Đông, số tiền còn lại cậu để chung với tiền tồn tích lũy mấy năm nay định năm sau mở rộng quán net, đến lúc đó có cả bọn Mạc Tiểu Hải cùng đầu tư vào, cậu tính sửa sang lại tầng ba làm tổng bộ công ty.
Mắt thấy sắp đến lúc Tần Hướng Bắc xuất ngũ trở về, trong khoảng thời gian này Lâm Niên có vẻ hưng phấn dị thường, cùng hưng phấn còn có Lâm Ngôn Mặc, sau khi Lâm Niên nói với bé sắp có thể nhìn thấy ba lớn trong điện thoại, mỗi ngày Lâm Ngôn Mặc đều bưng băng ghế nhỏ của bé ngồi trước cổng chờ Lâm Niên mang ba lớn về gặp bé. Mỗi lần Lâm Minh Thanh thấy thế đều hỏi bé đang đợi gì, Lâm Ngôn Mặc luôn lắc đầu nói đây là bí mật của bé với ba ba, không thể nói ra. Lâm Minh Thanh nghe xong hừ lạnh một tiếng, thầm nói ai hiếm lạ bí mật của hai ba con chứ, ông lười quan tâm.
Kết quả một cuộc điện thoại của Tần Hướng Bắc dập tắt hy vọng của Lâm Ngôn Mặc, Lâm Niên cũng không còn hưng phấn, dưới đáy lòng chỉ còn lại nhàn nhạt phiền muộn. Cậu chưa từng đi lính nên không biết tình huống trong quân ngũ, cậu vẫn tự cho là đúng cho rằng chỉ cần ba năm là có thể xuất ngũ, nhưng hải quân là bốn năm chứ không phải ba năm. Cậu quên hỏi Tần Hướng Bắc, vừa lúc Tần Hướng Bắc cũng lo lắng Tần Hải Quỳnh sẽ tìm người để anh ở lại thêm mấy năm, không xác định được thời gian chính xác nên không nói với Lâm Niên lúc nào trở về, cứ như vậy vừa đi liền sinh ra cái chuyện ô long này.
Nhưng mà đã đợi ba năm, thì chờ thêm một năm nữa cũng chẳng sao. Lâm Niên rất nhanh ổn định tâm trạng, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
*
Thứ hai, ngày 2 tháng 9, trời quang đảng không mây.
Hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Ngôn Mặc ba tuổi đến nhà trẻ báo danh, Lâm Minh Thanh cố ý rời giường sớm làm trứng chưng hành lá, nấu nồi cháo, còn hấp thêm mấy cái màn thầu trắng trắng mập mạp, làm xong mới vào nhà gọi hai ba con ngủ nướng rời giường.
Dưới mái tóc màu đen hơi xoăn là hai cái tai đáng yêu, gương mặt tròn tròn beo béo, lông mi dài rậm phủ trên mí mắt như cây quạt nhỏ, đổ xuống bóng ma hình vòng cung xinh đẹp.
Lúc mở mắt ra, một đôi mắt to đen nhánh thuần khiết không linh động như mong đợi, ngược lại có chút ngơ ngác.
Tiểu gia hỏa cũng không thông minh lắm, hầu hết thời gian đều bị vây một loại trạng thái ngốc ngốc, quả thực giống y như đúc Lâm Niên khi còn nhỏ, nhưng hai ba con đều thắng ở việc ngoan ngoãn đáng yêu, khiến người ta không thể không đau lòng. Đương nhiên, cái nhìn này của Lâm Minh Thanh là trước khi Lâm Niên sinh Lâm Ngôn Mặc, mà từ sau khi Lâm Niên mang thai Lâm Ngôn Mặc, ấn tượng của cậu trong lòng ông đã giảm xuống không phanh, hiện tại cậu càng không thể so sánh với cháu trai bảo bối của ông.
