Cách một lúc lâu, Dung Tự cũng trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc. Là người hâm mộ làm cho Trình Cẩm Chi, đương nhiên Trình Cẩm Chi biết cái biểu tượng cảm xúc này, biểu cảm theo kiểu khung ba x ba* từng lên được bảng xếp hạng tìm kiếm. Rốt cuộc trong điện thoại của Dung Tự có bao nhiêu biểu tượng cảm xúc của nàng! Cũng không thấy Dung Tự lưu cái nào đẹp! Nhưng nói qua cũng phải nói lại, thành biểu tượng cảm xúc rồi, còn nói đẹp gì nữa.
*Khung ba x ba: Là chín ảnh nhỏ được ghép lại với nhau tạo thành một ảnh.
"Chị gửi biểu tượng của em toàn là đẹp!" Không được, phải bảo DC đi kí một hợp đồng như vậy. Cũng phải tung ra một bộ biểu tượng cảm xúc đẹp lên mạng.
Dung Tự gửi một ảnh động Trình Cẩm Chi đang ăn cái gì đó, đôi má còn được đánh phấn hồng đáng yêu.
"Em đang ám chỉ chị ăn nhiều à?"
"Đáng yêu."
"Em đang ám chỉ chị ăn nhiều!"
Dung Tự lập tức gửi một ảnh động Trình Cẩm Chi đang buồn.
"Mấy biểu tượng này ở đâu ra?"
"Em theo dõi weibo của Xuyên không trận tuyến đại liên minh, nó chia sẻ rất nhiều biểu tượng cảm xúc của chị."
"..." Trình Cẩm Chi còn có thể nói gì, thông thường những tài khoản weibo công việc, đều là vì công việc mới đi theo dõi weibo hay gì đó, Dung Tự lại vì biểu tượng cảm xúc của nàng mà đi theo dõi weibo của chương trình tạp kĩ xuyên không này. Thảo nào không ít tài khoản thương mại nói Dung Tự sắp tham giam xuyên không. Nghĩ như vậy, Trình Cẩm Chi mở danh sách weibo mà Dung Tự theo dõi ra, Dung Tự cũng không có theo dõi cái gì. Ngoài một số weibo cần thiết cho công việc, theo dõi thêm mấy weibo về chương trình tạp kĩ. Mấy cái weibo về chương trình tạp kĩ này, Trình Cẩm Chi vẫn khá quen thuộc, là fan hâm mộ của nàng. Ảnh đại diện cũng khá chính diện, không thuộc về khối mạng truyền thông, fan thuần. Mấy cái weibo này, Trình Cẩm Chi cũng không có theo dõi, không nghĩ rằng Dung Tự sẽ theo dõi. Dung Tự không có đăng gì lên weibo, nếu weibo không liên quan gì đến công việc, nghĩa là... liên quan tới nàng.
"Bao giờ thì em bận xong vậy?" Trình Cẩm Chi hỏi. Trình Cẩm Chi để cơn ngây ngủ phát tác một lúc, Dung Tự dỗ dành nàng nói buổi tối về nấu cơm cho nàng.
"Còn đang bận." Dung Tự gửi tin nhắn nói: "Buổi tối, em sẽ về nhà sớm."
"Ừ." Trình Cẩm Chi gửi một biểu tượng [cười ngọt ngào]: "Em muốn ăn gì? Chị để A Uy làm cơm tối."
"Chị ăn gì, em ăn đó." Ngược lại Dung Tự dễ nuôi gửi một câu như vậy.
Không trò chuyện được mấy câu, Dung Tự đã bận. Nàng nói chuyện với Dung Tự, bình thường đều là gõ chữ, bận rộn thì trước khi đi ngủ có thể gửi tin nhắn thoại. Hôm nay Trình Cẩm Chi phải đến công ty mở hội nghị thường kỳ, nên đã từ chối việc của hôm nay. Hai năm qua, công ty phát triển càng ngày càng tốt. Cha mẹ dự định mở hai chi nhánh, đây cũng là nguyên nhân mẹ bảo hai người trở về giúp một tay. Mong muốn hai người đến chi nhánh công ty trấn thủ.
Mặc dù nói phải đi mở hội nghị thường kì, nhưng thật ra là đi nghe cãi nhau. Nếu không phải quản lý bộ phận này miệng nam mô bụng dao găm, thì là bộ phận kia châm chọc khiêu khích, trong phần phân bổ tài nguyên, ai cũng không phục ai. Xử lý cũng rối tinh rối mù. Đừng thấy trong phim tổng giám đốc bước đi mang theo gió, quản lý gì đó nói điều mà mọi người không hiểu. Trong cuộc sống thực tế, giải hòa vụn vặt nhiều lắm, cảnh oai phong ít, cơ bản là không có. Trình Cẩm Chi cảm thấy mình sống trong một gia đình hạnh phúc, nếu dựa theo khả năng của nàng, nhiều lắm là làm nhân viên trung cấp trong xí nghiệp nhỏ.
