Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 3: Chương 3





Edit: nacapuu
Nhớ nhấn theo dõi cũng như nhấn ⭐ ⭐ ⭐ ⭐ ủng hộ mình nha!!
theo dõi trang nacapuu trên wattpat của mình để cập nhật chương mới nhanh nhất nha
- -------------------------------------------
Cô vội vội vàng vàng chạy về nhà, mới vào cửa vừa vặn đụng phải mẹ cô:"Con như thế nào nhanh như thế đã trở về, con chạy cái gì, Tất Thành đâu?" me cô nhíu mày hỏi.
"Bụng con có hỏi đau, anh ấy đưa con về sau đó liền về nhà, chị anh ấy hôm nay có trở về."
"Bụng đau, có phải hay không ăn phải đồ hỏng?" Mẹ cô vừa nghe thân thể cô không thoải mái liền lo lắng hỏi.
"Có thể trời nóng nhưng ăn mấy cây kem đi."
"Đó là cảm lạnh, con về phòng nằm trước đi, đợi mẹ nấu nước sôi đem qua đưa con, về sau nhớ ít ăn đồ lạnh lại a".

Cô đáp ứng một tiếng rồi quay về phòng chính mình, nằm ở trên giường ra sức nghĩ cách làm giàu.
Chỉ tiếc suy nghĩ nữa ngày cũng không nghĩ ra cách nào, tuy rằng là sống lại một đời nhưng chính mình chỉ có bằng cấp sơ trung, kiến thức biết được cũng không nhiều lắm.

Sau khi kết hôn, bản thân cô cũng không tiếp xúc qua cái nhân sĩ thành đạt nào.


Đối với lối buôn bán thập niên 80 lại không nghiên cứu nhiều, càng không thể nhớ được các dãy số vé số trúng thưởng, điều cơ bản cô biết chỉ là sau này giá nhà đất sẽ tăng cao, mặc dù biết nhưng trong tay cô không có tiền a, hiện tại mỗi tháng lương của cô chỉ có 35 khối, lại là một cô gái trẻ có thể làm được cái gì đâu!
Cho nên trừ bỏ Cận Văn Lễ sau này sẽ thành công, cô thật là không nghĩ ra con đường làm giàu nào cả, lại nghĩ đến những người mình quen biết xem có hay không khả năng người mình có thể dựa vào, rốt cuộc liền tính Cận Văn Lễ có tiền cũng không nhất định liền sẽ giúp người nhà cô.
Cô cuối cùng vẫn là quyết định không đến thời điểm cuối cùng liền không dễ dàng lữa chọn Cận Văn Lễ-cái tên lưu manh này.
Bất quá, nếu muốn ngăn cản bi kịch phát sinh, nhất định phải trước giải quyết chuyện của Thôi Tất Thành trước, chỉ có hắn đồng ý chia tay, chính mình mới có thể thuyết phục người trong nhà tiếp thu chuyện này.
Ngày mai thứ hai, cô đi làm vừa lúc có thể tìm Thôi Tất Thành nói chuyện, dù sao thời gian không vội, từ từ nói đi.
Buổi tối, cô cùng cả nhà cùng nhau ăn cơm, lúc này anh 2 đã kết hôn, anh 3 cũng có đối tượng, nhà bọn họ điều kiện cũng xem như không tồi, ba cô lúc ấy ở trong viện che lại ba cái gian phòng, chính là đem 2 gian phòng tân hôn làm thỏa đáng, chính cô thì sớm muộn cũng gả ra ngoài cho nên chỉ cùng với cha mẹ trụ ở gian phòng lớn kia.
Nhìn người một nhà cui vẻ hòa thuận vừa ăn vừa nói chuyện, cô lại lần nữa hạ quyết tâm, nhất định phải bảo vệ tốt người nhà của mình, làm cha mẹ trôi qua những ngày tháng tốt lành.
Ngày hôm sau, cô ăn qua cơm sáng lại mang theo hộp cơm, cưỡi chiếc xe đạp của chị dâu đạp thẳng đến đơn vị, chiếc xe đạp này bởi vì chị dâu gả đến đêy thì đi làm trong đơn vị đặc biệt gần, liền đem cái xe này cho cô mượn dùng.

