*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khóe mắt Lâm Niên lướt qua tờ giấy trên bàn, mí mắt đột nhiên giật giật, cậu chột dạ rụt rụt cổ.
“Cái gì gọi là thiếu máu? Cái gì gọi là suy dinh dưỡng? Em giải thích xem, tôi nhớ ba Lâm không cay nghiệt đến mức không cho em tiền tiêu dùng nhỉ? Lâm gia cũng không nghèo đến mức không có gì ăn khiến em chịu đói.” Trước kia anh luôn nghĩ vì sao Lâm Niên hay bị chóng mặt, sắc mặt luôn tái nhợt tay chân thì lạnh ngắt, thậm chí còn xỉu hai lần, thì ra là như vậy. Hai năm cách xa, không thấy người này béo lên chút nào ngược lại càng gầy hơn, xem ra ngày thường cậu vốn không quan tâm đến thân thể mình, hỏi sao anh có thể không lo lắng không tức giận, hỏi sao anh có thể yên lòng đi bộ đội chứ.
Lâm Niên nhanh chóng cất tờ giấy đi, còn không sợ chết mà lẩm bẩm: “Không phải ý trên mặt chữ à, anh còn muốn hỏi gì nữa.”
“Em nói cái gì?” Sắc mặt Tần Hướng Bắc xanh mét, thật muốn cạy đầu người này ra xem bên trong chứa gì.
Thấy Tần Hướng Bắc thật sự tức giận, Lâm Niên trộm bĩu môi, vội vàng dựng thẳng ngón tay, khoe mẽ lấy lòng: “Ông xã Tần à, anh đừng lo lắng đừng nóng giận nha, em đảm bảo sau này sẽ nuôi bản thân trắng trẻo mập mạp. Chờ lúc anh về nhất định sẽ nhìn thấy một đứa béo, được hem?” Mẹ nó, nói đến như vậy mà anh còn tức giận nữa thì ông quyết đoán không thuận theo.
Tần Hướng Bắc liếc xéo: “Trước khi em nói chuyện không thể dùng não à? Cái gì gọi là ông xã Tần? Chẳng lẽ em còn muốn có ông xã Vương, ông xã Lý, ông xã Lương!”
Ha ha, ha ha, ông xã Lương……
Lâm Niên câm nín gục đầu xuống nhếch khóe miệng, mấy chữ cuối cùng mới là ý anh muốn nói chứ gì.
“Tần Hướng Bắc, anh chỉ vì việc này mà tức giận?” Lâm Niên hiển nhiên bởi vì chột dạ mà quên hỏi Tần Hướng Bắc sao lại lục balo của mình, còn vì sao mà chột dạ thì chính cậu cũng không biết.
“Chẳng lẽ tôi không nên?” Tần Hướng Bắc nhướng mày.
Mặc dù giọng điệu lạnh nhạt, nhưng sắc mặt cũng không khó coi cho lắm. Lâm Niên tiếp tục giả ngoan: “Nên, nên, nên mà, nhưng bây giờ em còn muốn ăn chút cơm.”
Nhìn người nào đó ra vẻ mềm mại, khí lạnh dưới đáy mắt Tần Hướng Bắc dần rút đi, khuôn mặt anh dịu lại. Thật là muốn nổi nóng lại không thể nổi, muốn tát một cái lại càng luyến tiếc, huống chi cũng không hợp với tác phong của anh.
Kéo ghế qua, để cậu ngồi dựa vào anh, sau đó cầm lấy chén không, giúp cậu xới đầy một chén cơm nhỏ.
Bây giờ thuốc nổ của Tần Hướng Bắc đang tạm kiềm lại, Lâm Niên không dám giở tính tình, vội vàng không cốt khí nhận chén, cười nói: “Ừm, anh không ăn sao? Thật ra đồ ăn cũng khá ngon.”
Tần Hướng Bắc hừ một tiếng: “Lâm Niên, khi nào em mới học được tự chăm sóc mình, nếu ba Lâm biết sẽ lo lắng thế nào, em có nghĩ tới không.”
