Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 9: Chương 9





- --------------------
- -------------
Cận Văn Lễ vui vẻ, hớn hở mà giúp cô quạt mát, tuy hắn cả đầu đầy mồ hôi, nhưng không chịu nổi người trong lòng không thoải mái, hắn tuy rất nóng nhưng vẫn cam tâm tình nguyện quạt giúp cô.

Chính lúc này, dư quang liền thoáng thấy một bóng người đằng sau cửa nhanh chóng vọt đến hướng hai người, Cận Văn Lễ phản ứng nhanh chóng liền lập tức cảnh giác lên,vội vàng quay đầu lại xem là ai, liền thấy mẹ cô đã đi tới trước mặt, một bàn tay giơ lên cao hướng mặt cô mà đánh.

Này nếu đổi là người khác hắn đã sớm một chân đá qua, chỉ là đối phương chính là mẹ vợ tương lai, hắn đắc tội không nổi, chỉ có thể vội vàng duỗi tay đem cô ôm vào lòng ngực bảo vệ, sau đó quay người lại đem lưng cho mẹ cô đánh.

"Bang!" Mùa hè vốn là ăn mặc khá mỏng, mẹ cô lại xuống tay không hề nhẹ, một cái tát này hung hăng đánh thật mạnh trên lưng Cận Văn Lễ, thanh âm giòn tan, tay của bà cũng chấn động đến tê dại.

Cô hoảng sợ, vừa định đẩy Cận Văn Lễ ra mắng hắn, kết quả liếc mắt một cái liền thấy chính là mẹ mình, lúc này cô liền choáng váng:
"Mẹ, trước mẹ nghe con nói đã".

"Nghe con nói cái gì? Con còn muốn nói dối mẹ thế nào? Diệp Thanh Thủy, con trăm phương ngàn kế muốn chia tay cùng Tất Thành, nguyên lai là do cái tên lưu manh dụ dỗ a, con cũng thật có tiền đồ, liền mẹ mình mà cũng dám lừa! Con hiện tại là cái thanh danh gì, con có biết không? Mặt mũi nhà chúng ta bị con làm mất hết rồi! Mẹ...!mẹ hôm nay không đánh chết con, chuyện này liền không bỏ qua."
Mẹ cô hiếu thắng nửa đời người, chính mình trước nay ăn mệt nhọc chịu cực khổ đều được, chính là trước nay không để cho người khác nói ra nói vào dù một câu, hiện giờ biết chính mình ở sau lưng bị người ta chê cười đủ kiểu, này trong lòng sao có thể dễ chịu được, hận không thể khắp nơi tìm đồ vật giáo huấn con gái.

Quét quanh một vòng, thấy trong nhà có cái chổi xem như thuận tay, không nói hai lời cầm lên đánh, căn bản là không nghe cô giải thích một câu.

Cô biết, mẹ mình tính tình mạnh mẽ thế nào, nếu không đời trước cũng không ở thời điểm bj gãy xương còn bò đến chỗ cửa sổ nhảy lầu, cho nên trước chỉ có thể bị đánh rồi chờ giải thích sau.

Chỉ là cô nhận, nhưng có người không thể nhận, Cận Văn Lễ vẫn là đem cô bảo vệ đến kín mít, cái chổi trong tay mẹ cô chỉ có thể hung hắn đánh trúng hắn.

"Anh làm gì thế, buông tôi ra rồi chạy nhanh đi!"
Cô bị Cận Văn Lễ ôm trong ngực mà giãy giụa, chỉ nghĩ mau chóng đuổi hắn đi.

Cái thời tiết này căn bản mọi người đều mở cửa sổ cho thoáng, vừa nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, có người nhô đầu ra xem, càng có không ít người dứt khoát trực tiếp chạy đến xem náo nhiệt.


"Diệp Thủy Thanh, con còn không lăn lại đây cho ta!"
Mẹ cô tức điên lên, vốn dĩ thanh danh đã không có, hiện tại thì khen ngược, làm nhiều người như cậy thấy Cận Văn Lễ cùng cô ôm ôm ấp ấp, không phải đang gián tiếp chứng thực chuyện này.

