Đoạn video này bị đăng lên mạng, trên mạng lan truyền chuyện thú vị "uống trà với nhau". Thẩm Thu Như luôn thích nói giỡn với người hâm mộ, dĩ nhiên cũng bị người hâm mộ ghẹo, những người hâm mộ đều tag Thẩm Thu Như: "Lão Thẩm, Ảnh hậu mời bạn uống trà."
Tất nhiên Thẩm Thu Như sẽ xem video. Xem xong lập tức đi mở khung trò chuyện với Trình Cẩm Chi: "Lão Trình, Ảnh hậu không hiểu lầm gì tôi chứ?"
"Gì hả?"
"Cô xem thử, video này." Thẩm Thu Như lại gửi video cho Trình Cẩm Chi: "Mặc kệ có biết hay không, hai cô thể hiện tình yêu cũng quá mức không có thiên lý."
Sau khi Trình Cẩm Chi xem xong, ngược lại thì vui rạo rực. Trả lời "giải vây" cho Dung Tự: "Đây không phải tung chuyện thú vị cho truyền thông sao."
"Không phải cô rất thích Dung Tự sao, Dung Tự mời cô uống trà, cô có đi không?" Trình Cẩm Chi hỏi.
"Ảnh hậu mời tôi uống trà, đương nhiên tôi đi. Nhưng thân phận này xấu hổ kì lạ." Thẩm Thu Như trả lời: "Cảm giác như lấy thân phận tình địch gì đó, Ảnh hậu không rút dao với tôi chứ?"
Trình Cẩm Chi gửi một biểu cảm [khinh bỉ]: "Dung Tự mà thực sự ghen nặng như vậy thì tốt rồi."
Sau khi gửi xong, Trình Cẩm Chi lại thấy không đúng. Dung Tự biết ghen sao? Đương nhiên là ghen. Lần trước tỏ tình vẫn do ghen với Lão Thẩm. Dung Tự biết ghen, phát hiện này khiến Trình Cẩm Chi ôm điện thoại, xem video lại lần nữa. Có lẽ do ấn tượng quá cứng nhắc của đời trước, chỉ cần Dung Tự có tí nhỏ mọn, cũng có thể khiến Trình Cẩm Chi vui cả buổi. Không nghĩ rằng Ảnh hậu lại là Ảnh hậu như vậy. Trình Cẩm Chi thực sự muốn chụp lại dáng vẻ của Dung Tự đời trước, để Dung Tự nhìn cho thiệt kĩ, Dung Tự đời trước đáng ghét như thế nào.
Lúc này của đời trước, chính là lúc Dung Tự tiền đồ xán lạn vô hạn. Tất cả những bài phỏng vấn lớn nhỏ, áp phích tuyên truyền người phát ngôn quảng cáo có thể thấy ở khắp nơi. Lúc đó Trình Cẩm Chi cũng rất ghen tị, nghĩ Dung Tự thiếu nhiều tiền lắm, nhận quảng cáo nhiều như vậy cũng không sợ làm tiêu hao danh tiếng. Thật ra suy nghĩ lại, Dung Tự cũng không nhận quá nhiều quảng cáo, chỉ là lúc đó trong bụng Trình Cẩm Chi bực dọc, nên nhìn đâu đâu cũng thấy Dung Tự. Hiện giờ thấy biển quảng cáo của Dung Tự, Trình Cẩm Chi đã hoàn toàn không có tâm trạng như đời trước. Lúc có tâm trạng tốt, còn có thể bảo DC chụp ảnh cho nàng. Làm hại nhân viên bán hàng phải nhìn nàng chằm chằm, sợ nàng mang biển quảng cáo đi.
Nói đến biển quảng cáo, lần trước cũng huyên náo rất lớn. Đồng hồ đeo tay Delica tung một bộ biển quảng cáo phiên bản giới hạn, thiết kế với kích thước thật của Dung Tự. Kết quả ngày tiếp theo, đã bị người khác lấy đi sáu lần. Khiến trung tâm thương mại phải điều động hai bảo vệ, bảo vệ biển quảng cáo của Dung Tự.
"Thật là xấu hổ, nếu người khác thì cũng được, ngược lại là Ảnh hậu, tôi cũng không biết nên giải thích thế nào." Thẩm Thu Như gửi tin nhắn nói. Vừa xem đã sợ hình tượng trong trẻo nhưng lạnh lùng của Dung Tự.
"Không sao đâu, em ấy không nhỏ mọn lắm đâu. Chẳng qua bình thường không thích hé môi thôi."