Lâm Niên khựng lại, sau đó vùi đầu rầu rĩ gẩy cơm: “Anh cũng đừng chuyện bé xé ra to, thiếu máu là chuyện bình thường, nghe nói mỗi người đều sẽ thiếu máu chỉ là nặng hay nhẹ mà thôi. Em sẽ chú ý, anh đừng nói cho ba em biết nha, em không muốn để ba lo lắng, ba đã rất vất vả rồi.” Cậu cũng không nghĩ chuyện sẽ như vậy, ban đầu cậu còn tưởng là di chứng của việc trọng sinh, nên không quá để ý. Kết quả lúc vào đại học trường có kiểm tra sức khoẻ theo thường lệ, cậu mới biết được thì ra là như thế, lúc nhận được giấy khám sức khỏe chính cậu cũng cảm thấy rất 囧. Cậu thừa nhận cậu luôn tiết kiệm với bản thân mà hào phóng với bạn bè, cậu thừa nhận trước kia cậu tình nguyện ăn ít hoặc không ăn cũng phải để tiền đến hiệu sách đọc sách, mua thêm các loại sách có ích, cậu thừa nhận cậu vì lên mạng có thể ăn chay một tuần hoặc là nhịn ăn một ngày. Cậu không có tiền ăn cơm sao? Đương nhiên không phải, phí sinh hoạt ba cho cậu cũng đủ cậu ăn một ngày ba bữa hoặc thỉnh thoảng mua chút đồ ăn vặt, tất cả đều là do cậu không muốn, một hai phải sống như vậy. Cậu là thằng nhóc nhà nghèo cộng thêm gia đình đơn thân, muốn cải thiện điều kiện trong nhà, cũng chỉ có thể dựa vào cố gắng của bản thân, đạo lý này cậu vẫn luôn hiểu. Cậu đã cố gắng ba năm, hiện tại đã kéo được anh em hợp tính nguyện ý cùng gây dựng sự nghiệp, sang năm là có thể bắt đầu, mọi thứ không phải đều hướng tới phương hướng phát triển tốt nhất sao? Cho nên cậu đã thấy đủ. Đời trước cậu tốt nghiệp đại học, rõ ràng là học khai thác phần mềm lại chỉ có thể đi làm công bán máy tính cho người ta, vừa làm chính là hai năm, sau đó cậu cũng tiết kiệm được một khoản thành lập công ty của mình, lúc đầu mới thành lập công ty còn bị xem thường châm chọc mỉa mai. Diêu Hằng chơi xấu cả trong tối lẫn ngoài sáng, cậu vẫn tiếp tục kiên trì, những ngày ấy vừa chua xót lại khó khăn mệt mỏi, là thứ mà hiện tại không thể so sánh được. Khi đó chỉ có Lương Mạch Thần thường ở bên cạnh cổ vũ cậu, cho nên cậu rất cảm kích gã, sau đó công ty đi theo quỹ đạo, kiếm được tiền, chỉ cần thứ gã thích cậu đều sẽ mua cho gã, cậu luôn chiều chuộng gã tin tưởng gã, cho rằng hai người có thể đi đến cuối cùng. Chỉ là lòng người dễ thay đổi, họ chung quy cũng không thể đi đến cuối cùng, cho dù sau đó cậu tóm được gã phản bội cậu, dù biết bản thân không có tình cảm gì với gã, cậu vẫn không thể đuổi gã đi, không phải cậu lưu luyến cái gì, mà bởi vì cậu cảm thấy bản thân có thể lạnh nhạt nhưng không thể tuyệt tình, dù sao thì Lương Mạch Thần cũng theo bên cạnh cậu tám năm, mà họ cũng không còn trẻ nữa. Nếu Lương Mạch Thần không nhiều lần chạm đến điểm mấu chốt của cậu, có lẽ họ sẽ còn tiếp tục tôn trọng nhau như khách, chỉ tiếc bản thân che được hai mắt nhưng không thể dấu được trái tim, cuối cùng cũng rơi vào tình thế xé rách mặt nạ của nhau. Quay đầu nhìn lại chuyện cũ năm xưa, hết thảy sớm đã theo gió bay đi, bây giờ cậu chỉ muốn quý trọng người trước mắt.