NGhĩ vậy, mẹ cô càng là nghiến răng nghiến lợi mà đánh tới tấp.

Cận Văn Lễ tuy rằng bị đánh, chịu không ít đau nhưng trong lòng hắn thật cao hứng, muốn bay lên trời rồi, chính mình tạo hóa bao lớn mới có thể đem tình nhân trong mộng ôm vào lòng, mùi son phấn gay mũi ngày thường lúc này đều thành mĩ vị làm người say mê, cảm giác trong tay càng là mềm nhẵn (mềm mịn, nhẵn nhụi), nếu có thể ôm cả đời như thế, liền bị đánh chết hắn cũng vui a.

"Cận Văn Lễ, anh còn không buông tay, anh muốn bức tôi chết, có phải hay không?"
Cô nhìn chung quanh càng ngày càng nhiều người vây xem, lại nhìn sắc mặt mẹ cô thật mau từ hồng chuyển sang tím, không khỏi nóng nảy.

Cận Văn Lễ tự nhiên minh bạch lời cô nói chỉ cái gì, vì thế mượn cơ hội đem môi dán trên mặt cô thấp giọng cười nói:
"Hiện tại không thể buông, đợi một chút,mẹ em không phải là sợ người khác vây xem sao, anh có biện pháp."
Nói xong, liền đổi thành một tay ôm eo cô, một tay chỉ vào đám người:
"Nhà ai đến xem náo nhiệt, tôi đều nhớ kĩ rồi, chờ xong việc tôi tìm các người tính sổ!"
Hắn vừa dứt lời liền thấy đám người lập tức tản ra, vô luận là người lớn hay đám con nít đều hướng về nhà mình mà chạy, đến cửa sổ cũng không ai dám mở ra.

Mọi người đều đi rồi, Cận Văn Lễ lúc này mới hoàn toàn buông cô ra, vừa nâng tay chặn cái chổi mẹ cô đang quét tới, cười nói:
" Dì à, xin dì bớt giận, con cùng Thủy Thanh là tình đầu ý hợp, dì muốn đánh muốn chửi gì con đều được, chính là mong dì ngàn vạn lần đừng trách Thủy Thanh."
"Cận Văn Lễ, tên hỗn đản này.

Tôi cùng anh khi nào tình đầu ý hợp, tôi trừ bỏ bên ngoài có nói qua chúng ta là bằng hữu, cũng không nhiều hơn một lời, anh giải thích rõ ràng cho tôi."
Cô không nghĩ Cận Văn Lễ sẽ vô lại đến loại trình độ này, ba hoa chích nói những câu như thế.

Cận Văn Lễ chỉ cười mà không nói một lời, cô rốt cuộc nhịn không được liền động thủ đánh hắn một cái, hắn đến động đậy một chút cũng không động.

Mẹ cô thấy tình cảnh này lại tức giận đến mức đỡ tường nhưng không còn sức lực đánh tiếp.

"Ngươi liền tiếp tục ở chỗ này mất mặt đi, chờ ta khỏe lại rồi thu thập ngươi tiếp!"Bà nghĩ hai người nếu thật không có ý tứ gì, mà bộ dáng kia của Cận Văn Lễ chịu để con gái bà đánh à? Ai tin được chứ?"

Nháo đến lớn như thế, ba và anh cô biết chuyện cũng từ chỗ làm đi về, chỉ hỏi mẹ cô một câu rồi trừng trừng mắt nhìn về phía Cận Văn Lễ.

"Chú, dì, anh hai, mọi người ngàn vạn lần đừng oán trách Thủy Thành, tất cả đều do con.

Nếu không như vậy đi, con đi về trước, còn mọi người từ từ vào nhà nói chuyện, bên ngoài rất nóng."
Cô nhìn Cận Văn Lễ vui vẻ hớn hở nói xong đầu cô lại bắt đầu đau, hiện tại không phải là thời điểm cáu giận với tên vô lại này, mà cô nên nghĩ cách làm thế nào để đối mặt với sự chất vấn của người nhà và làm sao để cứu vãn thanh danh của mình.

