Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 52: Chương 52: Trọng sinh khổ tận cam lai




Diệp Thủy Thanh nhìn công nhân của nhà xuất bản đưa sách, từng xe từng xe chuyển sách mới vào trong kho hàng, ngoài vui mừng thì cũng suy nghĩ bước tiếp theo mình nên làm sao, chương trình học của chuyên ngành sắp xếp vô cùng căng thẳng, hơn nữa cô còn phải học nhiều môn chuyên ngành, gần như không có thời gian mở bán nữa.
 
Bây giờ nhà xuất bản cho mình nhập hàng theo số lượng 20%, vậy hai trăm nghìn quyển thì phải cho mình bốn mươi nghìn quyển, chỉ dựa hết vào bán lẻ thì bán không xong, tốt nhất cũng có thể sang tay bán lại cho người giống như Tề Tâm thì mình cũng bớt lo.
 
Ngoài ra chỉ là nếu người cần hàng nhiều hơn thì vận chuyển đưa hàng không ai giúp đỡ thì không được, thật ra người Diệp Thủy Thanh coi trọng nhất là anh cả Diệp Thắng Cường của mình có thể đến giúp, nhưng hôm đó thăm dò khiến cô cảm thấy chuyện này căn bản không thực hiện được, bây giờ anh cả vẫn khăng khăng không thể dừng lương giữ chức để giúp mình, quan trọng hơn là nếu anh cả giúp cô vậy để chị hai biết thì cũng phiền phức, trước khi chưa chuẩn bị kỹ thì cô vẫn không muốn để người khác biết chuyện mình làm ăn. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cho nên cứ như vậy, chuyện nhân công chỉ đành nhờ Hầu Tử giúp đỡ, cậu ấy quen biết nhiều người mà cũng đáng tin, đều là người trong xã hội không sợ tai vạ cũng không sợ có người quấy rối.
 
Vừa nghĩ đến Hầu Tử thì Diệp Thủy Thanh lại bắt đầu nhớ tới Cận Văn Lễ, người này đã xa nhà sắp một tháng rồi, sao vẫn không có tin tức vậy, cho dù thư gửi chậm đi nữa thì chắc cũng đến rồi, đừng có gặp chuyện gì đấy chứ.
 
Càng nghĩ lòng càng loạn, vẫn không cách nào nói với người khác, chỉ đành lo lắng trong lòng, đồng thời cũng thầm mắng Cận Văn Lễ rất nhiều lần, không biết mình ở nhà sẽ lo lắng sao, ra ngoài mà cứ như biến mất vậy, đúng là tên khốn!
 
Chỉ là dù có lo lắng đi nữa cũng không thể trông mong Cận Văn Lễ về ngay lập tức, lúc nghỉ ngơi chỉ đành tìm Hầu Tử bàn chuyện tìm người giúp đỡ, đợi tìm người xong thì hẵng đưa sách ra bên ngoài.
 
“Chị dâu, trong xưởng chúng ta làm ăn cũng không tệ, chẳng phải chị cũng nhìn thấy rồi ư, sao còn phải để chị vất vả chịu mệt, nếu để anh Văn Lễ về biết được thì chẳng phải đánh em một trận sao!” Hầu Tử cảm thấy trong xưởng tốt xấu gì mỗi tháng cũng có thu nhập nghìn tệ hoặc tám trăm tệ, Diệp Thủy Thanh thật sự không cần phải chịu mệt thế này.
 
“Cậu chỉ việc giúp tôi tìm người thôi, nhất định phải làm việc chắc chắn cẩn thận, sách chính là tiền, không thể có chút hư tổn. Tìm năm sáu người trước, nói với họ mỗi ngày lo một bữa cơm trưa, lương cơ bản ba mươi tệ mỗi tháng, làm nhiều hưởng nhiều.”
 