Tần Hướng Bắc lạnh lùng nhìn cậu: “Mỗi người? Tại sao người tôi biết đều không bị, chỉ có mình em bị.”
Lâm Niên mắt trợn trắng, buông chén: “Sao em biết chứ, bọn anh đều là con cháu nhà có tiền, ăn no mặc ấm, bị suy dinh dưỡng mới kỳ quái ấy. Đi thôi, em no rồi.”
…………
Rời khỏi khách sạn, Tần Hướng Bắc gọi xe taxi chạy đến nhà ga.
Lâm Niên vui tươi hớn hở nửa dựa vào đầu vai anh trêu ghẹo: “Tần Hướng Bắc, em bắt được anh, có tính không là leo lên người giàu không?”
Tần Hướng Bắc dùng sức xoa bóp khuôn mặt mềm hô hô của cậu: “Rùa nhìn hạt đậu xanh*, vừa mắt mà thôi, lại nói anh vốn không phải người giàu có gì.”
*王八看綠豆 = Vương bát khán lục đậu = hai người tâm đầu ý hợp
Lâm Niên khịt mũi gật đầu tán đồng: “Thật đúng là như vậy.” Lời nói và hành động của họ khiến chú taxi thỉnh thoảng liếc qua gương chiếu hậu nhìn họ. Trong lòng ông rất nghi hoặc, hai thằng nhóc đẹp trai thế này sao nhìn thế nào cũng không giống bạn bè, ngược lại cách ở chung càng giống con trai mình với bạn gái nó.
…………
Sau khi đến nhà ga, vào trạm kiểm vé rồi chờ xe đến cũng chỉ kém vài phút là xuất phát.
Trên xe trừ hai tài xế, cũng chỉ có mười mấy người, cũng khá yên tĩnh. Từ trước đến nay Tần Hướng Bắc thích một mình, cho nên mua vé cũng là mua hai vị trí cuối xe. Đặt hành lý xong, Lâm Niên ngồi bên trong Tần Hướng Bắc ngồi bên ngoài, bởi vì xe chưa chạy nên trên xe vẫn còn mở đèn, hai người cầm báo ở chỗ ngồi lật xem một lát.
Sau khi xe lửa chạy ra nội thành, đèn bên trong xe tắt hết, chỉ còn đèn chỗ tài xế là sáng, mọi người thu dọn đồ bắt đầu chuẩn bị ngủ, một giấc ngủ dậy vừa lúc xuống xe. Tần Hướng Bắc kéo tay Lâm Niên mười ngón tay đan vào nhau, hai người nói vài câu cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, lăn lộn một ngày đều đã mệt rã rời, không lâu sau bên trong xe đã yên lặng hẳn, một lát sau bên tai đã truyền đến tiếng hít thở vững vàng.
Nửa đêm về sáng Tần Hướng Bắc tỉnh lại, nhìn một mảnh đen như mực ngoài cửa sổ, lại nghe tiếng ngáy hết đợt này đến đợt khác bên trong xe, làm thế nào cũng không thể ngủ nữa. Nghe bên người có tiếng động, Lâm Niên mơ mơ màng màng mở mắt, tuy rằng trong bóng đêm không thấy rõ vẻ mặt người bên cạnh, nhưng nhìn thấy Tần Hướng Bắc không ngủ được, cậu cũng chỉ có liều mình không ngủ bồi quân tử.
Thế là hai người hạ giọng nói chuyện đến bình minh, nhưng mà hơn phân nửa đều là Lâm Niên sinh động như thật nói mấy chuyện cậu đã trải qua, Tần Hướng Bắc chỉ lẳng lặng nghe, nghe rất dụng tâm, ngẫu nhiên sẽ đặt câu hỏi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trải qua mười mấy tiếng đồng hồ trên xe, cuối cùng cũng tiến vào ga thành phố Cẩm Dương.
