Sau sự cố ngày hôm đó, Hạ Tư Vũ liền tự nhốt mình trong phòng, trái ngược với suy nghĩ của hắn, Cao Thiên Triệt không hề có bất kỳ phản ứng nào khác.
Bên phía Tư Đồ Vân Sơ cũng không thoải mái gì, hắn bị cảm mạo suốt ba ngày liền, ngày ngày uống thuốc khiến tâm tình hắn càng thêm tệ, Đường Văn thấy thế liền quyết định mang hắn ra ngoài đi dạo.
Vốn tưởng sẽ giúp Tư Đồ Vân Sơ vui vẻ, ngoài ý muốn bọn họ lại cùng Cao Thiên Lãng chạm mặt, từ khi Tự Hoan rời đi, hắn càng không có ý định cùng tên mặt trắng này gặp lại.
"Ngươi giấu y ở đâu?" Cao Thiên Lãng đột nhiên lên tiếng.
Trái ngược với dáng vẻ đạo mạo ngày thường, Cao Thiên Lãng lúc này thật hốc hác.
Da dẻ hắn vốn đã trắng, giờ phút này lại càng như tồn tại, bờ môi khô nứt nẻ, hốc mắt ẩn hiện tơ máu, quầng thâm bao quanh mắt như thiếu ngủ.
Nếu không phải hắn vừa phát ra tiếng, Tư Đồ Vân Sơ còn tưởng đây là một cỗ thi thể vừa mới chết.
"Không biết." Tư Đồ Vân Sơ lạnh nhạt đáp lại.
"Trả y lại cho ta." Cao Thiên Lãng nói.
Một câu nói nhẹ bẫng của Cao Thiên Lãng, lập tức xé toạc sự nhẫn nhịn của Tư Đồ Vân Sơ.
Tự Hoan gian khổ đi theo Cao Thiên Lãng bao năm, cố gắng lấy lòng hắn, ngay cả tự tôn của nam nhân đều vứt đi sạch, cuối cùng Tự Hoan nhận lại được gì ngoài thương tích đầy mình.
Chỉ có khi mất đi rồi, người ta mới biết quý trọng.
"Không biết." Tư Đồ Vân Sơ lập lại lần nữa.
"....." Cao Thiên Lãng cười giễu: "Ngoại trừ ngươi xúi giục, y làm sao dám rời khỏi ta cơ chứ?"
Tư Đồ Vân Sơ cũng xé rách mặt nạ, đối với Cao Thiên Lãng mà mắng: "Tự Hoan là con người, không phải con rối mặc ngươi điều khiển.
Thế nào, lúc người bên cạnh thì tự tiện đem ra chà đạp, giờ người đi rồi thì lại diễn thâm tình cho ai xem.
Ta chán ngấy cái kiểu tỏ vẻ bản thân là kẻ bị hại của hoàng thất các ngươi lắm rồi, cút đi, đừng ở đây giả mù sa mưa nữa!"
Trong ấn tượng ban đầu của Cao Thiên Lãng, Tư Đồ Vân Sơ xinh đẹp động lòng người, tác phong hay giọng nói đều khiến mọi nam nhân mê mẩn.
Cao Thiên Lãng tưởng rằng Tư Đồ Vân Sơ khác với những kẻ khác, nhưng hóa ra, hắn mới là người biết đâm lòng người nhất, hắn biết rõ điểm yếu của mình, biết nỗi đau của mình, thuận miệng nói một câu thôi là mang đầy gai nhọn.
"Ngươi khinh thường ta, tất cả các ngươi đều khinh thường ta! Chỉ có y… chỉ có Tự Hoan là chân thành ở bên ta, trân trọng ta! Tư Đồ Vân Sơ, ngươi là kẻ tàn ác nhất! Ngươi làm sao nỡ mang y rời khỏi ta chứ!" Cao Thiên Lãng giống như tủi thân mà kêu gào, lại như chịu không nổi nữa mà bật khóc.
Mí mắt Tư Đồ Vân Sơ khẽ giật giật.
Kẻ ác? Đúng vậy, Tư Đồ Vân Sơ hắn là người xấu, mà người xấu đều không mong muốn người khác được hạnh phúc.
"Thiên Lãng." Nghe gọi tên mình, Cao Thiên Lãng mới ngẩng đầu nhìn lại, lúc này Tư Đồ Vân Sơ mới nói tiếp: "Nếu ngươi cam tâm buông bỏ hoàng vị, ta sẽ giúp ngươi tìm Tự Hoan."