"Lão Trình, sao cô theo đuổi được Ảnh hậu vậy?" Về điều này, Thẩm Thu Như vẫn rất nhiều chuyện. Hình tượng như kiểu Dung Tự, theo lý thì chắc tư tưởng sẽ cao tận mây xanh. Dĩ nhiên không phải cô coi khinh lão Trình, nhưng mà cảm thấy tính cách của hai người, hoàn toàn không liên quan nhau.
"Ai nói là tôi theo đuổi Dung Tự?" Vì thế, Trình Cẩm Chi còn gửi một biểu cảm đắc ý vênh váo: "Là Dung Tự tỏ tình với tôi."
"Gì —— lão Trình, cô đã bỏ bùa Ảnh hậu hả?"
Trình Cẩm Chi "quái gở" hừ hai tiếng, gửi tin nhắn thoại: "Không phải lúc trước cô nói, tôi đẹp có tiền còn ngốc?"
"Còn phải thêm một điều nữa, thù dai." Thẩm Thu Như cười ha hả nói: "Chuyện cũng lâu lắm rồi, cô còn nhớ à."
"Lúc trước thì tôi cho là vậy, giờ lại thấy không có lý. Theo lý thuyết, hiện tại Ảnh hậu công thành danh toại, cũng có thể đá cô." Thẩm Thu Như nói: "Tôi thấy đồng tính luyến ái rất thiệt thòi, nếu như cô ấy đá cô, cô cũng không có lý lẽ để nói. Đừng nói chi là bạn bè người thân."
"Ê, cô nói gì đó. Gì mà đá không đá, chúng tôi vẫn tốt."
"Hai cô không có tranh chấp tài sản gì chứ?"
"Cô cho rằng trong khoảng thời gian này, Dung Tự đang di dời tài sản?"
"Có thể lắm chứ."
"Không phải cô rất thích Dung Tự à? Không ngờ nhỏ mọn như vậy."
"Sao tôi nhỏ mọn như vậy được." Thẩm Thu Như không quên vỗ ngực nói: "Dù cô ấy có di dời tài sản, tôi vẫn sẽ thích cô ấy."
"Vậy cô đi chết đi." Trình Cẩm Chi nói, lúc này DC bước vào: "Không nói chuyện nữa, tôi đi làm việc."
"Ừ, buổi tối nói tiếp."
DC vào, nói về sóng gió gần đây. Sóng gió Dung Trạm khuấy động gần đây, bây giờ vẫn có phần bị nói linh tinh. Họ cũng liên lạc với công ty đại diện của Dung Trạm, nhóm quan hệ công chúng của Trình Cẩm Chi cũng chuẩn bị đề phòng xong, đề phòng Dung Trạm lại bất thình lình nói ra điều gì đó. Hiện giờ những lời đồn về Dung Trạm rất tệ, trong giới này cũng không thích người không trung thực lắm. Chủ yếu là danh tiếng của Dung Trạm, Dung Trạm rất nổi tiếng, cây to đón gió, khiêm tốn thì được, bịa đặt ra gì đó, dĩ nhiên sẽ bị hợp lại tấn công. Mạng xã hội của Dung Trạm, cũng bị công ty của hắn thu hồi. Sóng gió khác là giải Ngọc Lan, "Thiên hạ bạch ngân" đã bắt đầu chuẩn bị. Giải Ngọc Lan là một giải thưởng khá có sức ảnh hưởng, đội ngũ của Trình Cẩm Chi cũng do tình thế bắt buộc.
Nhưng trên mạng có một số bình luận tiêu cực, nói gì mà giải Ngọc Lan đã quyết định nội bộ là "Thiên hạ bạch ngân" rồi. Chắc cũng do bên "Cẩm tú truyền kỳ" khuấy lên. "Cẩm tú truyền kỳ" cũng tham gia giải Ngọc Lan năm nay. Nếu "Thiên hạ bạch ngân" không lấy được giải, vậy sẽ ảnh hưởng đến việc là người phát ngôn của Trình Cẩm Chi. Là nữ diễn viên được đề cử liên hoan phim Warner, ngay cả giải thưởng chuyên nghiệp trong nước cũng không lấy được, các nhà quảng cáo chắc chắn sẽ không hài lòng với điều này. "Cẩm tú truyền kỳ" không được tính là hắc mã, kịch bản lệch lạc, cũng khiến tỉ suất người xem của nó từ cao rơi xuống thấp, nhưng diễn viên của nó là một đám tiểu sinh tiểu hoa nổi tiếng. Chiếm hết ưu thế trong phần bình bầu của công chúng.
