Trọng Sinh Kiếm Tiền Dưỡng Bánh Bao

Chương 31




Lâm Minh Thanh tựa như không nghe thấy lời cầu xin của Lâm Niên, ông cứ cầm con dao từng bước một đi đến trước mặt Lâm Niên, ông tức giận hai mắt đỏ ngầu, cả người đều run rẩy. Mặc dù Lâm gia rất nghèo, nhưng trước nay ông đều nâng đứa con trai này của mình trong lòng bàn tay yêu thương như bảo vật, bây giờ lại xảy ra loại chuyện này, kêu người làm ba như ông sao có thể không giận không đau lòng cho được. Đàn ông nghịch thiên sinh con không bàn tới, chỉ hơi không cẩn thân còn nguy hiểm đến tính mạng, trong mối quan hệ lợi và hại đó, Lâm Niên mới tuổi này làm sao lại hiểu được.

“Nói, là ai?”

“Ba… Đừng… Không phải từ nhỏ ba đã dạy con lòng người phải hướng thiện sao… Ba… Con cầu xin ba……” Tục ngữ nói đao kiếm không có mắt, lúc này Lâm Niên thật sự cảm thấy lo sợ luống cuống, cái con dao phay kia thật sự sáng bóng chói mắt. Cậu nhịn không được liên tục lui về sau, trong lòng sớm đã mắng Tần Hương Bắc từ trong ra ngoài.

“Nói cho ba biết, là ai! Ba muốn làm thịt thằng đó!” Hai mắt Lâm Minh Thanh tức giận trừng to, đầu sỏ gây tội hại con của ông thành như vậy, ông thật sự muốn giết quách cho xong!

Lâm Niên lắc đầu, nước mắt ào ào rơi xuống, ánh mắt cậu vừa bất lực vừa mờ mịt: “Con không biết, buổi tối hôm đó có rất nhiều bạn cùng chơi đùa, sau đó uống say, con không biết, con cũng không biết vì sao sẽ như vậy… Hức… Ba, con phải làm sao bây giờ? Con có chết hay không … Ba ơi… Con phải làm sao bây giờ……” Cậu có thể nói là Tần Hương Bắc sao? Cậu dám nói là Tần Hương Bắc sao? Cậu không thể, càng không dám. Trước mắt ba đang nổi nóng, nếu nghe được tên Tần Hương Bắc, không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu, đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì, không ai đoán được. Cho nên vì đảm bảo an toàn, chuyện này vẫn chờ tiểu gia hỏa ra đời hoặc là ba không còn tức giận nữa mới nói, huống chi cậu thật sự không biết phải làm sao, cậu muốn tiểu gia hỏa, nhưng mà phải sinh thế nào cậu căn bản không biết. Ba là người thân duy nhất trên đời này của cậu, cậu tin tưởng ỷ lại ba, giống như mỗi một đứa bé ở bên ngoài bị uất ức bị tổn thương sẽ mong được ba an ủi bảo vệ. Ba là siêu nhân, là người lợi hại nhất thế giới, không có chuyện gì ba chẳng làm được, đây là quan niệm ăn sâu bén rễ trong suy nghĩ của mỗi đứa nhỏ, cậu cũng không ngoại lệ. Huống chi truyền thuyết sinh con là từ thời tổ tiên lưu truyền đến nay, nên có thể ba sẽ biết tiếp theo nên làm gì, vì thế cậu lựa chọn trở về thẳng thắn nghe theo sự sắp xếp của ba, sau này tiểu gia hỏa được sinh ra, còn phải dựa vào ba giúp đỡ trông chừng. Dù cho là ở phương diện nào, đều không thể giấu diếm được, cậu cũng không muốn giấu diếm.

Nghe cậu nói như vậy, lại nhìn cậu mặt đầy nước mắt, trái tim Lâm Minh Thanh đau đớn tựa như bị dao đâm, tức giận cũng tan đi một nửa, người ông cũng không còn run nữa. Ông sâu kín thở dài, nuốt lại nước mắt sắp chảy ra: “Ông trời ơi, đời trước tôi tạo nghiệt gì, tôi đã tạo nghiệt gì? Tôi đã làm chuyện thương thiên hại lí gì, mới khiến con trai tôi gánh chịu cái tội này!”