Lâm Niên vốn cả người đau nhức, lại trải qua đường dài xóc nảy, nên đi đường cũng hơi loạng choạng. Tần Hướng Bắc cũng không tốt mấy, sắc mặt anh trắng bệch, uể oải ỉu xìu đỡ lấy Lâm Niên, hai người tựa như anh em cùng cảnh ngộ.
Mới vừa xuống xe, gió lạnh cuối thu ập vào trước mặt, hai người đồng thời rùng mình, nhanh chóng bắt xe về nhà, thuận tiện ghé cửa hàng cháo trước cổng tiểu khu giải quyết bữa sáng. Lâm Niên một phần bún gạo, Tần Hướng Bắc một phần hoành thánh, sau khi thức ăn xuống bụng thì cơ thể cũng ấm lên, nhưng cơn buồn ngủ càng dữ dội hơn, thế là về đến nhà cũng bất chấp cả người không khoẻ vừa ngã xuống giường đã ngủ thiếp đi.
*
Một giấc này Lâm Niên ngủ thật sự rất no, rất thỏa mãn, khi tỉnh lại sắc trời ngoài phòng đã tối đi, gió đêm thổi tới mang theo từng trận u hương, là cây quế trên đường trước cổng tiểu khu kia nở hoa rồi.
Lâm Niên thích ý trở mình, ấn mở TV, định xem TV một lúc sẽ rời giường.
“Nhanh đứng lên tắm rửa chuẩn bị ăn cơm, anh muốn đổi khăn trải giường với chăn.” Tần Hướng Bắc mạc đồ đơn giản tùy ý ở nhà xuất hiện ở cửa, áo cổ chữ V màu trắng, quần thoải mái màu be, nhưng mặc trên người anh lại có một vẻ đẹp rất riêng. Lâm Niên đắc ý cười ngây ngô thầm nghĩ người tốt như thế đã bị cậu nắm trong lòng bàn tay rồi.
“Ý, anh ra ngoài?” Ngủ như chết, Tần Hướng Bắc ra ngoài lúc nào cũng không biết.
“Ừ, ra ngoài mua đồ ăn. Tối nay còn phải đến nhà của cô, ngày mai cùng em về Bình An bá, mang mấy thứ cần thiết theo, trước khi đi anh với em đi đăng ký thành lập công ty. Lần này đi ba năm, nói không chừng đến lúc đó cô sẽ tìm người để anh ở lại thêm vài năm nữa. Đến khi nào mới có thể trở về, anh cũng không rõ, cho nên trước khi đi anh muốn sắp xếp tốt mọi chuyện, lúc đó anh sẽ đưa chìa khóa trong nhà cho em, chuyện trong nhà em cứ quyết định.” Tần Hướng Bắc vừa nói vừa từ mở tủ quần áo, lấy chăn nệm sạch sẽ ra.
Đột nhiên dặn dò nhiều như thế, Lâm Niên hơi ngơ ngác: “Đi lính xong anh không về ở lại làm gì? Chẳng lẽ anh không có suy nghĩ của mình à? Còn chuyện đi đăng ký em không gấp, tài chính với địa điểm đặt văn phòng cũng chưa biết, việc này không gấp được.” Tuy rằng cậu rất muốn rất muốn đi đăng ký.
Tần Hướng Bắc đẩy người nào đó xuống giường: “Suy nghĩ của anh chính là làm thế nào để nuôi em mập lên, như bây giờ ôm cấn người lắm. Anh có tiền, lúc về lấy chứng minh thư của em đến ngân hàng mở tài khoản, anh chuyển tiền cho em. Địa điểm đặt văn phòng, phòng làm việc trước kia của Kiều Đại Cảnh được không? Nếu không được thì phố Thúy Hoa còn có hai cửa hiệu mặt tiền.”
Lâm Niên lắc mạnh đầu: “Không cần đâu, em không muốn thiếu nhân tình, cái đoạn đường kia tốt quá, Kiều Đại Cảnh nói anh ấy phải thuê, hơn nữa em cũng không trả nổi tiền thuê.”