“Ôi, tiền lương cao như vậy sao, nói thôi em cũng muốn đi rồi, em nhất định sẽ giúp chị dâu tìm được người đáng tin. Có điều, chẳng phải chị đi học không có thời gian sao, vậy bình thường ai quản lý thế?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thủy Thanh vừa nghe thì rầu rĩ, đúng vậy, mình không có thời gian, vậy ai có thể giúp mình bán sách, thu tiền, quản lý nhân viên đây, người này thì khó tìm rồi!
 
Hầu Tử thấy Diệp Thủy Thanh chưa suy nghĩ đến vấn đề này thì liền nói: “Nếu không phải em quản chuyện trong xưởng, thì vẫn có thể giúp chị dâu làm việc, theo em thấy người quản lý cực kỳ quan trọng, tiền phải qua từ tay người này, không đáng tin thì tuyệt đối không được, hơn nữa còn phải biết quản lý, nếu không thì cũng không quản được những người em tìm đến, người ta đều lăn lộn trong xã hội, người bình thường không phục!”
 
“Vậy cậu nói xem phải làm sao?” Diệp Thủy Thanh không có cách nào.
 
Hầu Tử rất khó xử, nghĩ cả buổi đột nhiên vỗ đùi một cái: “Có rồi! Chị dâu, chị nhớ cái lần dạy dỗ Đổng Minh ở xưởng than đá, anh Văn Lễ dẫn Thẩm Chấn Sơn theo cùng, người đó nghĩa khí nhất, nếu anh Văn Lễ với anh ta qua lại tốt, chị có thể tìm anh ta!”
 
Đúng nhỉ, Cận Văn Lễ cũng từng nói con người Thẩm Chấn Sơn đáng kết bạn, lúc đó chẳng phải còn muốn nhận Thẩm Hạo làm con nuôi sao, đứa bé tinh ranh như Thẩm Hạo ngày nào cũng đến nhà mình xem ti vi mà, chi bằng hôm nay trực tiếp tìm Thẩm Chấn Sơn!
 
Thế là ra khỏi xưởng dây kéo, đạp xe về phía hẻm nhà họ Cận, đến cổng nhà họ Thẩm thì thấy Thẩm Hạo đang ngồi trong sân ăn mì.
 
“Thím út, sao thím đến đây, nhiều ngày rồi cháu cũng không thấy thím, bà Cận nói thím về nhà rồi!” Thẩm Hạo ăn đến nỗi mặt đầy tương lập tức bỏ đũa chạy qua, kéo tay Diệp Thủy Thanh bảo cô ngồi.

 
“Bố cháu đâu?”
 
“Trong nhà ạ, cháu đi gọi bố, thím út đợi cháu tí!”
 
Thẩm Hạo nói xong thì chạy vào nhà, không lâu sau thì Thẩm Chấn Sơn cũng theo cậu bé đi ra, thấy Diệp Thủy Thanh thì gật đầu: “Em dâu tìm anh có việc sao?”
 
“Quả thật là có chuyện muốn nhờ anh Thẩm giúp đỡ.” Diệp Thủy Thanh đợi Thẩm Chấn Sơn ngồi xuống thì nói dự định của mình một lượt.
 
Ban đầu Thẩm Chấn Sơn có chút không tin lắm, một cô gái trẻ như Diệp Thủy Thanh lại có thể làm ăn lớn như vậy, nhưng nhìn bộ dạng của cô không giống như đang nói dối, thế là do dự nói: “Giúp thì không nói được, chỉ là bảo anh quản người còn giữ tiền, em thật sự yên tâm sao?”
 
Diệp Thủy Thanh mỉm cười: “Tính tình anh Thẩm em tin tưởng nhất, người nhà mẹ của em cũng chưa chắc có thể khiến em tin đâu, con người em nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi, cho dù thật sự chịu thiệt cũng chỉ trách bản thân tin nhầm người, huống hồ sách có số lượng trong sổ thì không sai được, anh Thẩm còn chỗ nào khó xử sao?”
 
“Em dâu, anh thích nghe em nói mấy câu này nhất, nếu em đã tìm đến anh thì chính là tin tưởng tính tình của anh, sau này nếu mất một đồng tiền nào thì anh đến hết là được!”
 