Buổi chiều, mẹ cô gọi tất cả mọi người trong nhà tụ hợp lại, hơn nữa không hẹn mà cùng nngồi ở phía đối diện cô.

"Nha đầu a, ba lúc này không thể nói giúp con được, con lần này làm việc quá là không đúng mực, Cận Văn Lễ là cái dạng người gì con còn không biết à? Con thế nào mà lại cùng hắn lui tới, đừng nói cái gì mà bằng hữu bình thường, chính là ngày thường không phải thấy hắn là trốn ở xa xa sao, huống chi lần này lại đem thanh danh của con lẫn vào, nếu để đối tượng của anh ba con biết kia người ta có chịu quen anh con nữa sao?" Ba cô nói những lời thấm thía.

"Ba, con hôm nay cũng nói thẳng, con trước nay chưa nói qua Cận Văn Lễ là đối tượng của mình, những lời này đều là hắn nói, còn con hiện tại vì sao muốn làm bạn với hắn có nói ra mọi người cũng không tin.

Cho nên, con đảm bảo sẽ không cùng hắn làm chuyện gì quá phận, con cũng sẽ nói chuyện rõ ràng với hắn, nhưng mọi người kêu con không được làm bạn với hắn nữa thì con không thể làm được."
Mẹ cô vốn là chưa tiêu hỏa, nghe cô nói vậy thì như đổ thêm thùng dầu vào lửa:
"Con nếu nói con cùng hắn không có cái gì với nhau, thì cái tên lưu manh kia sao phải nói dối làm hỏng thanh danh của con.

Con còn như thế nào hắn lui tới! Con điên rồi có phải hay không?
Mẹ nói cho con biết, nếu con còn dám cùng hắn qua lại nói chuyện, thì con đừng về cái nhà này nữa, nhà chúng ta dạy không nổi con, con cũng liên lụy hôn sự của anh con, mẹ và ba coi như không có đứa con gái phí công nuôi dưỡng nhiều năm như vậy!"
Lúc này vợ chồng anh hai và anh ba đều khuyên mẹ, đưa mắt ra hiệu cho làm cô nhanh chịu thua rồi xin lỗi.

Cô nhìn người một nhà mình, ngẫm lại tương lai người thân không một ai có kết quả tốt, thái độ càng thêm kiên định, lúc này còn chưa tìm được đường ra đáng tin cậy, có nói cái gì cô cũng không từ bỏ Cận Văn Lễ- cái người trăm phần trăm đảm bảo này.

Mẹ nhìn chằm chằm cô đang cúi đầu hết sức thất vọng, vừa rồi lời bà nói có chút ác liệt nhưng bà sao nỡ làm thật như vậy, vì thế cắn răng nói:
"Bắt đầu từ ngày mai, Thắng Cường, Thắng Chí, các con vất vả dậy sớm một chút thay phiên nhau đưa cái đồ phá của này đi làm, mẹ không tin làm như vậy nó còn có cách cùng cái tên họ Cận kia liên hệ."
"Mẹ, kia thời điểm tan tầm tính sao?" Anh hai cô có chút khó xử, dậy sớm thì không có gì, chỉ là tân tầm anh cô đến không kịp.


Một câu thật đúng là làm mẹ cô khó xử, nhà này trừ bỏ bà về hưu không có việc làm, những người khác đều phải đi làm, sáng đưa đi còn dễ, tan tầm thì không thể.

Bất quá mẹ cô là người cường thế, quyết định sự tình càng dứt khoát:
"Như vầy đi, Diêu Hồng con đem chiếc xe đạp kia thu lại không cần chưa THủy THanh mượn, nếu không bình thường con ra ngoài không có xe rất bất tiện, còn Thắng Cường và Thắng Chí buổi sáng hai con thay phiên nhau đưa nó đi làm, tan tầm cứ để nó chờ ở đơn vị, hai đứa không cần sốt ruột cứ ổn định, vững chắc mà lái xe,đến Ấn Xoát Hán trễ một chút cũng không sao, sau này thời gian ăn cơm chiều sẽ trễ chút, mẹ xem nó còn có thể chơi cái chiêu gì."
Cô không nghĩ tới mẹ cô có thể tàn nhẫn thế, xe đạp đều tịch thu, nhưng cũng không phản đối, bởi cô cũng muốn cho Cận Văn Lễ minh bạch cô không muốn gả cho hắn.