Tần Hướng Bắc hận sắt không thành thép liếc cậu một cái: “Anh ấy nói em cũng tin? Đó là của nhà anh, lúc ba anh đi đã để lại chỗ đó với cửa hiệu mặt tiền phố Thúy Hoa cho anh.”
Lâm Niên kinh ngạc trừng lớn mắt, đuổi theo sau lưng Tần Hướng Bắc: “Anh?”
Thay bao gối, Tần Hướng Bắc đáp: “Ừ, bây giờ cũng là của em.”
“Vậy anh có bao nhiêu tiền?” Cậu biết Tần Hướng Bắc có tiền, nhưng không ngờ còn có mấy chỗ nữa, chậc, sau này dù không làm cậu cũng có thể ăn ngon uống tốt cả đời.
Tần Hướng Bắc sửng sốt: “Không nhiều lắm, thêm sáu vạn nữa mới được một trăm.”
Đệt! Ở cái thời đại thịt heo chỉ hơn bốn tệ một cân này, Tần Hướng Bắc anh chính là đại phú ông trong lớp bạn cùng lứa đó, khó trách Tô Minh Kỳ có thể nói ra cái loại lời nói này.
Lâm Niên không biết là buồn hay là tức giận, cậu ngã lên giường bắt đầu lăn qua lăn lại.
“Không công bằng, tại sao em nghèo như thế, tại sao anh lại có tiền thế kia, quá đả kích người rồi, đây chính là cùng là người nhưng không cùng mệnh sao……”
Tần Hướng Bắc cau mày ghét bỏ, đá người nào đó hai cái: “Mau đi tắm rửa, đừng có làm dơ giường nữa, quần áo anh đã để trong nhà vệ sinh rồi.” Anh không rõ, của anh không phải cũng là của cậu sao? Cần gì phải đi so sánh chứ.
“Không ngại đông ngại tây nữa, chờ xem, một ngày nào đó tiểu gia sẽ có nhiều tiền hơn anh, đến lúc đó tiểu gia mời một trăm người hầu về phục vụ, biến đổi đa dạng phục vụ, lười hứng chịu sự tức giận của anh.” Lâm Niên hừ một tiếng, đứng dậy tung ta tung tăng đi tắm rửa.
Trên bàn cơm trong phòng khách bày hai món ăn một canh, Tần Hướng Bắc làm dựa theo thể chất của Lâm Niên. Một món là trứng xào cà chua, một món là salad gan heo, cùng với một tô canh bí đao thịt viên, nhìn qua sắc hương vị đều đầy đủ khiến người thèm ăn.
Mười mấy phút trôi qua, Lâm Niên mặc đồ thể thao màu trắng đi ra, mái tóc ngắn màu đen ướt nhẹp tùy ý dán trên đầu, da thịt vừa tắm rửa xong ửng hồng, trông cả người càng mềm mại hơi.
Tần Hướng Bắc vui vẻ gật đầu: “Tuy rằng gầy, cũng may còn có chiều cao, mặc quần áo của anh cũng ổn.”
“Tất nhiên.” Lâm Niên đắc ý nhướng mày, quan hệ biến đổi đãi ngộ cũng bất đồng, trước kia tự mình giặt quần áo, sau khi ăn cơm thì bao thầu việc rửa chén, rảnh rỗi còn phải lau nhà, bây giờ quần áo tới vươn tay, cơm tới há miệng, rảnh rỗi còn có thể sờ râu lão hổ.
Trù nghệ của Tần Hướng Bắc, dùng lời của Lâm Niên là ai làm tức phụ anh nhất định hạnh phúc muốn chết, hiện tại lời này đổ trên đầu mình, Lâm Niên tự động làm lơ hai chữ tức phụ kia, chỉ thản nhiên mà hưởng thụ phần hạnh phúc này.