Trình Cẩm Chi vẫn thấp thỏm lắm, dù sao nàng đã chạy chung* rất lâu. Trải nghiệm của đời trước, như một con dao hai lưỡi, mang đến kinh nghiệm cho nàng, đồng thời cũng mang đến không ít áp lực cho nàng.
*Chạy chung: Khi một người chạy nhanh chạy chung với người chạy chậm thì sẽ giúp thúc đẩy người chạy chậm chạy nhanh hơn.
"Sếp, tháng chín chúng ta sẽ tuyên truyền cho "Thiên hạ bạch ngân" chiếu lần thứ hai." DC nói.
"Tháng chín?" Trình Cẩm Chi nói: "Không phải tháng chín còn phải tham gia liên hoan phim sao?"
"Liên hoan phim, công ty không có sắp xếp gì. Chắc là cũng đi rồi về."
Trình Cẩm Chi nhớ đến Dung Tự, mấy ngày trước nàng còn hứa với Dung Tự: "Tháng chín, dành ra cho tôi một tuần đi."
"Hả?"
"Cứ quyết định như vậy." Trình Cẩm Chi khóa màn hình máy tính bảng.
Vào tháng tám, ngày càng nắng. Ghi hình một kì của chương trình xong, Thẩm Thu Như đã gào cả buổi trong khách sạn. Thẩm Thu Như chỉ nước da của mình, khoa tay múa chân với Trình Cẩm Chi: "Lão Trình, sao cô còn trắng như vậy hả."
"Do cô đen quá." Trình Cẩm Chi đắp mặt nạ, cũng không để ý đến Thẩm Thu Như. Hiện giờ nàng cũng đen hơn, hai hôm trước gọi video với Dung Tự, Dung Tự còn nhìn chằm chằm rồi cười nàng.
"Cô coi đi, tổn thương quá." Thẩm Thu Như lắc cánh tay mảnh khảnh.
"Thấy rồi." Hiện giờ nàng cũng không cười Thẩm Thu Như được, cười Thẩm Thu Như, nàng lập tức nhớ đến làn da trắng nõn quanh năm của Dung Tự. Ganh tị điểm này với Dung Tự nhất, thực sự phơi nắng không đen. Chắc là thấy Dung Tự, nàng cũng tương tự như Thẩm Thu Như.
Thẩm Thu Như chống cằm, bắt đầu nói chuyện với Trình Cẩm Chi: "Lão Trình à, mỗi ngày cô bận rộn như vậy, còn có thời gian yêu đương à?"
"Dung Tự còn bận hơn tôi nhiều."
Thẩm Thu Như bẻ bẻ ngón tay: "Hai người không gặp bao lâu rồi?"
"Hai hôm trước mới gọi video."
"Gọi video, đâu gọi là yêu." Thẩm Thu Như nói: "Dù sao thì tôi cũng không tìm người trong giới, ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, còn không đỡ lo."
"Đúng vậy." Trình Cẩm Chi nói, lại nghĩ đến cuộc gọi video hai hôm trước. Lâu lắm không có tụ hợp, không có chủ đề gì chung, Trình Cẩm Chi đành nói một ít chuyện vụn vặt với Dung Tự. Dung Tự cũng nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng còn có thể cười mấy tiếng. Mặc dù vậy, hai người cũng không xấu hổ. Có đôi khi Trình Cẩm Chi nghe điện thoại, nói hết một buổi mới nhớ đang gọi video với Dung Tự. Quay đầu lại nhìn Dung Tự, Dung Tự vẫn chống cằm, nghiêm túc nhìn nàng: "Nhưng chỉ là muốn, muốn thích."
Muốn thích Dung Tự, muốn yêu.
"Trời, một mình mà cô vẫn có thể phát thức ăn cẩu." Thẩm Thu Như ôm tim: "Thảo nào ai cũng nói đồng tính là tình yêu đích thực, rốt cuộc tôi tin rồi."
"Năm nay bận rộn quá, có thể sang năm sẽ khá hơn." Trình Cẩm Chi nói.
"Khá gì, đà phát triển của hai cô mạnh như vậy, sẽ chỉ bận hơn thôi." Thẩm Thu Như nằm dang tay dang chân: "Xem ra, tôi tìm người ngoài giới, vẫn luôn đúng."
"Lão Trình, cô có quen ai tốt, giới thiệu cho tôi đi." Thẩm Thu Như nói: "Nói trước, tạm thời tôi là dị tính."