Tiêu hao hết năng lượng cả ngày, lúc được thoát thân, Trình Cẩm Chi đói bụng đến mức ngực sắp dính vào lưng. Ban đầu định ăn cơm trưa, cũng đụng phải cuộc hợp về dự án mới. Thư kí báo cáo, còn nhìn chằm chằm cà mèn trong tay nàng. Trình Cẩm Chi cắn cắn đôi đũa, không cam tâm cắn cục thịt.
Trên đường về nhà, mẹ nàng gọi điện thoại cho nàng: "Bên chi nhánh công ty phải có người đi, hai đứa quyết định thế nào?"
"Mức độ phủ sóng của Dung Tự rất cao, mẹ đừng giam chân em ấy."
"Nó không rảnh, còn con?"
"Con cũng bận mà." Trình Cẩm Chi nói: "Nếu không, đợi con quay xong bộ này?"
"Lần trước con cũng nói vậy."
"Hiếm khi gặp được bộ hay, nhất định phải nhận."
"Giỏi giỏi, hai đứa đều giỏi." Dường như mẹ Trình đã chuẩn bị tâm lý: "Tận dụng lúc mẹ với cha con còn động được, làm nhiều chút đi, đợi đến khi cha mẹ già đi..."
"Gì già hay không, con hứa với mẹ. Rảnh thì chắc chắn con sẽ đến chi nhánh công ty thăm mẹ."
"Không nói với con nữa, mẹ đi bận việc." Mẹ Trình nói: "Được rồi, ăn cơm chưa?"
"Chưa, con không ăn ở công ty, đợi về nhà ăn với Dung Tự."
"Ừ, các con tốt là được." Mẹ Trình nói: "Coi như là cha mẹ đóng góp cho gia đình nhỏ của hai đứa."
Dặn dò mấy câu, mẹ nàng đi bận việc. Lúc sắp đến cửa nhà, tài xế thắng gấp một cái, may xe chạy vững, nếu không điện thoại của nàng cũng bị văng ra ngoài. Còn chưa hỏi tài xế, tiếng gõ cửa sổ đã vang lên. Tiếng gõ rất nhỏ, chỉ gõ hai ba cái, lắng nghe còn nghe thấy nhịp điệu. Nhìn một cái, đúng là Phó Thiên Hậu.
Quả nhiên là ca sĩ cấp bậc Thiên Hậu, ngay cả gõ cửa sổ cũng gõ ra nhịp được.
Không ngờ Phó Tân Bạch ngồi chồm hổm ở đây một ngày, khi ra ngoài, Trình Cẩm Chi còn dặn dò riêng tài xế, bảo tài xế đi cửa sau. Khi về đầu óc cũng không để ý, nghĩ Phó Tân Bạch chắc đã đi. Không nghĩ rằng hình tượng hoa hồ điệp giờ cũng biết ôm cây đợi thỏ.
Tình cảm thực sự là chuyện làm sụp đổ hình tượng.
Hạ cửa sổ xuống, mở to miệng trước để bày tỏ giật mình: "Chị Tân Bạch, sao chị ở đây?"
Phó Tân Bạch mỉm cười trước mới nói: "Tôi vẫn luôn đợi ở đây."
Chuyện đến bây giờ, Phó Tân Bạch còn không quên tỏa ra sức hấp dẫn của mình. Trình Cẩm Chi cảm thấy mình phải rút lại suy nghĩ vừa nãy. Phó Tân Bạch là người từng trải, nói một hai câu, ngược lại tự động ngồi vào xe. Thấy Phó Tân Bạch không khách khí như thế, Trình Cẩm Chi không thể làm gì khác hơn là vén vén tóc, gọi điện thoại cho Dung Tự: "Ừ chị ngay cửa nhà, còn gặp chị Tân Bạch."
Không sai, là mật báo, nhắc nhở cho Cẩu Vũ. Để Cẩu Vũ có thể chuồn từ cửa sau, lập tức chuồn ra cửa sau.
"Ừ, em ra cửa đón chị." Dung Tự đáp. Đương nhiên Dung Tự hiểu ý của Trình Cẩm Chi.
Nhưng mà, Trình Cẩm Chi vừa vào cửa, đã thấy Dung Tự, còn có Cẩu Vũ bên cạnh Dung Tự. Cẩu Vũ cúi đầu, hình như đang đá đất. Cẩu Vũ thực sự không trốn?
Lúc này, Phó Tân Bạch cũng cười xán lạn. Đi tới đón Cẩu Vũ: "Ăn cơm chưa?"
Dung Tự một mực nhung nhớ chính là Trình Cẩm Chi, vừa thấy Trình Cẩm Chi vào thì ánh mắt sẽ không di chuyển đi chỗ khác. Phó Tân Bạch chào hỏi với cô, cô cũng chỉ nhìn thẳng và trả lời một câu. Dung Tự xòe tay, xoa xoa gáy Trình Cẩm Chi: "Cực khổ."
