Đầu gỗ bình thường lãnh đạm đoan chính, giờ khắc này khóe mắt lông mày đều phiếm hồng phấn, lại tăng vài phần diễm lệ, Tư Đồ Vân Sơ thấy dáng vẻ này của y, lại muốn đem người một phen ăn sạch: "Văn, ta muốn ngươi.
"
Đường Văn kinh nghi nhìn hắn.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tư Đồ Vân Sơ cảm thấy trong mắt đôi phương ẩn hiện thêm một tầng tơ máu.
Đường Văn trở mình, áp lên người đối phương, bốn mắt nhìn nhau đầy tình ý.
Đường Văn cúi đầu liếm vành tai Tư Đồ Vân Sơ, trên tay vẫn không ngừng động tác, bàn tay ấm nóng vuốt nhẹ phân thân giữa hai chân hắn, tiểu Vân Sơ lại hứng trí ngẩng cao đầu.
"Thật ngoan.
" Đường Văn tà mị cười trêu chọc.
"!.
.
" Tư Đồ Vân Sơ đổ bừng cả mặt, rốt cục vẫn là không cam lòng yếu thế, nâng tay vuốt ve vài lọn tóc của y: "Tới, mau tới.
"
Ngón tay mảnh khảnh dọc theo đôi đùi, trượt xuống nơi tư mật, nhẹ nhàng miết qua những nếp nhăn nơi huyệt khẩu bí mật của hắn.
Tư Đồ Vân Sơ âm thầm nuốt nước miếng, cũng không phải chưa từng trải qua tình cảnh tương tự, nhưng không hiểu sao vẫn rất hồi hộp: "Văn, khoan đã, khoan đã.
"
Đường Văn khó hiểu nhìn hắn, lại nhìn đệ đệ của mình…
Tư Đồ Vân Sơ buồn cười, từ dưới gối lấy ra một hộp gỗ tinh xảo, ngại ngùng đưa cho y: "Xài, xài cái này.
"
Đường Văn mở hộp gỗ, ngầm hiểu ý, lấy ngón trỏ quệt một ít thuốc mỡ cho vào tay.
Tư Đồ Vân Sơ vốn đã chuẩn bị vật này từ lâu, dù sao cũng là lần đầu, không cẩn thận sẽ rất khó xuống giường.
Cơ thể Đường Văn chôn giữa hai cặp đùi của Tư Đồ Vân Sơ, khiến y dễ bề hành sự, cố nén lại suy nghĩ muốn đâm vào nơi đầy kích thích kia, y thử dùng một ngón tay thăm dò trước.
Ngón tay nhờ sự trợ giúp của thuốc mỡ, dễ dàng đi vào trong, lại hai ngón, đến ngón thứ ba…
"A!" Tư Đồ Vân Sơ sợ hãi hét lên, vừa mới thả lỏng thì mật h*yệt bất ngờ siết chặt lại, Đường Văn sợ hắn đau, muốn rụt tay lại, hắn nào sẽ chịu bỏ cuộc: "Đừng, đừng rút ra.
"
Hắn chỉ có hơi bất ngờ, ba ngón tay của Văn sao lại lớn đến thế được, vả lại cái thứ bên dưới đó còn lớn hơn nhiều,! Không sao, không sao, cũng không mất mạng được! Tư Đồ Vân Sơ tự trấn an bản thân, huyệt khẩu lại tự động thả lỏng.
"Ưm…" Tư Đồ Vân Sơ ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, âm thanh bị nghẹn ở cổ họng, cơ thể bị kéo căng, mật h*yệt giữa hai chân bị tiểu Văn Văn nút chặt.
"Thả lỏng… đừng sợ.
" Phân thân cực đại được một trận ấm áp bao bọc, huyệt khẩu chặt chẽ đang run rẩy co rút lại, kẹp lấy y đến khoan khoái vô cùng, dục vọng thoáng cái được thỏa mãn: "Cục bông, đau sao?"
Nếu nói đau tên đầu gỗ này chắc sẽ bỏ chạy! Tư Đồ Vân Sơ sống chết phủ nhận: "Thoải mái a\~.
" Thân thể lại không khống chế được mà rung rung, rưng rưng nước mắt: "Tới nhanh đi!"
Nói xong câu này, hắn cảm nhận được tiểu Văn Văn càng cứng.
Phần mềm mại yếu ớt bỗng chốc bị thứ cứng rắn mạnh mẽ không thuộc về mình đâm chọc, tư vị khỏi cần nói.
Cùng là nam nhân, hắn biết Đường Văn có bao nhiêu khó chịu, nhưng y vẫn kiềm chế bản thân, cũng không mạnh mẽ tiến vào.
Trong lòng Tư Đồ Vân Sơ mềm mại như nước, bèn chủ động kéo cổ y kéo xuống, bên tai thủ thỉ: "Văn, mau hôn ta.
"
Đường Văn thở hồng hộc, đôi mắt đỏ ngầu, cúi xuống hôn hắn, tiến vào sâu.
"A…" Âm thanh Tư Đồ Vân Sơ bị nụ hôn của y bao phủ, vật thể bên trong ra sức luật động.
Phân thân cảm nhận được sự tiếp xúc mềm mại, mỗi lần ra xuyên rút đều mang đến những kích thích mãnh liệt, khoái cảm điên cuồng tựa thủy triều dâng đánh ập vào não bộ, gương mặt anh tuấn của Đường Văn ửng đỏ niềm hưng phấn.
Liếm đôi bờ môi khô khốc, Đường Văn híp mắt, tỏa ra ánh sáng khiến lòng người mê muội, nhìn người bên dưới, mắt nhòe hơi nước ánh sương.
Đường Văn lúc này mới thanh tỉnh, hít mấy hơi, nói: "Thực xin lỗi.
"
Tư Đồ Vân Sơ lắc đầu, khóe mắt tràn ra nước mắt, hai chân cứng đờ vòng qua eo y: "Giữa chúng ta không cần thiết nói những lời này.
"
Đường Văn bắt đầu đưa đẩy, rất lâu sau Tư Đồ Vân Sơ cũng thích nghi với dị vật, một cỗ tê dại truyền đến từ hạ thân, theo cột sống bò đến toàn thân.
Nhận ra điểm bất thường của hắn, Đường Văn đỉnh mạnh vị trí vừa nãy, Tư Đồ Vân Sơ thống khoái mà ngửa cổ: "Ưm a\~"
Lại đỉnh thêm vài lần, phát hiện mỗi lần chạm vào Tư Đồ Vân Sơ đều tỏ ra dễ chịu, Đường Văn càng được nước lấn tới, khiến hắn chỉ có thể khóc lóc xin tha: "Văn, nhẹ một chút, a\~"
Tần suất ra vào liên tục, hai chân Tư Đồ Vân Sơ buông thõng xuống, cặp đùi treo trên tay Đường Vặn đung đưa theo tiết tấu cơ thể: "Ân ân, a…"
"Ừm ư\~" Rên rỉ một tiếng, Đường Văn ngưng động tác mạnh mẽ của mình lại, cơ thể run lên.
Tư Đồ Vân Sơ lập tức cảm nhận được dịch thể nóng bỏng tràn vào cơ thể mình, cùng lúc tiểu Vân Sơ cũng phóng thích, bạch trọc bắn lên cơ bụng y.
Đường Văn mỉm cười.
Nhìn y tươi cười như vậy, mắt Tư Đồ Vân Sơ sáng lên, một hồi như bay lên, không biết bản thân ở nơi nào: "Văn, ta thích ngươi.
"
"Ta cũng thích ngươi!".