Diệp Thủy Thanh cười không nói gì, mình có thể có người canh chừng như Thẩm Chấn Sơn, trong lòng coi như đã có sức mạnh, tiền mất thì mất thôi, sao có thể bắt anh ta đền chứ! Giao chìa khóa kho hàng và tiệm sách cho Thẩm Chấn Sơn ngay tại chỗ, rồi lại giao bảng giá mục lục bình thường mình làm cho anh ta.
 
Mặc dù Thẩm Chấn Sơn là một người nghĩa khí, nhưng đầu óc cũng không đần, nếu đã nhận việc này thì cũng không để Diệp Thủy Thanh lo lắng dù một chút, đầu tiên là đến phía tiệm sách sau đó dựa theo giá của Diệp Thủy Thanh định sẵn rồi dán thông báo: Sách hết hàng trên một trăm quyển giảm 10%, trên năm trăm quyển giảm 50%, bán lẻ không giảm giá. Sau đó tự mình ngồi trong tiệm sách trông chừng.
 
Người Hầu Tử tìm đến không tới mấy ngày thì cũng đã qua, Diệp Thủy Thanh cùng Thẩm Chấn Sơn gặp mặt những người này, tổng cộng sáu người, ai nấy đều mang vẻ cường đạo, có điều vừa thấy Thẩm Chấn Sơn thì đều trở nên rất khách sáo, lại lần nữa Diệp Thủy Thanh cảm ơn Hầu Tử đã cho mình đề nghị này, nếu hôm nay đổi lại là người khác đoán chừng sớm đã bị mấy người này kiểm soát rồi, sao còn dám quản lý bọn họ sai bọn họ làm việc chứ!
 
Ngày tháng tiếp theo Thẩm Chấn Sơn cử mấy người này ra ngoài, để bọn họ nghe ngóng khắp nơi xem có tiệm sách cần hàng hay không, có tiệm thì ban đầu bị những người này dọa sợ quá, sau đó vừa hỏi thăm thì ra là có hàng thật thì rối rít chạy qua, đợi lúc thấy Thẩm Chấn Sơn ngồi trong tiệm sách chuyển hàng thì chẳng có tâm trạng trả giá, cảm giác nhập sách này giống như vào hang ổ của thổ phỉ vậy, không dám nói thêm câu nào, báo số lượng, giao tiền cọc, nghe địa điểm lấy hàng thì vội vàng bỏ chạy.
 
Lần đầu Thẩm Chấn Sơn làm việc đường đường chính chính, đương nhiên là một lòng muốn làm nên thành tựu, lấy một quyển sổ tính toán từ chỗ con trai Thẩm Hạo, mỗi ngày đều ghi chép rất nghiêm túc.
 
Chủ nhật lúc Diệp Thủy Thanh qua, cầm quyển sổ lên mà cảm động đến rơi nước mắt, bây giờ mới có mấy ngày đã bán được hơn năm nghìn quyển rồi, có thể thấy Thẩm Chấn Sơn đã dốc tâm huyết vào việc này.
 
“Em dâu, em đếm xem số tiền này tổng cộng mười bốn nghìn năm trăm sáu mươi tệ, anh cũng coi như được mở mang tầm mắt, cả đời này lần đầu tiên đếm tiền đến nỗi mềm tay, sao em còn khóc?”
 
Diệp Thủy Thanh lau nước mắt, đếm ra chín trăm tệ: “Anh Thẩm, năm trăm tệ này em đưa anh, anh đừng vội, em không thể để anh làm không công, nếu như không có anh thì em có cuống cuồng đi nữa cũng không bán được nhiều sách như vậy, phần còn lại thì mỗi người năm mươi tệ, dư ra một trăm tệ thì coi như tiền thưởng, bình thường anh thấy ai biểu hiện tốt thì cho nhiều chút! Nói với bọn họ nếu hiệu quả tốt thì sau này vẫn có thể thêm tiền.”
 
