Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 13: Chương 13





- --------------------
- -------------
Cô càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không thích hợp, từ ngày đầu tiên nhận thức hắn đã biểu hiện ra bộ dáng không thiếu tiền, mua vé chèo thuyền, đi tiệm ăn, giữa trưa đưa cơm, còn lần này là xe đạp, đối với người khác những thứ này là phi thường xa xỉ, Cận Văn Lễ lại quá hào phóng càng thuyết minh chuyện này có vấn đề, cô phản ứng thật đúng là chậm mà.

Chỉ là cô nghĩ đến điểm này, kia nên làm thế nào?
Chẳng lẽ trực tiếp hỏi Cận Văn Lễ tiền này như thế nào có, người ta cũng không cần thiết phải nói với mình a, mà người này còn một lòng muốn cùng cô yêu đương, cô không tính cùng hắn ở bên nhau, Cận Văn Lễ dựa vào cái gì mà nói cho cô làm thế nào để kiếm tiền, dựa vào cái gì mà mang theo cô cùng nhau làm giàu?
Hơn nữa nếu thực sự Cận Văn Lễ chịu giúp cô một phen, kia cô làm sao có thể lấy tiền từ trong nhà ra để làm tiền vôn?
Nhưng nếu cô đồng ý cùng hắn bên nhau, trong lòng lại băn khoăn, tuy nói Cận Văn Lễ xác thật đối với cô không tồi, chỉ là làm như vậy thật có lỗi với hắn, lấy việc ở bên hắn ra làm giao dịch, từ phương diện tình cảm là không công bằng với Cận Văn Lễ.

Cô lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, tuy rằng như vậy nhưng chỉ cần nhớ tới vận mệnh bi thảm kiếp trước của ba me cùng cô đã trải qua, cô cùng lắm thì da mặt dày một chút đi tìm Cận Văn Lễ thương lượng, lấy vận mệnh ba mẹ ra so sánh, thì những băn khoăn kia không tính là gì.
Đã định ra chủ ý này, cô không ngồi yên được, mang giày liền chạy ra ngoài, kết quả vừa ra sân thì bị mẹ cô cản lại.
"Chuẩn bị ăn cơm rồi, con còn đi đâu đó, không phải vừa trở về sao? Hôm nay mẹ làm rất nhiều món, con nhanh đi đem đầu tóc buộc gọn gàng lại, một lát liền có thể ăn cơm." Nói rồi mẹ đẩy cô vào cửa.

"Mẹ, con có việc gấp, một lát liền trở về, đồ ăn mẹ chừa con chút là được."
"Con là có chuyện gì xảy ra, muốn đi ra ngoài cũng được, chờ cơm nước xong rồi đi." Mẹ cô khăng khăng không chịu đáp ứng.

Cô cảm giác có chút không thích hợp:
"Mẹ, mẹ nói thật cho con biết trưa nay có chuyện gì à, nếu mẹ không nói rõ ràng, con lập tức đi ra ngoài."
Mẹ nhìn cô, nghĩ nghĩ rồi cười nói:
"Vốn định cho con kinh hỉ (ngạc nhiên, vui mừng), vậy mà không dấu được, để mẹ nói, lát nữa Tất Thành dẫn ba mẹ nó đến nhà mình ăn cơm, con sao có thể ra ngoài lúc này được? Nghe lời mẹ, đi về phòng sửa soạn lại một chút, đứng làm người ta chê cười."
"Nhà bọn họ vì sao muốn đến nhà chúng ta ăn cơm, còn một nhà ba người đều đến, nhà bọn họ không có cơm ăn à!"
Cô lập tức lớn tiếng, đồng thời trong lòng có dự cảm không tốt.


"Con ăn nói bậy bạ cái gì đó, đừng để mẹ đánh con a! Mấy ngày nay không phải ở cùng Tất Thành không tồi sao, mẹ có lén hỏi nó, nó nói rất vừa lòng, mẹ và ba con đã thương lượng một chút, cảm thấy dù sao hai đứa cũng không phải mới quen biết, không sai biệt lắm cũng nên đem chuyện hôn sự định ra, Tất Thành nghe xong rất cao hứng, hẹn hôm nay dẫn ba mẹ nó lại đây, hai nhà bàn chuyện hôn sự với nhau, Tất Thành tuổi cũng lớn rồi, kết hôn vẫn là nhân lúc còn sớm đi."
"Mẹ, mẹ nói gì vậy, con khi nào nói muốn qua muốn cùng Thôi Tất Thành kết hôn, con vẫn luôn nói không đáp ứng mà, mẹ sao không hỏi ý kiến con mà liền đính thân,con không đồng ý!"
"Đứa nhỏ này, mấy ngày nay không phải cùng Tất Thành hòa hảo lại rồi sao, như thế nào còn nổi điên, con không muốn cùng Tất Thành kết hôn vậy muốn cùng ai kết, nếu không đồng ý vì cái gì còn để Tất Thành đưa đón con đi làm?" Mẹ cảm thấy cô thật là không thể hiểu được.