Ngủ thẳng một giấc, nhìn cái bụng nhỏ xẹp lép của mình, Lâm Ngôn Mặc nhăn đôi lông mày nho nhỏ: “Ông ngoại, Mỗ Mỗ đói đói bụng.”
Lâm Minh Thanh nở nụ cười từ ái, lấy đôi giày da đầu tròn màu trắng bên cạnh mang vào cho bé: “Ông ngoại làm trứng chưng hành với màn thầu lớn cho Mỗ Mỗ, lát nữa chúng ta cùng ăn. Hôm nay là ngày đầu tiên Mỗ Mỗ đến nhà trẻ, Mỗ Mỗ nên làm gì?”
Lâm Ngôn Mặc rất nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó đáp: “Không đánh nhau, không mắng người, nghe lời cô giáo.”
Lâm Minh Thanh cười nói: “Ai da, Mỗ Mỗ nhà chúng ta thật giỏi, đều nhớ hết cả rồi.”
“Ba, để con rửa mặt cho Mỗ Mỗ, ba lấy đồ chua ra trộn rau đi, nhớ bỏ nhiều sa tế chút, không thì khó ăn lắm.” Lâm Niên xốc chăn đang che đầu lên, ngáp dài ngáp ngắn ngồi dậy, kiếm tiền rất quan trọng, nhưng con trai càng quan trọng hơn. Vì tự mình dẫn con trai đi nhà trẻ để con trai thích ứng hoàn cảnh mới, mấy ngày nay Lâm Niên cũng không đến Thần Châu, tạm thời giao cho bọn Diệp Siêu trông chừng.
Lâm Minh Thanh tức giận liếc cậu: “Ngày hôm qua lại thức khuya?”
“Dạ, làm dự án cho công ty.” Một đống chuyện bày ở đó, hiện tại cậu hận không thể mọc ra sáu đầu, mười hai tay.
“Con cũng mới hai mươi hai tuổi thôi, cứ chết sống lao đầu vào cả ngày chỉ biết kiếm tiền, và kiếm tiền, không thèm để ý đến thân thể có chịu nổi không, làm như đám tiền kia còn có thể mọc cánh tự mình bay đi ấy.” Lâm Minh Thanh thở dài.
“Giai đoạn đầu khá vất vả, sau này thì nhẹ nhàng hơn.” Lâm Niên hơi mỉm cười, ôm Lâm Ngôn Mặc qua hôn bé một cái: “Mỗ Mỗ, ba là gì?”
Lâm Ngôn Mặc hôn lại một cái: “Ba là siêu nhân Ultraman.”
Lâm Niên nhướng mày: “Mỗ Mỗ là gì?”
Lâm Ngôn Mặc chớp chớp mắt: “Là tiểu quái thú.”
“Ultraman chuyên đánh tiểu quái thú, cho nên Mỗ Mỗ tiểu quái thú chuẩn bị tốt chưa……” Vừa mới dứt lời, Lâm Niên liền đưa tay chọt Lâm Ngôn Mặc, đùa đến Lâm Ngôn Mặc trốn đông trốn tây, hai chân đạp đạp cười ha ha không ngừng.
Lâm Minh Thanh nhìn một lớn một nhỏ, cười bất đắc dĩ ra khỏi phòng.
Vốn Lâm Niên có kêu Lâm Minh Thanh dẫn Lâm Ngôn Mặc vào thành phố ở, nhà trẻ vừa lúc ở trong tiểu khu, như vậy sẽ bớt việc hơn nhiều, nhưng Lâm Minh Thanh lại không chịu, nói ở trong nhà người khác kỳ cục quá, hơn nữa ông đã quen sống trong bá, đi vào thành phố sẽ không được tự nhiên.