Lâm Niên cắn môi im lặng gục đầu xuống, nước mắt nhỏ từng giọt xuống mặt đất. Từng câu từng chữ ba nói ra đều ép chặt lên đầu quả tim cậu, cậu biết bản thân mình như vậy rất bất hiếu. Ba nhọc lòng, khổ sở, tức giận đều không phải là ý muốn của cậu, nếu có thể cậu cũng không muốn như thế, chỉ là có thể theo ý mình sao? Không thể.

Lâm Minh Thanh không liếc mắt nhìn cậu một cái, ông đi thẳng đến góc sân, bắt con gà mái béo nhất trong đám gà, sau đó ngồi xổm xuống một góc chuẩn bị giết thịt.

Được ba nhượng bộ, Lâm Niên cũng không nhẹ nhàng như trong dự đoán, mà tâm tình càng nặng nề hơn. Cậu chậm rì rì đứng lên, bưng cái ghế nhỏ dưới mái hiên qua, giọng nói mềm mại lấy lòng: “Ba, ngồi ạ.”

Lâm Minh Thanh liếc cậu một cái, cầm con gà đi vào nhà.

Vào đêm, Lâm Minh Thanh xuống bếp làm mấy món tủ của mình, mua thêm bình rượu trắng, mời ông nội với ba Tống Thập Nhị đến nhà ăn cơm.

Rượu quá ba tuần, Lâm Minh Thanh đuổi Lâm Niên về phòng xem TV, cuối cùng chỉ còn lại ba người lớn ngồi trên bàn vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm.

Lâm Niên núp ở cạnh cửa nhìn chăm chú nhất cử nhất động trong nhà chính, cậu biết ba không thể nào vô duyên vô cớ mời mấy người ông nội Tống đến nhà ăn cơm, trong đó nhất định có nguyên nhân, mà nguyên nhân chắc chắn là vì cậu.

Chẳng được bao lâu, ba buông đôi đũa, xoa mạnh mặt rồi mở miệng: “Chú, lần này dù thế nào cũng cầu xin nhà các ngài ra mặt cứu Bánh Trôi, cháu chỉ có một đứa con trai là nó thôi, toàn bộ bá chỉ có nhà ngài đỡ đẻ, cháu thật sự không còn cách nào, nếu Bánh Trôi xảy ra chuyện gì, cháu sống không còn hy vọng gì nữa.”

Lời nói không rõ ràng, không đầu không đuôi, nhưng hai người đang ngồi đây đều hiểu.

Tống lão nhân không nhìn ông, chỉ gỡ xuống cái tẩu bên hông, cẩn thận bỏ gói thuốc lá vào, ba Tống Thập Nhị bưng chén rượu trên tay, uống cũng không phải, bỏ xuống cũng không xong.

“Minh Thanh à, ta biết nhiều năm như thế, một mình nuôi Bánh Trôi lớn lên, cậu cũng khổ sở mệt mỏi, nhưng cậu biết mình đang nói gì không? Chẳng lẽ chuyện Tống lão * cậu đã quên? Lúc ấy đứa nhỏ tuy rằng giữ được, nhưng người cũng gần mất đi nửa cái mạng, Bánh Trôi lại nhỏ như thế, làm sao thừa nhận được đây… Haiz… Đang êm đẹp sao lại thành như thế… Cậu quyết định như vậy…” Tống lão , đường huynh của ba Tống Thập Nhị, sau chuyện đó thì rời bá không biết đi nơi nào.

*Chỗ này trong bản raw nó cũng bị mất chữ và để như vậy nên tui không biết nó là từ gì luôn

Sau đó còn nói gì nữa, nhưng Lâm Niên đã không còn tâm tình nghe tiếp, cậu lặng lẽ đóng cửa lại, đáy lòng chỉ còn lại chấn kinh, thì ra cậu không phải người đầu tiên.