Từ đường Hồ Đồng Khẩu đi ra ngoài, cô liền hướng đường cái chạy, bỗng nhiên cảm thấy có người nhìn chằm chằm mình, kì quái liền hướng bên cạnh nhìn thoáng qua, kết quả sở đến mức loạng choạng một chút, thiếu chút nữa đụng phải xe người khác
"Ngươi làm cái gì?" Cô nhíu mày hỏi Cận Văn Lễ cũng đang chạy chiếc xe đạp màu đen bên cạnh cười hì hì.
"Đi làm a, hai ta vừa lúc thuận đường, chiếc xe đạp này của em hơi lớn đi?" Cận Văn Lễ nhìn cô đang im lặng cố sức đạp.
Cô trước nay chưa từng nghe qua Cận Văn Lễ có công việc gì đi! Hắn trước nay đều là ở hẻm trước ngỏ sau làm những việc không đứng đắn, không có khả năng làm việc ở đơn vị đi, hiện tại lại nói muốn đi làm, ai tin!

"Anh làm ở đâu?" cô hoài nghi hỏi hắn.
Cận Văn Lễ chính là định liệu trước:" Xưởng rượu, em không phải ở Ấn Xoát Hán sao, em nói có phải thuận đường hay không?"
Thật đúng là thuận đường, xưởng rượu đúng là ở đối diện chỗ cô làm, nguyên lai người này đúng thật là có đơn vị.
Cái này cô cũng không có biện pháp nói thêm gì nữa, chỉ là chuyên chú lái xe, cô luận Cận Văn Lễ nói gì cũng không phản ứng lại hắn.
Cận Văn Lễ thấy vậy cũng không nhụt chí, vẫn là nói nói, cười cười không ngừng.Tới cửa nhà máy, cô liền đem xe đạp đi gửi, rồi nhanh chóng vào đơn vị, đi được một khoảng mới quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cận Văn Lễ vẫn còn trên xe đạp nhìn về phía cô, vì thế chạy nhanh vào đơn vị.
Cô làm ở xí nghiêp quốc danh Ấn Xoát Hán có quy mô rất lớn, công nhân cũng rất nhiều, nơi cô làm phân ra làm nhiều đơn vị, ấn thư ấn nhãn hiệu gì đó căn bản công việc rất nhiều, tăng ca, thay ca là chuyện thường ngày, hơn nữa cái phân xưởng này đa số đều là người trẻ, ở bên nhau mỗi ngày rất náo nhiệt, cũng có không ít người trong xưởng yêu đương kết hôn, đây cũng là thời gian vui vẻ nhất mà sau này cô luôn hoài niệm.
"Nghỉ trưa rồi, ăn cơm thôi."Cô cùng vài người đi rửa tay rồi lấy hộp cơm ra, kết quả mới đi đến cửa phòng nghỉ liền thấy đồng nghiệp Tiểu Trân đỏ mặt ra tới.
"Nhanh như vậy liền ăn xong rồi, em ăn cái gì mà mặt đỏ thành như vậy?" Tiểu Trân chỉ cười, cầm lấy phích nước nóng đổ một bình trà lớn mới cùng cô đi vào trong.

"Thủy Thanh, chị mau đi vào thôi, bên trong đang rất náo nhiệt, cười chết người ta, nghe nói Cận Văn Lễ là người không đàng hoàng,kì thật người này rất hài hước a"
"Em như thế nào biết Cận Văn Lễ?" Cô không nghĩ tới hắn sẽ đến đơn vị tìm mình, càng không nghĩ đến nhiều người biết hắn như thế, chính mình ở đơn vị nhưng chưa nghe ai nói về anh ta.
Tiểu Trân đè thấp âm thanh:"Ta chỗ nào nhận thức nha, chính là anh ta lại đây, cũng không biết như thế nào lại chạy đến phân xưởng của chúng ta, lúc nãy có người nói hắn không đúng đắn, em nhìn cũng không tệ lắm, nước này là lấy cho anh ấy, anh ấy nói nhiều quá nên kêu khát, mọi người đều thích anh ấy nói chuyện, lúc này mọi người phái em đến lấy trà cho anh ấy đây."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào phòng nghỉ, liền nhìn thấy Cận Văn Lễ được một đống người vây quanh, cô yên lặng cầm hộp cơm của mình tìm một gốc yên lặng ngồi xuống.
"Thủy Thanh, em ăn cái gì a?"Rốt cuộc vẫn không né tránh hắn được, cô nghe hắn kêu tên mình thì có chút bất đắc dĩ, cũng không ngẩng đầu lên chỉ đáp một câu:

" Cơm là hạt lương cao".Cận Văn Lễ cách đám người nhìn về phía cô, sau đó liền bưng trà đứng lên đi tới, ngồi đối diện chỗ cô, cười nói:"
Anh là hỏi em mang theo đồ ăn gì?"
"Chính mình xem đây"
Cận Văn Lễ nhìn hộp cơm cô chỉ có đậu hủ lại nói: "Cơm cao lương khá thô, ăn nhiều cổ có chịu được không?"
Không ăn cái này thì ăn cái gì, cơm nấu bằng gạo cái loại lương thực tinh ấy nhà ai có thể ăn mỗi ngày.
"Thủy Thanh, các ngươi biết nhau sao?" có người thấy bọn họ nói chuyện liền hỏi.Không đợi cô trả lời, Cận Văn Lễ liền cướp lời nói:
"Cũng không phải nhận thức gì, tôi cùng cô ấy là hàng xóm, ngày thường có gặp mặt, quen biết cũng không tồi".

Mọi người nghe xong gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều, nếu là hàng xóm thì quan tâm, hỏi chuyện nhau là chuyện bình thườngg.
.Cô không nghĩ sẽ chọc phiền toái, đành cam chịu lời nói của hắn, nhanh chóng ăn xong liền đến đơn vị bên kia tìm Thôi Tất Thành.
"Anh như thế nào còn đi theo tôi?" Cô đứng lại, xoay người chất vấn Cận Văn Lễ vẫn luôn đi theo.Cận Văn Lễ cười:
" Anh trước nay còn chưa tới đơn vị của em, em trước tiên mang anh đi dạo có được không?"
"Đơn vị có cái gì đẹp mà đi dạo, bên xưởng rượu của anh không phải so với chỗ chúng tôi còn lớn hơn sao? Hơn nữa tôi và anh cũng không quen biết, anh đừng có làm như tôi và anh thân lắm, được không?"
"Anh là người hiền hòa, chúng ta vốn dĩ chính là hàng xóm, chỉ là trước kia thấy anh, em luôn chạy, kì thật em không cần sợ anh, từ từ em biết con người anh liền biết anh là người rất biết quan tâm người khác"
"Người này da mặt đủ dày, cô nghĩ hiện tại mình còn chưa suy nghĩ kĩ cách làm giàu, trước vẫn là không nên trêu chọc Cận Văn Lễ.


"Tôi không sợ, bất quá bạn trai tôi đang ở đơn vị này, bây giờ tôi muốn đi tìm anh ấy, anh trở về đi"
Tươi cười trên mặt hắn phai nhạt chút:
"Em cứ đi đi, anh tùy tiện đi một chút".
Cô cũng không khách khí, trực tiếp đi về phía trước, tới văn phòng công hôi mới biết bởi vì đơn vị sắp đổi bảng tin, Thôi Tất Thành mỗi ngày đều vội đến chân không chạm đất, cơm nước xong liền đi xuống xưởng.
Cô bởi vì không đạt được mục đích có chút thất vọng, đành phải về đơn vị của mình trước, nghĩ chờ tan làm lại tìm Thôi Tất Thành cũng giống nhau.
"Không gặp người?" Cận Văn Lễ thấy cô đi ra nhanh như vậy liền tiến lên hỏi.

"Anh như thế nào còn chưa đi?"
"Anh còn phải về phân xưởng của em chào hỏi một câu, bằng không thật không lễ phép, về sau còn phải thường xuyên lui tới không phải sao?"
Bất quá không ai mời đến, thật đúng là tự xem như mọi người đều thích mình đâu, cô cũng không để bụng, cùng hắn một trước một sau mà trở về chỗ làm.Mọi người ở phân xưởng đang đanh bài Poker, thấy hai người họ trở về đều cười:
"Thủy Thanh cô cùng Tất Thành thật đúng là không có duyên đi, hắn vừa tới đây tìm cô, thấy cô không có ở đây liền đi rồi, kết quả chân trước hắn vừa đi, chân sau cô liền về tới".
"Tôi cũng nghĩ như vây, hai người bọn họ thật không có duyên phận đi".

Cận Văn Lễ theo người nọ tiếp một câu, sau đó híp mắt có thâm ý khác mà nhướng mài với cô.
"Tôi phải làm việc rồi" Cô cố ý bỏ qua hàm ý trong lời nói hắn..