Dùng cơm xong, Tần Hướng Bắc gọi điện thoại đến Kiều gia báo trước, xong rồi hai người mới ra khỏi cửa. Cô của Tần Hướng Bắc tên Tần Hải Quỳnh, Lâm Niên gặp qua ba lần, người như tên là một người phụ nữ dịu dàng thanh nhã, làm ở bộ giáo dục, đây cũng là lý do vì sao Tần Hướng Bắc có thể chuyển trường nhanh như vậy, chính là vì có tầng quan hệ này. Theo Tần Hướng Bắc nói cô anh đã hơn năm mươi tuổi, nhưng Lâm Niên cảm thấy càng giống bốn mươi tuổi hơn, cô là một người rất tốt bụng, thật sự thương yêu Tần Hướng Bắc đến tận xương cốt.
Lúc đến Kiều gia, vừa vặn Kiều Đại Cảnh cũng ở nhà, mọi người đã rất lâu không gặp mặt, không tránh được kích động một phen. Tần Hải Quỳnh kéo Lâm Niên nhìn trái ngó phải, nói thẳng Lâm Niên lớn lên càng đẹp trai nhưng quá gầy, sau đó vội vàng lấy toàn bộ đồ ăn ngon trong nhà mang ra cho Lâm Niên ăn, cũng dặn cậu rảnh rỗi nhớ tới chơi đừng ngại ngùng gì.
Lâm Niên ngoài mặt cười tươi trả lời, trong lòng lại khổ sở tự trách, cậu không cách nào thản nhiên đối mặt với quan tâm thiện ý của Kiều gia.
Về đến nhà nằm lên giường, Lâm Niên chịu không nổi nói với Tần Hướng Bắc ba chữ kia, nếu không phải cậu chen vào, Tần Hướng Bắc sẽ có cuộc sống bình thường, anh sẽ kết hôn sinh con xây dựng một gia đình hoàn chỉnh, hạnh phúc sống qua ngày. Làm bạn bè, cậu hẳn nên khuyên bảo hoặc từ chối Tần Hướng Bắc, nhưng vì bản thân thích thêm cả tư tâm, cậu lại không từ chối Tần Hướng Bắc, ngược lại còn kéo anh cùng nhau trầm luân càng lún càng sâu. Nếu người Kiều gia biết, Tần Hướng Bắc sẽ đối mặt với cục diện như thế nào, cậu chưa từng suy xét qua, cũng chưa từng suy nghĩ qua người nhà của họ sẽ bị tổn thương thế nào. Cậu đi con đường này ba thương tâm là tất nhiên, cho nên cậu muốn cố gắng tìm em trai về, để Lâm gia không đến nỗi tuyệt hậu, nhưng còn Tần Hướng Bắc thì sao? Chẳng lẽ cũng bảo anh ra nước ngoài tìm em trai về? Y theo tính cách này của Tần Hướng Bắc, việc đó căn bản không thể.
Tần Hướng Bắc khẽ vuốt mặt cậu: “Đừng nói xin lỗi, đây lựa chọn của anh không liên quan đến em.”
“Nhưng……”
“Không có nhưng nhị gì cả, quan hệ của chúng ta Kiều Đại Cảnh đã đoán được, cho nên đừng cảm thấy không thể đối mặt với họ/ Chúng ta là quang minh chính đại ở bên nhau, chúng ta không có làm chuyện gì thương thiên hại lí, không cần cảm thấy áy náy tự trách.”
Lâm Niên khẽ thở dài, đúng vậy, cậu đang tự nhốt mình vào trong vỏ ốc. Kiều Đại Cảnh là loại người gì chứ, chỉ bằng quan hệ của anh ta với Lục Tuấn thôi thì người sáng suốt liếc mắt một cái đã sáng tỏ.
“Tình yêu giữa nam và nữ, tình yêu giữa nam và nam, đều là tình yêu, không có ai cao quý ai nhất đẳng cả. Cái gì là đạo, cái gì là đức, cái gì là luân, cái gì là thường, chẳng qua chỉ là khẩu hiệu “đạo đức” để những người tự xưng là vua đạo đức kia dùng để chỉ trích phê phán, kỳ thị mà thôi.”