"Từ trước đến nay con chưa từng để anh ra đưa đón dù chỉ một ngày, con đều chính mình đạp xe đi làm, Thôi Tất Thành ở nói dối mẹ thôi, mẹ tìm hắn hỏi thử, con nói trước cho mẹ, nếu ba mẹ hắn tới con sẽ trực tiếp nói cho Thôi Tất Thành là, nhà bọn họ đừng có vọng tưởng!"
"Con lấy xe từ đâu ra? Con làm mẹ tức chết, mẹ nói cho con hay, chuyện đính thân hôm nay không phải do con quyết định, ngày lành tháng tốt mẹ đã chọn rồi, 11 tháng sau sẽ tổ chức đám cưới, chút nữa con thành thật ngồi một bên cho mẹ.

Mẹ thấy con mới là đừng có vọng tưởng có thể cùng Cận Văn Lễ cái tên lưu manh đó ở bên nhau, thanh danh hiện tại của con, Tất Thành còn muốn cưới đó là do tổ tiên Diệp gia tích đức con có biết hay không? Đúng là không biết tốt xấu, con nhanh đi về phòng đi!" Mẹ cô nổi giận mắng.

"Con sẽ không ở nhà chờ, con đi chính là xe của Cận Văn Lễ, mọi người đính thân con không thừa nhận, thời đại nào rồi còn làm chuyện ép duyên, mọi người ai nguyện ý thì cứ cùng Thôi Tất Thành kết hôn liền đi, dù sao con cũng không đi."
Cô trong xương thật giống mẹ mình, đều có một mặt mạnh mẽ, chẳng qua kiếp trước không có cơ hội biểu hiện ra ngoài, sau lại trải qua nhiều đả kích, hiện thực cuộc sống làm mất đi tính tình, mà lúc này rốt cuộc có thể biểu hiện ra ngoài.

"Đúng là không có phép tắc, con học ai nói chuyện lưu manh như thế, còn dám cùng người lớn tranh luận, ta hôm nay không dạy đỗ con là không được!"
Mẹ cô tức điên lên, thì ra mấy ngày này bà đều bị lừa, một lát nhà họ Thôi đến, cái con nha đầu không bớt lo này còn làm ầm ĩ như vậy, bà còn mặt mũi nào mà gặp người, đúng là không đánh không được>!
Nghĩ vậy bà thuận tay cầm cái chổi trong sân giơ lên hướng cô đánh qua, cô có chút khiếp đảm, tìm kiếm đồ để che chắn, chờ ba cùng anh trai chị dâu đến khuyên can mẹ, cô liền chạy ra ngoài.

"Thủy Thanh, con đứng lại đó cho ba." Ba cô khó có lúc tức giận, cô rốt cuộc sợ hãi uy nghiêm của ba, lập tức đứng lại.

"Con sao mà kỳ cục vậy, mẹ còn không phải muốn tốt cho con sao, con hiện tại không rõ nhưng tương lai liền cảm kích bà.

Tất Thành là một người tốt, các phương diện điều kiện đều không tồi, làm ba mẹ cón có thể hại con cái sao? Con nhanh đi rửa mặt, một lát người Thôi gia đến, không được hồ nhaos, hôn sự này liền định như vậy đi, ai phản đối cũng vô dụng."
Cô thấy ba từ nhỏ đến lớn đều thương yêu mình cũng nói như vậy, đôi mắt đổ lên liền nước mắt cũng chảy ra.


"Thủy Thanh ngoan, em nghe lời,biểu hiện thật tốt, chờ em kết hôn anh sẽ mua cho em chiếc xe đạp mới, có được không?" Hai anh của cô cũng khuyên giải.

Cô nhìn một vòng người nhà của mình, rốt cuộc nhịn không được mà khóc kêu lên:
"Mọi người biết cái gì, cái gì cũng không biết liền bức con, con sẽ không gả cho Thôi Tất Thành, con phải gả cho hắn mọi người mới hối hận đó! Con cũng không cần mua xe, con đã có xe mới rồi, là Cận Văn Lễ mua cho con, con hôm nay liền nói, con sẽ cùng Cận Văn Lễ ở bên nhau, mọi người xem thường hắn, là mọi người không có mắt nhìn người!"
"Con cái đồ hổn đản này, hôm nay mẹ phải đánh chết con, đỡ phải mất mặt xấu hổ." Mẹ cô suýt ngất đi, chỉ là trong miệng kêu đánh giết, lại một chút sức lực cũng không xuất ra được, người nhà cô chạy đến đỡ bà ngồi xuống.