Mấy ngày kế tiếp, Lâm Minh Thanh vẫn xụ mặt, nhưng nên ăn cái gì, nên bổ cái gì, Lâm Minh Thanh đều cung cấp đủ, ông tính thừa dịp mấy tháng cuối bồi bổ thêm cho Lâm Niên.

Lâm Niên nói với Lâm Minh Thanh chuyện thôi học, mặc dù Lâm Minh Thanh tức giận nhưng cũng biết không còn cách nào khác, một mình đi đến thành phố T, nhờ Tống Thập Nhị đón ở nhà ga dẫn ông đến trường học làm thủ tục thôi học. Đó là lần đầu tiên ông lấy thân phận người ba đến trường học Lâm Niên, thế nhưng lại là làm thủ tục thôi học cho con trai, ông tự than thở, ông làm ba thật sự quá thất bại.

Theo thời gian trôi qua, bụng Lâm Niên càng lúc càng lớn, cậu gần như không hề ra khoit cửa, rảnh rỗi thì đọc sách tản bộ trong sân. Bây giờ cậu đĩnh cái bụng lớn thật sự rất khó coi, hơn nữa chuyện này vốn không có mấy người biết, cậu càng không muốn ầm ĩ để người ta để ý, khiến người khác chê cười. Trong lúc này, Tần Hương Bắc có gọi qua một lần hỏi cậu vì sao thôi học, Lâm Niên giải thích đơn giản vài câu, còn nhân tiện nói anh đi lính xong mau về, có bất ngờ lớn tặng cho anh, Tần Hương Bắc nghe xong thì cười, tỏ vẻ rất chờ mong.

Đêm hôm đó, Lâm Niên thình lình bị đau đớn kịch liệt làm tỉnh giấc, sau đó cậu ôm bụng lật người trên giường, trong miệng gọi Lâm Minh Thanh. Mới vừa nhắm mắt sắp ngủ, Lâm Minh Thanh nghe tiếng Lâm Niên gọi thì vội vàng đứng dậy xuống giường, lúc mở đèn thì thấy khăn trải giường đã ướt rớt một mảng lớn, ông biết tiểu gia hỏa trong bụng ầm ĩ muốn chui ra, ông hoảng loạn an ủi Lâm Niên vài câu, liền nhanh chóng chạy tới Tống gia gọi người.

Lâm Niên đau, cũng không vì người Tống gia đến mà giảm bớt, ngược lại càng ngày càng đau, cậu cảm thấy loại đau đớn, thật sự không phải để người chịu.

Đau, đau bụng, toàn thân cũng đau, đau như dao chặt vào xương cốt, đau như kim đâm vào tim, nhưng ý thức người lại rất rõ ràng, cậu cảm nhận được cơn đâu mà mình đang thừa nhận.

Hai giờ sau, lúc Lâm Niên cảm thấy mình sắp đau chết, nhưng lại không chết được, cậu vài lần muốn quỳ xuống cầu xin Tống lão nhân đừng đưa đẩy nữa, cầu xin Tống lão nhân cầm dao xẻo bụng cậu đi, cậu không sinh, cậu không sinh nữa.

Tống lão nhân với ba Tống Thập Nhị cũng khẩn trương chảy ra một thân mồ hôi, làm không tốt thì lớn nhỏ cũng khó giữ, nhưng dù trong đầu nghĩ thế nào, trên tay lại tăng thêm lực lần thứ hai, ông trầm giọng ra lệnh: “Giữ sức đừng nói chuyện, hít thở, dùng sức, dùng sức theo động tác của chúng ta.”

Lâm Niên cắn chặt răng, lung tung lắc đầu, cậu đã đau đến muốn điên rồi, cậu cũng muốn dùng sức, nhưng vấn đề là cả người không có một chút lực nào, làm sao cậu dùng sức được.

Cậu nghĩ, chết cũng không bằng cái này.

Không, cậu không thể chết.