“Phụt, gần đây anh đọc sách gì đó? Cái khẩu khí nói chuyện này……”
“□.” Mặt không đổi sắc, nghiêm trang.
“Biết người biết mặt không biết lòng, nhìn thử xem nội tâm anh dơ bẩn đến mức nào.” Lâm Niên lắc đầu tiếc hận.
“Vậy tức phụ có nguyện ý cùng nhau dơ bẩn không?”
“Cút, không được gọi tức phụ nữa.”
“Vậy gọi cái gì? Bánh Trôi? Niên bảo? Cục cưng? Niên Niên? Tiểu Niên? A Lâm?”
“Em gái anh, đủ rồi.”
Trên chiếc giường lớn, hai người nghiêng người nằm đối mặt, đùa giỡn cãi nhau.
Cũng không biết là ai ngừng lại trước, bốn mắt nhìn nhau, hô hấp hòa quyện, lẳng lặng mà đối diện……
Mùi hương thơm ngát len qua cửa sổ thoang thoảng khắp phòng, khiến không khí dần nhiễm đầy hơi thở ái muội kiều diễm, nhịp tim chớp mắt nhanh hơn.
Thịch!
Thịch!
Tình yêu tràn đầy, không khí ấm áp.
Tâm loạn, ý mê, tư duy bắt đầu hỗn loạn.
Suy xét đến việc thân thể Lâm Niên không chịu nổi, lần này họ không làm việc kia, chỉ cầm lấy phân thân của nhau, nhìn khuôn mặt đối phương, thể nghiệm một loại trải nghiệm khác, cuối cùng cùng nhau lên đỉnh.
*
Ngày hôm sau, Lâm Niên dẫn theo Tần Hướng Bắc trở về Bình An bá.
Rời nhà hơn một tháng, khi bước chân lên thổ địa Bình An bá, cậu nhịn không được chống nạnh cười to, có mấy người ra ngoài học mà không muốn về nhà đâu, cậu tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Bởi vì muốn cho Lâm Minh Thanh một bất ngờ, nên Lâm Niên không gọi điện thoại báo trước. Hai người đến Tống gia chuyển lời của Tống Tập Nhị, lại dọc theo đường nhỏ đến đồng ruộng nhà mình, sợ Lâm Minh Thanh đang làm việc, không có chìa khóa vào nhà, cho nên thấy trong ruộng không có người, cả hai người mới về nhà.
Trong sân, Lâm Minh Thanh đang dùng cái xẻng trộn xi măng, mấy ngày hôm trước chặt cây hòe trong sân, định tu sửa vị trí kia thành bồn hoa lớn, sau này không chỉ có thể trồng ít hoa cỏ, mà còn có thể trồng thêm nhiều loại rau dưa.
Lâm Niên vừa đến cửa đã lớn tiếng gọi: “Ba, con đã trở về.”
Lâm Minh Thanh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người nọ đi vào, trên mặt tức khắc cười như nở hoa, ông buông cái xẻng trong tay rồi vỗ mạnh bụi đất trên người.
“Bánh Trôi hả, không phải nói không về à? Nghĩ sao lại đột nhiên chạy về rồi?”
Lâm Niên cười nói: “Tần Hướng Bắc muốn đi tham gia quân ngũ, anh ấy nói trước khi đi muốn đến gặp ba.”
“Ba Lâm, đã lâu không tới gặp chú, cũng không biết mua gì, nên chỉ mua mấy bình rượu, chú đừng ghét bỏ.” Tần Hướng Bắc đưa mấy túi đồ trong tay ra.
Nhìn Tần Hướng Bắc, Lâm Minh Thanh rất vui, cũng không để ý đến đồ anh mua đồ, lại nói Tần Hướng Bắc đứa nhỏ này, ông thật sự là vừa thích vừa đau lòng.
“Đi hai năm nhỉ, con đứa nhỏ này thật là, tới thì tới chứ mua đồ làm gì quá lãng phí rồi, các con vào phòng nghỉ ngơi xem TV đi, chú đi nấu cơm ngay.”