Thẩm Chấn Sơn vô cùng cảm động, điều anh ta sợ nhất chính là người khác không tin mình, nhưng cũng hoàn toàn không ngờ được việc làm ăn của Diệp Thủy Thanh thật sự làm lớn như vậy, còn giao cho mình quản lý số tiền lớn như con số thiên văn, năm trăm tệ mình phải tìm bao nhiêu việc mới có thể kiếm được chứ! Lúc này thấy Diệp Thủy Thanh cũng thật lòng muốn đưa tiền cho mình, thế là cầm lấy tiền cười khanh khác: “Ơn lớn không lời nào cảm ơn được, em dâu, sau này chúng ta cứ xem mà làm, có số tiền này rồi thằng nhóc nhà anh cũng có thể làm một cậu chủ nhỏ!”
 
“Thẩm Hạo không phải đứa trẻ bình thường, tự lập thì không nói còn vô cùng hiểu chuyện, sau này đi học nhất định phải bồi dưỡng đàng hoàng.” Diệp Thủy Thanh cảm thấy Thẩm Chấn Sơn chính là một người thô lỗ nhưng lại tỉ mỉ, Thẩm Hạo thông minh như vậy tuyệt đối là di truyền gen của anh ta.

 
Có một đại tướng như Thẩm Chấn Sơn, Diệp Thủy Thanh cũng coi như đã giải quyết được một chuyện thầm kín, rồi lại nghĩ sau này lúc anh cả và chị cả nghỉ việc rồi lại bảo bọn họ đến đây giúp mình cũng vậy, bây giờ tạm thời không đụng chạm đến họ nữa.
 
Có điều chỉ hơn năm nghìn quyển sách này, Diệp Thủy Thanh đã kiếm hơn bảy nghìn tệ, gửi tiền vào ngân hàng, buổi tối Diệp Thủy Thanh nằm mơ cũng có thể cười đến thức giấc, chẳng qua là sau khi tỉnh thì trông Cận Văn Lễ có thể ở cạnh mình, muốn để anh nhìn xem mình giỏi giang cỡ nào.
 
Mà ngày tháng sau đó cô đã có thời gian tập trung xử lý chuyện bên phía Thôi Tất Thành. Cô định thương lượng với Lý Như trước, sau đó lại tìm Thôi Tất Thành bảo anh ta làm người trung gian ký hợp đồng với các giáo viên.
 
“Hợp đồng với những giáo viên đó cô muốn thế nào?” Lý Như cười hỏi Diệp Thủy Thanh.
 
“Tôi nghĩ nếu sách dạy kèm tôi có thể giảm 30% lấy hàng, vậy thì giảm 50-60% bán cho giáo viên, hoặc bán ra bao nhiêu thì dựa theo con số này mà trích hoa hồng cho họ, Tất Thành bảo bọn họ có được lợi lộc mới có thể dốc sức đẩy mạnh tiêu thụ.”
 
“Tôi nói này Thủy Thanh, môn kế toán này cô đúng là không uổng công học, biết tính toán như thế, theo tôi thấy vẫn nên chia kỹ một chút, sau này giáo viên ra sách nhiều thì khó tránh khỏi người tốt kẻ xấu lẫn lộn, sách dạy kèm của giáo viên ưu tú và giáo viên bình thường viết thì không thể đối xử như nhau.”
 
Diệp Thủy Thanh gật đầu liên tục: “Tôi có học nhiều đi nữa thì ở trước mặt cô cũng chỉ là học sinh tiểu học, cụ thể tính giảm giá thế nào thì chúng ta vừa đi vừa nói, hay là đến cửa hàng dạo chút, mua mấy bộ quần áo với chút mỹ phẩm.”
 
Lý Như đồng ý, sao đó cười nói: “Anh Văn Lễ không ở nhà, cô ăn diện cho anh xem?”
 
“Phụ nữ không phải nên như vậy sao, dù là cho mình xem vậy cũng nên ăn diện xinh đẹp chút, nếu không thì vất vả kiếm tiền là vì cái gì chứ!”
 
