Ngày đó thời tiết rất tốt, Lưu Trì hơi thở thoi thóp được mặt trời phơi ấm áp, thật như nhiều hơn mấy phần khí người.
“Êy, Đinh…” Khi đó Lưu Trì không nói được câu quá dài và đầy đủ, mỗi một câu nói như đấm vào lồng ngực hắn một đấm, đau đến thần kinh não giật nảy, “Lần sau… nhớ, tìm người nào trẻ nha.”
Tìm O ôn nhu săn sóc đi, đừng như hắn tính tình nóng nảy, ba ngày cãi nhau với anh hai lần.
Đinh Lăng không đáp lại hắn, nâng tay hắn cắt sửa móng tay cho hắn.
Anh cẩn thận từng li từng tí một tránh phần thịt mềm, cho dù tay Lưu Trì đã thoái hóa quá nhiều, các ngón cuộn lại trông như chân gà, khô héo như cành cây khi đông về.
“Anh lại… xị mặt.” Lưu Trì bất đắc dĩ đến lợi hại, Đinh Lăng vốn không thích cười, trước đây hắn trêu chọc còn vui một xíu, bây giờ hắn đùa ngó lơ luôn, mặt mũi Đinh Lăng này xị ra hù chết người, “Anh đẹp trai, cười nhiều lên.”
Cười nhiều lên mới dễ tìm người yêu.
——————
Lão Đầu Đinh* này thật sự nghe lọt được lời của hắn.
Các bạn nhìn anh ấy của hiện tại đi, cười rất vui vẻ.
Không chỉ biết cười, còn biết hỏi han ân cần người khác này.
Quả nhiên đã trưởng thành rồi rất hiểu chuyện.
Lưu Trì tự bị chọc cười, che miệng suýt nữa cười ra tiếng.
“Phòng ở và tiền em không cần lo gì cả.” Đinh Lăng nhìn người trước mặt, tiếp tục tận lực ca ngợi bản thân, “Hiện tại lương hàng tháng của anh tại phòng thêm công tích hiệu* có khoảng hai mươi vạn, toạ đàm bên ngoài cũng có thu nhập, chỗ ở tuy rằng chỉ có một căn nhưng không phải thuê, xe giá hai mươi mấy vạn thay cho đi bộ, trước kia anh chỉ một mình không biết dùng tiền, tiết kiệm được 7-8 triệu… Em không cần làm việc không cần đi làm cũng không sao cả.”
Lưu Trì nghe thấy Đinh Lăng nói với hắn.
“Anh nuôi em mà.”
Đệch, hắn còn chưa từng được nghe câu này.
Dựa vào đâu để cho người khác nghe trước.
*gốc là Đinh lão đầu