"Con nghe mẹ an bài, con xác thực không tính toán cùng Cận Văn Lễ thân thiết, cho nên không ý kiến."
Thái độ cô làm người nhà ngoài dự kiến, nhưng mẹ cô chỉ cho rằng đây là kế hoãn binh nên cũng không để ý, cứ theo lời bà nói mà làm, đồng thời lại phát sầu phải làm thế nào để mau chóng tìm người có điều kiện tốt gả cô đi mới có thể yên tâm.

Biện pháp của mẹ cô từ ngày đầu thực hiện, Cận Văn Lễ đúng thật không tìm thấy cơ hội, hăn muốn tìm co chỉ có thời gian lúc nghỉ trưa là có cơ hôi, nhưng cô thà rằng trốn trong nhà vệ sinh cũng không cho Cận Văn Lễ cái cơ hội này.

Người này quá thiếu đạo đức, cần thiết cho hắn giáo huấn mới được, còn Văn Lễ ha, cái tên tốt như thế đều bị hắn lãng phí!
Đến ngày chủ nhật, cô cũng không tính toán ra ngoài sợ gặp phải Cận Văn Lễ, chỉ nằm ở trên giường phát ngốc, nổ lực nhớ lại quá trình biến đổi mười mấy năm sau này, xem có thể hay không mưu tính một đường ra tốt.

"Thủy Thanh, Thủy Thanh" đang suy nghĩ nhập tâm, đột nhiên nghe thấy bên ngoài cửa sổ có người kêu mình, liền sợ tới mức ngồi bật dậy, phía ngoài cửa sổ có nhà kho nhỏ của nhà cô, xung quanh còn có tường ngăn, như thế nào có người vào được a.

"Thủy Thanh, là anh" Cận Văn Lễ lộ ra khuôn mặt tươi cười.

"Anh còn dám đến trèo tường nhà tôi, anh cút nhanh đi." Cô tiện tay cầm gối đầu ném qua.

"Anh còn không phải quá nhớ em sao, nếu không cũng không làm vậy."
Cô tuy rằng sinh khí nhưng cũng không dám quá lớn tiếng, sợ làm người trong nhà nghe thấy lại không giải thích rõ ràng được, đành phải đè thấp giọng lại:
" Cận Văn Lễ, anh thật không biết xấu hổ, tôi một lòng muốn cùng anh làm bằng hữu, anh lại hại tôi, hiện tại tôi chẳng những thanh danh không còn mà tự do cũng mất, anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi."
Cận Văn Lễ trở nên nghiêm túc, đứng đắn nói:
"Thủy Thanh, anh thừa nhận là anh chơi thủ đoạn, nhưng kia cũng vì quá thích em, trước nay anh không nghĩ muốn làm bạn bè bình thường với em, anh chỉ muốn đem em thành bạn gái anh, chuyện lần này là anh sai, anh nhận lỗi với em, em tha thứ cho anh đi."
Cái niên đại này có thể nói ra những lời buồn nôn như vậy cũng chỉ có mỗi Cận Văn Lễ, gặp chuyện không phải chỉ cần cường thế là có thể giải quyết, mà thời điểm nên cuối đầu cũng không hàm hồ, khó trách tương lai hắn có thể thành đại sự.

"Anh nói nhiều cũng vô dụng, khi nào anh đem quan niệm sửa lại cho đúng, chúng ta lúc đó lại lui tới." Cô mới sẽ không bị Cận Văn Lễ hai, ba câu liền tha thứ, cô cũng không phải tiểu nha đầu 20 tuổi dễ lừa gạt.

"Thủy Thanh, anh làm sai anh nhận, nhưng tâm ý của anh là thật không thể sửa, cái này cho em, em không phải không tự do sao, anh nghĩ cách là được".