"Chậc chậc dị tính thì dị tính, cô còn chia tạm thời không tạm thời à?"
"Đương nhiên, tôi cũng không thể trồng flag cho mình."
Đồng thời, máy tính của Trình Cẩm Chi cũng vang lên. Nàng bóc mặt nạ, rất nhanh nhẹn. Là cuộc gọi video của Dung Tự.
"Ủa? Không phải hôm nay em có tiệc xã giao sao?" Trình Cẩm Chi nói.
"Ừ, giờ em đang trong toilet, tí nữa còn phải quay lại." Dung Tự nói.
Thẩm Thu Như không rõ nên nghiêng nghiêng đầu, đầu mới vụt thoáng qua đã bị Dung Tự nhìn chằm chằm: "Cô Thẩm?"
"... Ha ha." Déjà vu* bị bắt gặp kì quái này: "Cô Dung, chào buổi tối."
*Déjà vu: Là ảo giác cảm thấy rất quen thuộc về những điều rất "kỳ quái", "lạ" và đầy "huyền bí" trong một môi trường, khung cảnh mới, chưa từng biết trước đó hoặc không nhớ rõ lúc nào.
"Tôi chỉ đến phòng của lão Trình để nói chuyện, chút nữa về..." Thẩm Thu Như vừa nói vậy, ngược lại bị Trình Cẩm Chi nhéo một cái. Trình Cẩm Chi cười ra tiếng: "Quỷ gì vậy, cô giải thích với Dung Tự chi vậy chứ?"
Thẩm Thu Như cũng mặc kệ Trình Cẩm Chi, cô bỏ tay Trình Cẩm Chi ra: "Cong thẳng khác biệt, cô đừng táy máy tay chân với tôi trước mặt vợ cô."
Tiếp theo, Thẩm Thu Như khóc lóc thảm thiết với Dung Tự: "Cô Dung, tôi là dị tính. Cô đừng mời tôi uống trà, cũng không phải gì, tôi sợ phàm phu tục tử như tôi, không tiêu hóa được trà của cô."
"Ừ." Dung Tự nhếch nhếch môi, cũng không trả lời. Chỉ hơi nhìn lướt qua Trình Cẩm Chi. Nhưng cái nhìn lướt qua này khiến Trình Cẩm Chi đang cười ha ha thấp thỏm.
Đến khi Thẩm Thu Như chạy trối chết, Trình Cẩm Chi cũng vò vò đầu mình: "Em coi em, hù dọa người ta."
Dung Tự lại cười cười.
"Không được nhìn chị như vậy, chị không có làm gì trái với lương tâm." Trình Cẩm Chi nói. Nàng thực sự bị Dung Tự trị, còn chưa làm gì, Dung Tự nhìn nàng, nàng đã có phần co đầu rụt cổ.
Dung Tự vẫn cười: "Vừa rồi cô ấy kêu là gì?"
"Gì hả?"
"Bình thường chị hay kêu em như vậy sao?" Dung Tự nhẹ nhàng nói.
"A..." Thẩm Thu Như vừa gọi Dung Tự là gì, cô Dung? Ừm... Trình Cẩm Chi đột nhiên phản ứng.
Vợ...
Vẻ mặt của Dung Tự có phần dịu dàng, khiến cho Trình Cẩm Chi hơi xấu hổ. Cái tai đỏ lên, dĩ nhiên nói chuyện cũng không lanh lẹ: "Chị mới..." Không buồn nôn như thế.
"Rất tốt." Dung Tự cúi thấp đầu, lại khẽ cười một tiếng.
Nhìn Dung Tự cười, tai Trình Cẩm Chi càng nóng. Trình Cẩm Chi nhéo nhéo tai mình: "A..."
Trình Cẩm Chi nặn ra tiếng muỗi vo ve, nàng cũng không biết mình đang nói gì: "Ừm..."
"Sao." Đôi mắt Dung Tự hơi sáng lên.
"Vợ..."
Dung Tự lại cười: "Ừ, em nghe rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Trình Cẩm Chi ụp vào trong cái gối. Chết tiệt, quá ngây thơ quá xấu hổ!
Cảm thấy xấu hổ cảm thấy bùng nổ, rõ ràng lăn bao nhiêu vòng trên giường cũng không biết.
Tại Dung Tự hết.
Nghĩ đến tên Dung Tự, môi Trình Cẩm Chi lại nhịn không được nhếch lên. Nàng bụm mặt mình: "Không được, phải xị mặt, không được lộ nụ cười ngây thơ nữa."
Hết cứu.
Tiêu rồi.