Mặc dù nhà trẻ ở ngoại ô kém trong thành phố đầy đủ phương tiện, nhưng cũng may hoàn cảnh bên trong nhà trẻ sạch sẽ, trang trí ấm áp, cách nói năng của giáo viên khiến người ta thấy khá thân thiết thoải mái. Trước đó Lâm Niên có dẫn Lâm Ngôn Mặc tới trải nghiệm vài lần, cảm giác cũng không tệ lắm, thế là qua nhiều lần suy xét, cậu cũng đồng ý với quyết định Lâm Minh Thanh, đưa Lâm Ngôn Mặc đến nhà trẻ duy nhất trong khu này học. Nhà trẻ có xe riêng đưa đón, 7:30 sáng mỗi ngày người lớn chỉ cần dẫn bé con chờ ở sân ga Bình An bá, tự nhiên có xe tới đón bé con đi học, buổi chiều 4:30 nhà trẻ tan học, trong nhà 4:45 đợi ở sân ga đón người là vừa khéo.
Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên đi học, Lâm Niên muốn tự mình đưa con trai đến nhà trẻ, xem như cho con trai sự cỗ vũ, vừa lúc đầu năm cậu đã thi bằng lái, cũng mua chiếc xe để tiện đi lại, bây giờ muốn đi đâu cũng tiện hơn.
Bước vào nhà trẻ, tìm được giường đệm của Lâm Ngôn Mặc, sắp xếp giường đệm xong, Lâm Niên lại đi tìm hai giáo viên phụ trách Lâm Ngôn Mặc. Vì mới làm ba nên cậu thật sự không hiểu gì nhiều, nhưng nếu đã sinh thì phải phụ trách, không có ai vừa sinh ra đã biết tất cả, cho nên cậu sẽ học làm một người ba tốt.
Hai thầy giáo đều không lớn tuổi lắm, nhìn qua chỉ tầm ba mươi tuổi, một người phụ trách dạy học một người phụ trách sinh hoạt, còn một cô gái nhỏ là giáo viên thực tập mới tới. Thấy Lâm Niên đi qua, cô gái nhỏ rất nhiệt tình chào đón, khen Lâm Ngôn Mặc ngoan thế nào đáng yêu thế nào, bảo Lâm Niên cứ yên tâm đi không cần lo lắng gì cả.
Lâm Niên chịu không nổi cô gái nhỏ nhiệt tình, lời đến miệng vài lần lại nuốt xuống, cậu thật sợ hỏi một vấn đề, cô gái này sẽ xả cho cậu một chuỗi dài, thế là nhịn lại không nói gì thêm.
Mắt thấy sắp đến lúc vào học, giáo viên bắt đầu mời gia trưởng rời đi.
Ai ngờ đúng lúc này, không biết là bé con nào khóc trước, kêu to muốn mẹ, rồi tựa như bị lây bệnh, một đứa nhiễm một đứa, không lâu sau toàn bộ nhà trẻ đều là tiếng khóc, gia trưởng vốn đã rời đi lại hơi chần chờ, giáo viên vội vàng cẩn thận khuyên dỗ, thật là loạn thành một nùi.
Lâm Ngôn Mặc không gọi to đại náo, chỉ một mình đứng ở cạnh cửa sổ, hai cái tay nho nhỏ nắm chặt khung cửa, tủi thân nhìn theo Lâm Niên với Lâm Minh Thanh, nước mắt chảy xuống từng giọt.
Lâm Minh Thanh nhìn mà đau lòng không thôi, vội vàng chạy tới.
Lâm Niên không lập tức đi qua, chỉ dựa vào cạnh xe thần sắc không rõ bậc lửa đốt một điếu thuốc. Cậu không phải ý chí sắt đá, mà người khi vào hoàn cảnh xa lạ sẽ phải trải qua quá trình quen thuộc thích nghi, ngày đầu tiên đến nhà trẻ đại đa số con nít đều sẽ khóc lóc ầm ĩ, đạo lý này cậu hiểu, cậu cũng luôn muốn cho Mỗ Mỗ học cách độc lập từ nhỏ, nhưng… Cục thịt rớt từ trên người mình xuống, thịt đau cậu cũng đau theo, thở ra một hơi, đang muốn bước ra bước đầu tiên, lại thấy bên cạnh tiểu gia hỏa nhiều ra một thằng nhóc con lớn lên khoẻ mạnh kháu khỉnh. Không biết nhóc con nói gì với tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa lại tự mình lau nước mắt, sau đó tay trong tay cùng nhóc con kia đi vào phòng học.