Cận Văn Lễ đem cái túi nilon ném đến trên giường, cô mở ra liền thấy là một bộ váy liền thân màu đỏ,kiểu dáng cô chưa từng thấy qua, màu sắc cũng rất đặc biệt, này nếu dưới ánh mặt trời khẳng định càng diễm lệ.

"Anh lấy ra từ chỗ nào."
"Cái này em đừng quản, dù sao cũng là tiêu tiền mua, em mặc vào khẳng định đẹp, em bớt giận nha, cùng anh nói chuyện một chút."
Cô buông váy ra, lại ném trả cho Cận Văn Lễ ngoài cửa sổ:
"Tôi không cần, tôi mới không ham món lợi nhỏ!"
"Đây là quà anh nhận lỗi với em, em nhận đi" Cận Văn Lễ lại ném trở về.

Cô không muốn cùng hắn dây dưa, nghĩ thầm nhận thì nhận, chính mình lại không mặc, chờ ngày nào đó trả lại cho hắn là được, nghĩ thế liền không đem bao nilong ném qua.

Cận Văn Lễ thấy vậy trong lòng vui vẻ:
"Hai ta tán gẫu đi".

Cô khẽ cười một tiếng, đứng dậy trực tiếp đem cửa sổ đóng lại, kéo rèm, tiếp tục nằm trên giường đất nghỉ ngơi.

Một lát sau, cũng không thấy Cận Văn Lễ lại gõ cửa sổ, phỏng chừng là trèo tường đi về rồi, cô sợ hắn quay trở lại nên cũng không đem cửa sổ mở ra.

Ăn xong cơm chiều, cô sớm thay đồ nằm xuống nghỉ ngơi, ngày mai còn muốn dậy sớm để anh cô đưa mình đi làm.

Chỉ là buổi tối, uống canh có chút nhiều, ngủ đến nửa đêm liền muốn đi vệ sinh,mọi người trong nhà đi tiểu đêm đều dùng khí cụ, chỉ là cô không muốn, mùa đông quá lạnh không có biện pháp đi ra ngoài, hiện tại là mùa hè nếu đi trong phòng, mùi vị kia quá khó ngửi.
Cho nên buổi tối cô uống nước rất ít, ngẫu nhiên muốn đi cũng là vội vàng chạy đến nhà vệ sinh công cộng nhanh chóng giải quuyết,mà sở dĩ cô dám ra ngoài là vì nhà vệ sinh đó cách nhà cô rất gần, ra sân bên ngoài vài bước là đến.

Mặc dù như vậy cô vẫn nhịn trong chốc lát, cảm thấy thực sự không chịu nổi mới khoác thêm áo khoác, cầm đèn pin mở cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài ánh trăng rất sáng, cho dù ngõ nhỏ không có đèn đường cũng có thể thấy rõ mặt đường cùng cảnh vật xung quanh, tới nhà vệ sinh, cô đứng ở cửa dùng đèn pin chiếu vào bên trong, xác nhận không có ai mới đi vào, tuy rằng ánh đèn có chút yếu ớt nhưng cô vẫn an tâm.
Đặt đèn pin trên bệ tường sạch sẽ, làm ánh sáng hướng ra bên ngoài, như vậy nếu có người đến liền sẽ biết bên trong có người, vạn nhất bên ngoài thật sự có người thì bóng dáng cũng hắc lên tường, cô cũng có thể chuẩn bị tâm lí không bị hoảng sợ.

Chỉ là, cô vừa yên tâm cởi quần phân nửa, trên tường liền xuất hiện một bóng đen thất lớn, hơn nữa còn rất nhanh mà biến mất.

"Là ai ở bên ngoài!"
Cô lớn tiếng dò hỏi, đồng thời cũng xuất ra một thân mồ hôi lạnh, luống cuống tay chân mà kéo quần lên, cô cầm đèn pin chậm rãi đi ra cửa,chiếu xung quanh bên ngoài một lượt, lúc ánh sáng lướt qua bên trái bức tường lại phát hiện trên đó có cái lỗ nhỏ, nhìn kĩ thì phát hiện có một đôi mắt đang nhìn cô..