“Thủy Thanh cô thay đổi nhiều thật, có ý tưởng hơn trước đây, có tự tin hơn nhiều rồi, cô nói rất đúng, phụ nữ thì nên đối xử tốt với chính mình. Đi, mua đồ xong chúng ta ra quán ăn một bữa hoành tráng, dù sao hôm nay cũng tan học sớm!”
 
Dọc đường hai người nói cười đến cửa hàng, mua không ít đồ mang về, Diệp Thủy Thanh cố ý bảo phục vụ tìm một cái túi không dễ thấy, bỏ đồ vào trong, như vậy lúc về nhà thì sẽ không thu hút sự chú ý của người nhà.
 
Sau khi thương lượng giảm giá xong, qua mấy ngày Diệp Thủy Thanh lại hẹn Thôi Tất Thành gặp mặt, bàn vấn đề hợp đồng, bởi vì đúng lúc hai người đều ở trường, thế là buổi trưa lúc ăn cơm ở căn tin thì quyết định chuyện này.
 
“Thủy Thanh, không ngờ sách dạy kèm lại có lời như vậy, làm anh cũng muốn viết.” Sau khi Thôi Tất Thành xem xong hợp đồng thì biểu cảm trên gương mặt rất bất ngờ.
 
“Được chứ, em giơ hai tay tán thành, nếu đã có ý tưởng thì mau viết đi.”
 
Thôi Tất Thành suy nghĩ một lúc, giống như đã quyết định: “Vậy được, hôm nay anh về nhà bắt đầu viết, nếu không thì chút tiền lương ít ỏi của sở giáo dục thật sự cũng không làm gì được, anh cũng muốn để cho cuộc sống của bố mẹ anh có thể nâng cao một chút.”
 
Diệp Thủy Thanh nghe Thôi Tất Thành than vãn chuyện nhà thì cũng không đáp lời, ăn cơm xong thì ai về phòng nấy.

 
Sau khi Thôi Tất Thành liên lạc với giáo viên xong thì mọi người lại hẹn cùng nhau ăn cơm, Kiều Uy vui vẻ cuối cùng cũng có thể gặp được Diệp Thủy Thanh, ngồi bên cạnh bàn mà vui sướng bộc lộ ra trong lời nói, dẫn đầu ký hợp đồng xong thì bắt đầu nói chuyện với Diệp Thủy Thanh.
 
“Nghe nói cô có mắt nhìn người nhận biết anh hùng đã phát hiện một tác giả lớn, tác giả Hà Thiên của chính là cô khai thác sao?”
 
“Ừm, tôi cũng là đánh bậy đánh bạ, Hà Thiên là bạn cùng bàn ở đại học công chức của tôi, bây giờ cũng đang học cùng chuyên ngành với tôi, bản thân cậu ấy rất có thiên phú sáng tác, cho dù không gặp tôi thì sớm muộn cũng sẽ tỏa sáng.” Diệp Thủy Thanh rất khiêm tốn.
 
“Vậy quan hệ của hai người nhất định là rất tốt, cậu ấy vẫn chưa kết hôn sao?” Kiều Uy bắt đầu có cảm giác nguy hiểm, so với Hà Thiên cả danh và lợi đều có thì một giáo viên tiểu học như mình hiển nhiên không có bất kỳ ưu thế nào, cô gái giống như Diệp Thủy Thanh nhất định cũng nghiêng về tác giả phong độ nhẹ nhàng, toàn thân tràn đây hơi thở văn học nghệ thuật, huống hồ người đó còn là bạn cùng bàn với cô, ở gần được ưu tiên mới dễ dàng có tình cảm.
 
Diệp Thủy Thanh sao có thể nhận ra được ý sâu xa trong lời nói của Kiều Uy, thẳng thắn nói: “Đương nhiên là vô cùng tốt, cậu ấy giao hết quyền đại diện tác phẩm cho tôi xử lý, tôi rất hy vọng cậu ấy có thể viết được tác phẩm tốt hơn.”
 