Cao Thiên Lãng mím môi ngập ngừng, không biết phải trả lời ra sao?
…..
Rong chơi suốt cả ngày, gần khi mặt trời sắp xuống núi Tư Đồ Vân Sơ cùng Đường Văn mới về tới phủ.
Bọn họ hí hửng, câu được câu không đi tới trước cổng, lại bắt gặp Cao Thiên Triệt đang tự mình tiễn một nam nhân ra cửa.
Nam nhân thân cao sáu thước, gương mặt soái khí lại mang mắt hoa đào, nhìn qua liền có cảm giác đây là một người đa tình.
Hắn mặc bạch y, tóc dài tùy ý buộc ra sau đầu, tươi cười cùng Cao Thiên Triệt hàn huyên thêm hai ba câu, quay đầu vừa vặn phát hiện ra hai người bọn họ, tận khi nhìn tới Tư Đồ Vân Sơ, miệng hắn liền há to.
Đây là nam nhân trong truyền thuyết, người tình của cả ba vị hoàng tử Cao Cơ, quả nhiên danh bất hư truyền.
Nữ nhân đẹp là hoa, nam nhân đẹp là họa mà.
Chưa để Tư Đồ Vân Sơ đến gần, hắn đã tự mình đi đến, vừa đi vừa chắp tay chào hỏi: "Tham kiến hoàng phi a, ta họ Lữ, tự Phiến Ân, là bằng hữu lâu năm của nhị điện hạ.
Nghe đồn hoàng phi anh tuấn bất phàm, thông tuệ hiểu lòng người, trăm nghe không bằng gặp mặt, hân hạnh, hân hạnh."
Họ Lữ… Tư Đồ Vân Sơ trong lòng buồn cười, ngoài mặt vẫn giữ vẻ trấn tĩnh, khẽ gật đầu: "Lữ công tử quá lời rồi."
Nói xong, Tư Đồ Vân Sơ vốn không muốn ở lại, đang định rời đi thì Cao Thiên Triệt đột nhiên bắt lấy cánh tay hắn: "Chuyện gì?"
Cao Thiên Triệt hơi do dự một lúc mới nói: "Ta đang định cùng bằng hữu ra ngoài dùng bữa, ngươi cũng đi đi."
Tư Đồ Vân Sơ giật tay mình lại, không nhìn tới hắn: "Không rảnh."
"Cận vệ của ngươi chắc cũng đói rồi, đầu bếp trong phủ hôm nay không có chuẩn bị bữa tối." Cao Thiên Triệt mất mác rút tay về, có vẻ thành kiến giữa bọn họ không phải chỉ một hai câu nói liền xóa bỏ.
Tư Đồ Vân Sơ theo thói quen nhìn Đường Văn bên cạnh: "Văn, đói sao?"
Đường Văn lắc đầu.
"Không đói." Tư Đồ Vân Sơ trừng mắt nhìn Cao Thiên Triệt, ngang nhiên nắm tay Đường Văn đi vào.
Nhìn bóng lưng họ đi khỏi, Lữ Phiến Ân mới không nhịn nổi lên tiếng: "Thiên Lãng, ngươi làm sao vậy? Y là hoàng phi của ngươi cơ mà?"
"Giá như ta nhận ra y sớm hơn thì tốt rồi!" Cao Thiên Triệt tự trách bản thân, hắn đã sai người điều tra lại chuyện năm đó, mới phát hiện, Tư Đồ Vân Sơ ngày đó cũng bị rơi xuống nước giống mình, vừa vặn ngất đi bên cạnh hắn.
Có lẽ, Tư Đồ tướng quân không muốn hắn tìm đến nhi tử, mới cho người giấu nhẹm mọi chuyện, Hạ Tư Vũ cũng nhân cơ hội này mà lừa gạt tình cảm hắn suốt bao năm.
Lữ Phiến Ân im lặng không nói, suy cho cùng chân tình Cao Thiên Lãng dành cho Hạ Tư Vũ mười mấy năm không phải là giả.
"Kế hoạch tới đâu rồi?" Cao Thiên Triệt đột ngột nói lãng sang chuyện khác.
"Đã cắn câu, chỉ chờ thời cơ thích hợp." Lữ Phiến Ân đáp lại.
"Nửa tháng sau, lễ mừng thọ hoàng đế." Cao Thiên Triệt nhìn về hoàng thành cao ngất ngưỡng phía xa, ánh mắt sâu sa không lộ chút cảm xúc nào..