"Thủy Thanh, lời này mà em cũng dám nói, em một hai phải đem mẹ tức chết, có phải hay không?" Anh hai tức giận mà nhìn cô.

Cô cắn môi, rơi nước mắt nói:
"Mọi người là muốn bức chết em mới cam tâm sao!" Kêu xong liền xoay người chạy khỏi nhà.

"Này không phải tẩu tử sao, ai khi dễ chị dâu? Là ai, em sẽ đi đánh hắn!"
Cô hai mắt đẫm lệ mơ hồ mà nhìn người trước mặt nói: "Tôi không quen biết anh."
Người nọ cười: "Em là Hầu Quý Nghĩa, Cận Văn Lễ là huynh đệ kết bái của em, anh ấy đang ở xưởng than bên kia, nếu không em dẫn chị qua đó?"
Cô chính là ủy khuất, cũng không suy xét gì liền gật đầu đáp ứng.

Hai người một trước một sau hướng xưởng than đi đến, rất nhanh cô liền thấy dưới chân tường xưởng than có vài người đang đứng, bởi vì cách quá xa nên cũng không thấy rõ người nào là Cận Văn Lễ.

"Đại ca, anh mau nói một câu, anh muốn ai làm chị dâu nhỏ, nói ra để anh em biết cùng vui!" Quản Thành, anh em của Cận Văn Lễ giễu cợt Tiếu Nguyệt Ba, những người khác cũng theo sau ồn ào.

"Quản Thành, anh tốt nhất im miệng cho cô nãi nãi, đây là chuyện của tôi cùng Văn Lễ, anh đừng xen vào, một hai phải để tôi dùng giày đánh thì anh mới thành thật à?"
"Tiếu Nguyệt Ba, cô rốt cuộc coi trọng tôi cái gì, lại dây dưa không dứt." Cận Văn Lễ ngâm thuốc lá nhìn hỏi.


Tiếu Nguyệt Ba ngọt ngào cười:
"Em cũng không biết, em thấy anh chỗ nào cũng đều tốt,ba mẹ đưa em đi nông thôn, hôm qua mới trở về, em đã cùng bọn họ nói trừ phi em đồng ý, nếu không ai cũng đừng nghĩ ngăn cản em và anh ở bên nhau.

Văn Lễ, một lát hai chúng ta đi xem phim đi, đây là vé ba em đem về, nếu anh thích, em đều lấy mang lại đây.",
Cận Văn Lễ tiếp nhận vé Tiếu Nguyệt Ba đưa qua nhìn nhìn, lại tùy tay ném cho người bên cạnh: "mọi người đi đi hiện tại có phim gì hay mà xem."
Đương nhiên là có, phim tình cảm rất hay, vé em có mang theo đây!" Tiếu Nguyệt Ba cười lấy ra hai tấm vé như hiến vật quý.

"Văn Lễ, Tiếu Nguyệt Ba đã làm đến thế rồi, nếu không anh cứ cùng cô ấy đi xem đi." Có người khuyên Cận Văn Lễ, cũng vì thấy những việc Cận Văn Lễ làm đều không đáng giá, có người chủ động lấy lòng thì không để ý tới, một hai phải chịu khổ làm quen người họ Diệp kia, thật mất mặt a.

Cận Văn Lễ phun vài vòng khói không nói lời nào chỉ dựa tường cười, Tiếu Nguyệt Ba cũng không vội, đi đến bên cạnh chờ hắn trả lời.

"Đại ca, chị dâu bị người bắt nạt, nên em dẫn chị dâu đến đây!" Hầu Quý Nghĩa dẫn theo cô, không đợi đến nơi mà lớn tiếng ồn ào.

Cận Văn Lễ theo thanh âm quay đầu nhìn qua, liếc mắt một cái thấy cô đầu tóc hỗn độn, cặp mắt đỏ bừng, nước mắt đầy mặt, trong lòng liền như bị ai đánh qua một.
Ném tàn thuốc rồi thẳng thân mình đi qua, những người khác cũng không còn tâm tình nói giớn nữa, nghiêm mặt đi theo sau Cận Văn Lễ, Tiếu Nguyệt Ba không rõ đây là chuyện gì xảy ra, đành đi theo ở đằng sau mọi người.