Kiều Uy nghe vậy thì trong lòng có chút phiền muộn, nhưng thoáng chốc lại dấy lên ý chí, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, mình không thể ngồi chờ chết, đợi người đẹp chủ động cảm mến được, buộc phải nghĩ cách mới được.
 
Sau khi ăn cơm xong thì Thôi Tất Thành ở lại tính tiền với Diệp Thủy Thanh, lúc hai người ra khỏi quán ăn định tách ra thì có người khẽ cười, nói: “Thôi Tất Thành, anh còn lừa em nói không có bất kỳ liên lạc gì với cô ta, vậy bây giờ là chuyện gì xảy ra đây!”
 
Diệp Thủy Thanh ngơ ngác không biết Tiêu Nguyệt Ba ở đâu xuất hiện, không hiểu cô ta đang diễn vở kịch nào.
 
“Anh không nói là sợ em làm loạn, vừa nãy nhiều giáo viên như vậy cùng nhau ăn cơm em không thấy sao? Anh liên lạc với Thủy Thanh cũng là vì kiếm tiền cho gia đình.” Thôi Tất Thành bất lực giải thích.
 
Tiêu Nguyệt Ba cười khẩy: “Anh sớm đã biết cô ta cũng học ở đại học công chức tại sao không nói với em, nếu em không tìm người thăm dò thì anh còn muốn giấu em đến khi nào, nhà chúng ta không tốt đi nữa cũng không đến nỗi phải dựa vào một người bày hàng vỉa hè để nuôi sống gia đình qua ngày. Em nói anh gần đây sao cứ lơ đễnh, mấy ngày nay tối nào cũng không ngủ lén lút viết gì đó, thì ra đều là vì cô ta!”
 
“Em nói bậy gì đó, anh nói là vì kiếm tiền, anh viết sách là có nhuận bút và hoa hồng, không hiểu thì em đừng nói bậy!”
 
Tiêu Nguyệt Ba không để ý Thôi Tất Thành, mà nhìn sang Diệp Thủy Thanh: “Diệp Thủy Thanh, cô cũng có bản lĩnh gớm nhỉ, Cận Văn Lễ giành lấy cô rồi, sao bây giờ lại cảm thấy bày sạp vỉa hè không có đẳng cấp, bắt đầu nhớ đến điểm tốt của Thôi Tất Thành phải không? Cô đừng quên cô là người đã kết hôn rồi, sau này đừng tìm cớ viết sách gì đó để liên lạc với Tất Thành, nhà chúng tôi cũng không thiếu chút nhuận bút kia!”
 
Nói xong thì chỉ vào Thôi Tất Thành: “Bố em đã liên lạc cho anh xong rồi, đợi tháng sau anh kết thúc bổ túc thì đến trường tiểu học Hồng Kỳ số 2 làm hiệu trưởng, còn viết sách kiếm tiền sao? Anh đừng để bố mẹ em xem thường anh, mất mặt lắm, mau về nhà! Trước mắt chuyện này tính thế nào, rốt cuộc ai sống tốt còn phải xem tương lai mới được, hơn nữa chẳng phải Cận Văn Lễ rất tài giỏi à, sao vẫn để vợ mình ra ngoài kiếm tiền cực khổ thế?” Nếu không phải thật sự nhìn thấy có mấy giáo viên ở cùng họ, Tiêu Nguyệt Ba sẽ không dễ dàng tha cho hai người Diệp Thủy Thanh và Thôi Tất Thành, nhưng bây giờ đúng lúc có thể mượn cơ hội này để chứng tỏ bản lĩnh của nhà mình với Diệp Thủy Thanh.
 
Thôi Tất Thành áy náy nhìn Diệp Thủy Thanh từ đầu tới cuối không nói lời nào, thở dài một hơi: “Chuyện hôm nay là anh liên lụy em rồi, sau này anh bảo Kiều Uy liên lạc với em nhé.”
 