Hơn hai năm không tới Lâm gia, Lâm gia thay đổi rất nhiều. Sân đất ban đầu hiện tại đã được tráng xi-măng, tường rào ban đầu làm bằng tre đã bị dở bỏ, toàn bộ sân có vẻ rộng rãi hơn nhiều. Chuồng gà trong góc vẫn còn, bên cạnh chuồng gà đắp giàn mướp, hiện tại đã qua mùa mướp chín, phía trên chỉ còn dây mướp.
Anh đã nghe Lâm Niên nhắc qua, nhà cậu đã mua lại nhà chính Lâm gia, tuy rằng anh không biết cậu mua làm gì, nhưng Lâm Niên luôn có tính toán của riêng mình, anh cũng không hỏi nhiều. Lâm Niên còn nói chờ điều kiện trong nhà tốt hơn, sẽ tìm cho ba Lâm một người bạn, việc này anh đã nhờ cô lưu ý giúp, không cần xinh đẹp trẻ tuổi, chỉ cần làm người thành thật sinh hoạt đến nơi đến chốn là được, còn tiền biếu anh sẽ ra. Lâm Niên nhà anh chỉ có mình ba Lâm là trưởng bối, ba Lâm tuổi lớn, thứ họ có thể làm vì ông cũng không nhiều lắm, hiện tại chỉ cầu lúc tuổi già có thể hạnh phúc khỏe mạnh.
Buổi tối Lâm Niên vào phòng Lâm Minh Thanh, nói chuyện công ty cho Lâm Minh Thanh nghe, Lâm Minh Thanh nhíu mày thở dài, hỏi Lâm Niên như vậy có ổn không?
Sắc mặt Lâm Niên phức tạp, cũng để tay lên ngực tự hỏi một lần như vậy có ổn không? Cậu vốn muốn chờ thêm hai năm trong nhà dư chút tiền, rồi mới đi vay thêm ngân hàng, mà đề nghị của Tần Hướng Bắc cậu rõ ràng có thể từ chối nhưng cậu lại không làm như vậy. Chính như lời Tần Hướng Bắc nói, tình cảm của họ không liên quan đến tiền của và thân phận, quá so đo thiệt hơn sẽ chỉ làm cả hai từ thân mật thành xa cách.
Ở Lâm gia một đêm, họ liền trở về thành phố, trước khi đi Lâm Niên sửa sang lại toàn bộ các tư liệu phương án viết mấy năm nay rồi đóng gói mang đến nhà Tần Hướng Bắc. Nhà Tần Hướng Bắc có máy tính, tuy còn chưa có network, nhưng có thể bắt đầu làm giai đoạn đầu. Tần Hướng Bắc đã từng cho cậu rất nhiều chú ý, hiện tại Tần Hướng Bắc rời đi, cũng phải dựa vào bản thân, chờ hết nghỉ đông đám Mạc Tiểu Hải đều trở về, mọi người có thể gom lại cùng nhau chính thức bắt đầu, dù sao muốn khai phá một trò chơi lớn không phải mấy ngày mấy tháng là có thể hoàn thành. Đoàn thể của họ vốn ít người, nếu muốn thành công phải trả giá gấp bội nỗ lực gấp bội, nếu một hai phải nói ưu thế của họ, đó chính là cậu đến từ tương lai, cậu biết đại khái xu thế sau này. Đời trước công ty của cậu khai phá hai trò chơi cũng đã đưa vào hoạt động, cho nên cậu cũng có kinh nghiệm, để họ có thể bỏ qua rất nhiều đường vòng trực tiếp chạy về phía phương hướng kia.
Thanh xuân của thời niên thiếu, không điên cuồng không chiến đấu hết mình thì quá uổng phí rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau Hướng Bắc rời đi, vừa đi đến khi về đã là mấy năm sau.
——–Hết chương 27
Trứng xào cà chua
Salad gan heo
Canh bí đao thịt viên
Bún gạo
Hoành thánh
Cây quế