…………

Lâm Minh Thanh ở phòng bếp nấu nước ấm hết nồi này lại đến nồi khác, trái tim treo ở cổ họng, lên không được xuống cũng không xong, không biết đã trộm lau nước mắt bao nhiêu lần.

Đêm hôm đó, trăng rất tròn, rất sáng.

Đêm hôm đó, rất dài, rất hỗn loạn.

Đêm hôm đó, Tần Hương Bắc đang trong quân đội không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng, mất ngủ một đêm.

…………

Vào buổi sáng giữa hè, khói bếp lượn lờ, gà gáy chó sủa, không khí trong lành thoang thoảng mùi hương hoa cỏ, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ trong suốt, rọi xuống mặt đất đầy ánh vàng, mọi thứ trông vừa ấm áp lại vừa tốt đẹp.

Có lẽ tiểu gia hỏa cũng bị cảm nhiễm, yêu thích loại yên tĩnh tốt đẹp này, cuối cùng cũng không lăn lộn nữa.

Nghe được tiếng trẻ con khóc, Lâm Minh Thanh cuối cùng cũng thở phào, ông ngơ ngác ngồi trong bếp không nhúc nhích.

Sau khi tiểu gia hỏa được sinh ra, Lâm Niên hôn mê một ngày một đêm, Lâm Minh Thanh với Tống Thập Nhị ở bên cạnh chăm sóc.

Ngày hôm sau, Lâm Niên tìm được đường sống trong chỗ chết cũng tỉnh lại, cậu trừng mắt nhìn nhóc con nằm trong cái nôi đặt bên cạnh giường không thèm chớp mắt. Tống Thập Nhị nhanh chóng đẩy cái nôi sang án thư chỗ cậu ta đang đọc sách, cậu tin tưởng nếu bây giờ Lâm Niên có sức, nhất định sẽ tét mấy cái lên mông nhóc con.

Lần này Lâm Niên sợ ba lại đặt Bánh Trôi nhỏ Bánh Bao nhỏ gì đó, nên vội vàng lấy cho nhóc con một nhũ danh là Mỗ Mỗ. Sau khi Lâm Minh Thanh hiểu được thì cũng không nói gì, thậm chí đến đại danh cũng không hỏi đến, mọi thứ quả nhiên đều tùy Lâm Niên.

Một tuần sau, Lâm Niên được Tống Thập Nhị đỡ lấy bắt đầu xuống giường từ từ đi lại. Chuyện Lâm Niên sinh con trai, bạn bè của Lâm Niên chỉ có Tống Thập Nhị biết, mà Tống Thập Nhị luôn giữ kín miệng, đặc biệt là chuyện liên quan đến Lâm Niên, cho nên kỳ nghỉ hè này đám Diệp Siêu vài lần nói muốn tới xem Lâm Niên, đều bị Tống Thập Nhị tìm lý do chặn lại.

Đối với việc Lâm gia đột nhiên nhiều ra một đứa trẻ, rất nhanh truyền đi khắp trong bá. Lâm Minh Thanh cũng vứt da mặt, gặp người liền hổ thẹn giải thích Bánh Trôi nhà mình là một thằng khốn, làm lớn bụng con gái nhà người ta, trường học hạ lệnh cưỡng chế thôi học không nói, nhà gái còn gửi con đến đây.

Lời giải thích này mặc kệ có người tin hay không, dù sao ngoài mặt vẫn cứ nói như thế.

Một tháng sau, Mỗ Mỗ đã từ bộ dạng chú hề nhăn nheo biến thành một cục cưng nhỏ xinh đẹp đáng yêu.

Lâm Minh Thanh vốn đã yêu thích Mỗ Mỗ, lại càng thích không chịu được, thậm chí vượt qua yêu thích với Lâm Niên, điển hình cho câu có cháu trai thì không cần con trai nữa, chỉ là có lúc ngẫu nhiên nhìn Mỗ Mỗ, Lâm Minh Thanh sẽ nhịn không được thở dài vài tiếng.