Nhìn Thôi Tất Thành kéo Tiêu Nguyệt Ba đi xa, trong lòng Diệp Thủy Thanh bình tĩnh đến lạ thường, có lẽ có sự nâng đỡ của Tiêu Nguyệt Ba, nói không chừng sau này Thôi Tất Thành cũng có thể có tiền đồ, không qua lại thì không qua lại, mỗi người có vận mệnh của mỗi người.
 
Thế là sau chuyện này, người được lợi nhất không ai bằng Kiều Uy, lúc này anh ta có cớ ba ngày hai lần chạy đến đại học công chức, vừa nói là liên lạc được với giáo viên mới, vừa nói là sách dạy kèm bán ra, sách ôn luyện đạt đến mức cao mới, tóm lại chỉ cần có chút chuyện như thế, thì anh ta có thể qua tìm Diệp Thủy Thanh nói chuyện cả buổi.
 
Đợi đến lúc Diệp Thủy Thanh giới thiệu Hà Thiên cho anh ta làm quen, Kiều Uy càng đắc ý hơn, thì ra Hà Thiên căn bản không xuất sắc như mình tưởng tượng, không những không xuất sắc, có thể nói là còn xấu hơn người bình thường, vừa cao vừa gầy còn có cái mặt nhọn, trông cũng không giống người tốt, anh ta nắm rất chắc rằng Diệp Thủy Thanh không thể nào nhìn trúng chàng trai này.
 
“Thầy Kiều, sau này anh đừng tốn công chạy đến đây nữa, nếu thật sự có vấn đề lớn thì hãy đến tìm tôi, nếu không thì vất vả quá.”
 
“Không vất vả, một cô gái như cô cũng có thể bỏ ra nhiều như vậy, đàn ông con trai như tôi chạy tới chạy lui mấy bận có tính là gì, túi cô nặng như vậy để tôi xách giúp cô nhé.” Kiều Uy nói xong thì giơ tay cầm túi giúp Diệp Thủy Thanh.
 

Diệp Thủy Thanh ngại lau mặt cho anh ta, chỉ đành để anh ta xách túi giúp mình, mặt trời buổi trưa vô cùng chói chang, sức mạnh của nắng gắt cuối thu khá lớn, lúc Diệp Thủy Thanh sắp đi đến trạm xe thì trên mặt đã có mồ hôi, trong lòng lại nhớ Cận Văn Lễ đã gần bốn tháng không có tin tức, bây giờ cô về nhà thường lén khóc trong phòng, bình thường vẫn lừa với bố mẹ hai bên nói là mình đã nhận được điện thoại của Cận Văn Lễ, thật sự không biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu.
 
“Thủy Thanh, cô lau mồ hôi đi.” Kiều Uy ân cần lấy một cái khăn tay màu xám từ trong túi ra đưa cho Diệp Thủy Thanh.
 
Diệp Thủy Thanh không muốn dùng, một là vì sợ dơ, còn lại cũng là cảm thấy mối quan hệ với Kiều Uy cũng không thân đến mức đó, cho nên chỉ cười chứ không nhận.
 
“Cô xem, cô còn khách sáo với tôi, cái này có gì mà ngại, cầm lấy!” Kiều Uy chỉ nghĩ là Diệp Thủy Thanh đang xấu hổ, trực tiếp nhét khăn tay vào tay cô.
 
Diệp Thủy Thanh bối rối cầm lấy khăn tay, lau cũng không được, không lau cũng không xong.
 
Lúc hai người đang đứng đối diện trạm xe, thì nghe thấy phía xa truyền đến một tiếng nổ ầm vang, nhất thời cũng có chút ngớ ngẩn, đây là tiếng gì sao lại đáng sợ như vậy.
 
Theo âm thanh ngày càng gần, tiếng ầm vang trầm thấp đó cũng ngày càng chấn động lòng người, xa xa nhìn thấy một chiếc xe máy từ phía trường học chạy nhanh qua, lúc còn chưa đợi mọi người nhìn rõ là chuyện gì xảy ra thì đã thắng gấp dừng bên cạnh trạm xe, người đợi xe rối rít tránh ra chỉ sợ vật khổng lồ này đụng phải mình.
 