Nhìn thấy một màn này, Lâm Niên mím môi cười nhạt, thu lại bước chân, thật ra tiểu gia hỏa có thế giới của tiểu gia hỏa, người lớn bọn cậu ở một bên nhìn là được.
*
Đến một cái phòng nhỏ tách biệt trong Internet Thần Châu, mấy người Lâm Niên đang vùi đầu ngồi trước máy tính, từng người vội vàng bận rộn với công việc của mình. Thời đại game online sắp đến, Lâm Niên quyết định trước đó phải đem máy móc trong quán đi thăng cấp một lần, việc này sau khi thương lượng với mấy người khác, quyết định đợi lát nữa đến chỗ chuyên bán máy tính dạo thử, nhìn xem giá máy tính trên thị trường hiện tại.
Cốc cốc cốc…… Tiếng gõ cửa vang lên.
Buông tư liệu trong tay, Lâm Niên xoa xoa trán: “Mời vào.”
Cửa đẩy ra, người phục vụ quán net đưa đầu vào: “Anh Lâm, anh có điện thoại.”
Điện thoại? Lâm Niên sửng sốt, không có ai gọi điện thoại đến đây tìm cậu, tuy rằng nghi ngờ nhưng Lâm Niên vẫn đứng dậy ra ngoài.
Một phút đồng hồ sau, Lâm Niên cầm chìa khóa xe chạy đi mất, đến chào hỏi đám Tống Thập Nhị một tiếng cũng quên.
Lúc Lâm Niên gấp gáp chạy tới bệnh viện, Lâm Minh Thanh đang nôn nóng đi tới đi lui trên lối đi nhỏ, bên cạnh còn có giáo viên của Lâm Ngôn Mặc.
“Ba, Mỗ Mỗ thế nào?” Vừa rồi nhận được điện thoại, nói Lâm Ngôn Mặc ở trường học ầm ĩ với đứa bé khác, bị người đẩy từ trên thang trượt xuống, té ngã đập đầu máu chảy không ngừng, bây giờ người đã được đưa vào bệnh viện.
Lâm Minh Thanh lắc đầu, tiếng nói khàn khàn: “Nói phải truyền máu, nhưng ba không phù hợp, con nhất định có thể, chúng ta mau đi tìm bác sĩ.”
“Việc này đều do nhà trẻ chúng tôi không trông chừng tốt, rất xin lỗi.” Tên giáo viên kia xin lỗi Lâm Niên.
Lâm Niên lạnh nhạt gật đầu, bây giờ lòng cậu nóng như lửa đốt cũng nói được lời an ủi gì, bị Lâm Minh Thanh kéo đi mất.
Chẳng mấy chốc kết quả đã có, Lâm Niên cũng không phù hợp, hơn nữa bác sĩ nói nhóm máu này rất hiếm, nên kho máu bệnh viện không có tồn.
Nhìn giấy xét nghiệm trên tay, Lâm Niên hít một hơi thật sâu, buộc mình bình tĩnh lại, cần phải bình tĩnh……
Đúng, nếu bệnh viện này không có, vậy chuyển đến bệnh viện khác.
“Ba, chúng ta chuyển viện thử xem.”
Nghe cậu nói vậy, Lâm Minh Thanh tức giận cắn chặt răng: “Người Lâm gia chúng ta không được, thì gọi điện kêu người Tần gia tới kiểm tra, Tần gia trừ Tần Hướng Bắc ra thì không có thân thích ở Cẩm Dương à.”