Sau khi Mỗ Mỗ được hai tháng, Lâm Niên bắt đầu mỗi ngày bôn ba qua lại giữa trong thành phố và Bình An bá. Ở nhà tĩnh dưỡng mấy tháng vất vả lắm mới có thịt, bị lăn lộn như thế lại gầy trở về. Lâm Minh Thanh nhìn đến khó chịu, trực tiếp mắng Lâm Niên một trận, bảo Lâm Niên sau này một tuần trở về một lần, Mỗ Mỗ để ông chăm.

Từ sau chuyện Mỗ Mỗ, Lâm Niên cảm thấy ba thay đổi, thường xuyên trừng mắt nhìn cậu, ngẫu nhiên còn muốn mở miệng thuyết giáo. Đương nhiên mấy lời đó cậu cũng vui vẻ nghe, chỉ cần ba vui, cậu cảm thấy dù ông lại cầm dao dọa cậu cũng không sao, dù sao thì không có khả năng chặt cậu thật.

Vào ngày trở về thành phố, Lâm Niên đến chỗ chuyên bán máy tính dạo một chuyến, lại đến cục viễn thông đăng ký băng thông rộng*, cuối cùng cậu đến đường đi bộ trước phòng làm việc nhìn thoáng qua. Chạng vạng, cậu tùy tiện vào quán cơm bên đường giải quyết cơm chiều, rồi kéo theo bao lớn bao nhỏ trở về tiểu khu Hoa Viên, nhà của cậu với Tần Hương Bắc.

*Trong viễn thông, băng thông rộng là một đường truyền dữ liệu mà cho phép truyền nhiều tín hiệu và nhiều đường cùng lúc. Đường dẫn truyền có thể là cáp đồng trục, cáp quang, radio hoặc cáp xoắn đôi. Trong bối cảnh truy cập Internet, băng thông rộng được sử dụng chỉ bất kỳ phương pháp truy cập Internet tốc độ cao nào luôn luôn kết nối và nhanh hơn truy cập quay số trên các dịch vụ analog cổ điển hoặc ISDN và PSTN. —Theo wikipedia

Vì có Mỗ Mỗ mà nghỉ học, kế hoạch với đám Diệp Siêu cũng bị hoãn lại, Lâm Niên nhân lúc này thay đổi một chút phương án gây dựng sự nghiệp. Cậu quyết định dùng cả hai tay, một bên tiếp tục khai phá trò chơi, một bên trang trí lại phòng làm việc, mở quán Internet cao cấp đầu tiên của thành phố Cẩm Dương, sau này cũng dễ tuyên truyền game của công ty.

Sau khi cậu nói quyết định này với Tần Hương Bắc, hỏi Tần Hương Bắc có cần thông báo một tiếng cho nhà cô anh không, dù sao thì mấy thứ tài sản này cũng thuộc về riêng Tần Hương Bắc, cậu tự lấy tự dùng như vậy, trong mắt người ngoài thực sự không hợp tình hợp lý.

Tần Hương Bắc gật đầu, bảo cậu cứ làm theo suy nghĩ của mình, chỗ của cô anh sẽ nói với Kiều Đại Cảnh, cậu có cần giúp đỡ gì cứ đến tìm Kiều Đại Cảnh.

Lâm Niên nói, Tần Hương Bắc anh có con trai.

Tần Hương Bắc nói, anh chỉ có mình em, chưa từng có gì với cô gái khác.

Lâm Niên co người trên sô pha, ôm bụng cười to.

…………

Nửa năm sau, công ty khai trương lấy tên là Internet Thần Châu, cấu hình mới nhất, dùng chuột Logitech, màn hình lớn 19 inch. Lên mạng bình thường 8 tệ một giờ, qua đêm 30 tệ, còn hội viên thì 6 tệ, qua đêm 25 tệ, giá này cũng tương đối vì lúc ấy đã có rất nhiều nơi thu 5 6 tệ một giờ, qua đêm là 20, dù có hơi đắt hơn chút, nhưng Lâm Niên lại không lo việc không có ai tới. Gần đó nhất là đường đi bộ với lượng người siêu nhiều; thứ hai là quanh con phố này, học sinh là quần thể tiêu phí nhiều nhất, cho nên chỉ cần tốc độ máy móc của quán mình nhanh, môi trường và cách phục vụ tốt thì căn bản không cần lo lắng vấn đề giá cả.