Cận Văn Lễ tới trước mặt cô, hắn phát hiện cánh tay cô cũng có vài vết sưng đỏ, như bị người ta lấy đồ vật đánh, ánh mắt nheo lại,nảy sinh ác độc hỏi:
"Ai đánh em,nói tên cho anh biết, anh hiện tại liền đi phế hắn."
Cô lau lau nước mắt trên mặt, nức nở nói:
"Mẹ em, em bị mẹ đánh"
"Hả? Em như thế nào lại bị đánh nữa rồi, em phải học được tính nhẫn nại,chỉ có thể bị đánh, em như này không phải đang cố ý làm anh đau lòng sao! Còn bị đánh chỗ nào nữa, anh dẫn em đi bệnh viện thoa thuốc, không khóc a,xức thuốc xong anh liền dẫn em ra ngoài giải sầu.

Aizz, cũng thật là, sao mẹ em lại động thủ vậy, nói em thế nào mới tốt đây.!"
Cận Văn Lễ vừa nghe người đánh là mẹ vợ tương lai, thái độ lập tức không giống nhau, vừa đau lòng cô bị đánh, lại vừa có chút oán trách cô không hiểu chuyện.

Cô vừa nghe lời này liền tức giận, nước mắt vô thanh vô tức mà chảy xuống:

"Giữa trưa hôm nay mẹ em mời một nhà ba người họ Thôi đến ăn cơm, bàn chuyện đính thân, 11 tháng sau để em gả cho hắn, em không đồng ý nên bị đánh, được chưa! Anh nói nhảm cái gì?"
"Đây là mẹ em không đúng rồi, là anh không làm rõ tình huống, anh nói sai rồi, em đừng khóc a, hiện tại là anh làm em giận đến phát khóc sao? Thủy Thanh, không cần sợ, có anh ở đây, chúng ta đấu tranh, tranh thủ kết hôn trước ngày 5 tháng một đi."
Cận Văn Lễ thấy cô lại khóc, liền có chút hoảng hốt, nói năng có chút lộn xộn.

Cô lại bị chọc cười:
" Anh ngốc à, 6 tháng 1 đều qua, còn muốn trước ngày 5 tháng 1, em không có chuyện gì cũng không cần đến bệnh viện.

Em không muốn cùng Thôi Tất Thành kết hôn, nhà em bọn họ liền nhận định là bởi vì anh nên em mới như thế, kì thật không phải, em vẫn luôn nói sẽ không cùng anh ở bên nhau, nhưng mọi người không tin.

Bất quá thanh danh của em đã như vậy, em muốn hỏi anh một chút, nếu hiện tại em vì muốn thoát khỏi dây dưa của Thôi Tất Thành mới quyết định cùng anh ở bên nhau, vậy anh có nguyện ý làm bạn trai của em hay không?"
Cô hỏi xong cũng không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu chờ hắn nói chuyện.

Qua một hồi lâu cũng không nghe thấy Cận Văn Lễ trả lời, trong lòng có chút hoảng, xem ra cô làm như thế quá đả thương người, vì thế ngẩng đầu xem như chưa nói gì cười nói:
"Anh không muốn em có thể hiểu được, đúng là em nói chuyện có chút quá phận..."
"Lời em nói là thật sự? Em thật muốn anh làm bạn trai mình?"
Cận Văn Lễ căn bản không nghe thấy lời nói lúc sau của cô, hắn đến bây giờ vẫn còn hoài nghi việc cô nói muốn hắn làm bạn trai mình có phải sự thật hay không.

Cô bị phản ứng của Cận Văn Lễ làm cho hồ đồ:
"Đúng vậy, bất quá có thể em vì không muốn kết hôn cùng Thôi Tất Thành mới tìm anh."
"Em muốn mạng của anh mới đồng ý cùng anh một chỗ, anh cũng vui lòng, là anh cam tâm tình nguyện đem mạng giao cho em.

Các huynh đệ, mọi người ở đây có nghe thấy không, từ hôm nay trở đi Thủy Thanh chính là bạn gái của Cận Văn Lễ tôi, về sau nếu có tên đui mù nào dám trêu chọc chị dâu các người, liền hướng tên đó đánh chết cho tôi!///"
Cận Văn Lễ kích động đến thân hình đều khẽ run, tay ôm bả vai cô mà cười ngây ngô, bị người giễu cợt cũng không tức giận.

"Ngươi cái hồ ly tinh không biết xấu hổ này, dám ở sau lưng tôi quyến rũ Văn Lễ, hôm nay tôi phải xé nát gương mặt này đi!"
Cô nhìn Tiếu Nguyệt Ba đột nhiên từ phía sau lao ra, đáy lòng chợt lạnh, không tự chủ được mà từ bên người Cận Văn Lễ thối lui về sau, cô như thế nào lại quên Tiếu Nguyệt Ba người này chứ!.