Sau khi né ra thì lại quan sát chiếc xe máy đỏ đến phát sáng này bằng ánh mắt ngưỡng mộ, đã từng thấy qua xe máy rơ moóc với xe máy bình thường, đó đều là xe người có tiền mới mua nổi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cái thứ to lớn khí thế như vậy trước mắt, rốt cuộc có phải máy nổ không đây?
 
Lúc này chỉ nhìn thấy người ngồi trên xe máy đeo kính râm màu trà, một chân chống xuống đất, nhìn đi nhìn lại giữa Diệp Thủy Thanh và Kiều Uy mấy lượt, sau đó khóe miệng vểnh lên về phía bên trái, tiện tay tháo kính nhìn chăm chăm vào Diệp Thủy Thanh, rồi nói: “Vừa nãy ở cổng trường còn giữ khoảng cách, sao chỉ một lúc thì túi cũng giao cho người ta xách rồi, tín vật định tình cũng nhận rồi sao?”
 
Diệp Thủy Thanh khó tin nhìn Cận Văn Lễ đang cười với mình, hồi lâu mới hoàn hồn lại, sao người này có thể như vậy! Gần bốn tháng không có tin tức khiến mình lo lắng sợ hãi, sau đó lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình chỉ trích mình!
 
Cận Văn Lễ đen với gầy đi, nhưng lại có khí thế, trầm tĩnh hơn trước đây nhiều, chàng trai liều lĩnh ngông cuồng kia thật sự đã trở về toàn vẹn không hư tổn! 
 
“Cận Văn Lễ, cái thứ không biết xấu hổ! Anh đi đâu thế, chẳng phải nói là viết thư cho em sao? Anh viết chưa! Anh viết chưa! Em thấy anh đúng là thiếu đòn mà!” Cuối cùng Diệp Thủy Thanh cũng tỉnh táo lại, sau đó giật lấy túi trong tay Kiều Uy xông đến trước mặt Cận Văn Lễ đánh một trận.
 
Cận Văn Lễ vội ôm lấy Diệp Thủy Thanh: “Này, vợ à, em chào đón anh như vậy sao, anh còn chưa hỏi cái tên tặng khăn tay cho em ở đâu ra đấy, em đã đánh anh trước rồi. Vợ ơi, trời nóng quá, đừng đánh nữa, đợi về nhà em đánh anh tùy ý còn không được sao?” Cận Văn Lễ vừa nói vừa cười cầm lấy túi trong tay Diệp Thủy Thanh.
 
“Xe máy này ở đâu ra vậy?”
 
“Mua đấy.”
 
Diệp Thủy Thanh nhìn chiếc xe này rồi mới hỏi: “Bao nhiêu tiền?” Nói xong thì ngồi phía sau Cận Văn Lễ.
 
“Không đắt, chỉ tám nghìn tệ. Vợ ơi, ôm chặt đấy, chúng ta về nhà thôi!”
 
Tiếng nổ vang đi xa, người ở trạm xe mới bắt đầu bàn tán rốt cuộc là người có tiền cỡ nào mới có thể coi tám nghìn tệ không đáng là bao chứ, sau đó lại đoán đó là xe hãng nào.
 
Kiều Uy cúi đầu mất tinh thần, cười cay đắng: Mình đúng là tự mình đa tình quá đủ rồi, thì ra Diệp Thủy Thanh là người đã kết hôn. Không những kết hôn, hơn nữa chồng người ta tùy tiện ra tay là có thể mua một chiếc xe máy tám nghìn tệ, lại thấy khí thế của người vừa nãy không giống với người bình thường, vừa nhìn thì đã khiến người ta trông mà khiếp sợ, nhất là khi đôi mắt lạnh lùng đó quét qua trên người mình, khiến anh ta không kiềm được mà cảm thấy hoảng hốt và sợ hãi. Bỏ đi, mình cứ coi như một trò cười thôi!