*Logitech International S.A. (thường được gọi là Logitech hay gọi cách điệu là Logi) là doanh nghiệp toàn cầu có trụ sở đặt tại Lausanne, Thụy Sĩ. Logitech chuyên sản xuất và cung ứng các thiết bị phụ kiện của máy tính cá nhân hay máy tính bảng như bàn phím, chuột máy tính, microphone, thiết bị chơi game, webcam. Ngoài ra, danh nghiệp này cũng sản xuất các thiết bị âm thanh dùng kèm máy tính như loa, tai nghe, thậm chí cả máy MP3 và điện thoại.

Ngoài trụ sở chính ở Thụy Sĩ, danh nghiệp này còn có văn phòng ở khắp châu Âu, châu Á và phần còn lại của châu Mỹ. Dịch vụ bán hàng và tiếp thị của Logitech được tổ chức ở nhiều nơi như: Mỹ; Châu Âu; và Trung Đông, châu Phi và Châu Á-Thái Bình Dương.

—Theo Wikipedia

Sự thật cũng chứng minh như thế, chỉ cần là người đã tới truy cập Internet Thần Châu thì dù tình nguyện xếp hàng cũng không muốn đi chỗ khác.

Nhưng việc làm ăn tốt là một chuyện, tiểu kim khố Tần Hương Bắc để lại cho cậu sắp trống rỗng cũng là sự thật, bây giờ chỉ còn dư lại tầm mười vạn, muốn kiếm lại cần một chút thời gian.

Trong lúc này, dù Lâm Niên có gấp gáp bận rộn đến đâu thì mỗi tuần cũng sẽ về Bình An bá thăm Mỗ Mỗ một lần.

Lúc Mỗ Mỗ tròn một tuổi, đã biết gọi một hai tiếng ông ngoại ba ba, tiểu gia hỏa rất thích cười, giọng nói ngọt ngào mềm mại, thêm khuôn mặt nho nhỏ xinh đẹp kia, thật là người gặp người thích, người trong bá nhìn thấy đều phải đến ôm một cái, càng lúc càng có nhiều người rảnh rỗi liền đến cửa Lâm gia chỉ vì chơi đùa với tiểu gia hỏa. Việc Lâm Minh Thanh thích làm nhất chính là để Mỗ Mỗ cưỡi trên vai ông, ông cháu hai người cùng nhau nói cười, từ khi trong nhà có thêm Mỗ Mỗ, công việc thợ thủ công của Lâm Minh Thanh cũng không làm nữa, chỉ chuyên ở nhà trông nom Mỗ Mỗ, cũng may tiểu gia hỏa này cho ông mặt mũi, ông cũng chăm đến hăng say.

Lúc Lâm Niên không bận, cũng sẽ dẫn Mỗ Mỗ vào thành phố ở vài ngày, mà lúc này nếu Tần Hương Bắc gọi điện thoại đến, Lâm Niên sẽ đổi cách dỗ Mỗ Mỗ gọi ba lớn với điện thoại. Đôi khi tiểu gia hỏa chu miệng không vui, nhưng chỉ cần Lâm Niên bày ra bộ dáng khổ sở đau lòng, tiểu gia hỏa lập tức sẽ bẹp miệng vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn gọi, đại ba… bánh.

*大爸爸 = ba lớn —- 大粑粑 = bánh lớn

Lúc đầu Tần Hương Bắc nghe nhưng không lên tiếng, trong lòng không biết Lâm Niên đang làm gì. Nhưng chỉ cần tiểu gia hỏa kêu thêm vài lần, mặc dù anh không hài lòng nhưng vẫn sẽ đáp lại một tiếng, bởi vì tiếng nói nho nhỏ kia có cảm giác cực kỳ giống Lâm Niên đang làm nũng với anh, anh không cách nào kháng cự được.

—Hết chương 31