Nếu không có Phó Tân Bạch và Cẩu Vũ nhìn, hiện giờ Trình Cẩm Chi đã muốn dâng nụ hôn. Trước mặt người ngoài, vẫn nên rụt rè một tí, duy trì hình tượng lãnh diễm: "Em ăn cơm chưa?"
"Chờ chị về đây."
"Nếu không thì ăn chung đi." Lúc này, Cẩu Vũ nói chen vào. Cô ước gì được ở chung với Trình Cẩm Chi Dung Tự, cô nhìn Trình Cẩm Chi xin sự giúp đỡ, đừng để mình với Phó Tân Bạch ở chung.
"Nhưng mà Tự Nhi chỉ nấu..."
Cẩu Vũ cắn răng, cô quơ quơ ngón tay kẹp thẻ nhớ.
"Tự Nhi, em nấu thêm hai phần được không?" Trình Cẩm Chi nhìn thoáng qua, quay đầu làm nũng với Dung Tự.
"Dĩ nhiên là được." Dung Tự cười một tiếng, xoa mái tóc dài của Trình Cẩm Chi: "Chị đi nghỉ trước, đợi xong em gọi chị."
Lúc vào nhà, Trình Cẩm Chi tự nhiên nhận thẻ nhớ của Cẩu Vũ, lại nói như không có chuyện xảy ra: "Tình cảm cũng làm sụp đổ hình tượng của cậu?"
"Hình tượng của mình thế nào?"
"Gặp chuyện thì trốn, té cũng phải trốn."
"Khỉ." Cẩu Vũ nói: "Như mình gọi là quân tử không đứng dưới tường sập*."
*Quân tử không đứng dưới tường sập: Nghĩa là quân tử phải cách xa chỗ nguy hiểm. Bao gồm hai khía cạnh: Thứ nhất là cảm thấy nơi có nguy hiểm tiềm ẩn thì phải áp dụng biện pháp đề phòng. Thứ hai là phát hiện mình đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm thì phải kịp thời rời đi.
"Cậu nghĩ rằng mình không muốn trốn sao?" Cẩu Vũ gắng gượng chống chọi ba giây mới nói rằng: "Cửa sau bị bảo vệ của Phó Tân Bạch chặn lại."
"Lợi hại, dám chặn cửa sau của mình." Trình Cẩm Chi nói.
"Đúng vậy, nếu mình là cậu thì sẽ không nhịn." Lúc này Phó Tân Bạch quay đầu lại, Cẩu Vũ nhìn Phó Tân Bạch nở nụ cười, lại châm ngòi thổi gió bên tai Trình Cẩm Chi.
"Được đó, mình muốn xem cậu không nhịn là thế nào." Trình Cẩm Chi gọi Phó Tân Bạch lại: "Chị Tân Bạch."
"Cậu muốn chết à!" Quả nhiên Cẩu Vũ bị hù đến mức run rẩy.
"Không sao, chị với Tự Nhi tiếp tục nói chuyện đi. Em chỉ thấy hôm nay chị trang điểm mắt đẹp thôi."
Trình Cẩm Chi cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, nhưng thực sự dọa Cẩu Vũ sợ. Trình Cẩm Chi chớp mắt nhìn Cẩu Vũ, đợi Phó Tân Bạch quay đầu đi, Cẩu Vũ lại trừng Trình Cẩm Chi.
Nghe Trình Cẩm Chi nói, Dung Tự nhìn nàng một cái. Bữa cơm bốn người, bầu không khí hơi kì lạ. Chủ yếu là Cẩu Vũ không muốn ngồi chung Phó Tân Bạch, khăng khăng kéo Trình Cẩm Chi. Vì vậy biến thành Cẩu Vũ ngồi chung với Trình Cẩm Chi, Phó Tân Bạch và Dung Tự ngồi chung. Ăn cơm xong, Cẩu Vũ và Phó Tân Bạch còn hơi xấu hổ. Chờ Phó Tân Bạch đi, Cẩu Vũ mới chuồn từ cửa sau.
"Em với Thiên Hậu ngồi chung, chị còn lo Thiên Hậu đụng tay đụng chân với em."
"Có lẽ là do cơm Tây." Dung Tự suy nghĩ một chút, cũng nghiêm túc nói.
Vốn Trình Cẩm Chi không có phản ứng, nhìn bộ dụng cụ ăn, hiểu. Dung Tự cầm dao với nĩa...
Buổi tối lúc ngủ, Trình Cẩm Chi vừa tắt đèn, Dung Tự lập tức ôm lấy. Dung Tự phủ sau lưng Trình Cẩm Chi, cắn tai Trình Cẩm Chi. Thở hổn hển bên tai Trình Cẩm Chi: "Chị thích trang điểm mắt như vậy à?"
"Hả?" Hiển nhiên Trình Cẩm Chi đã quên mình nói gì.
Dung Tự cũng không vội, cứ chậm rãi hôn gáy Trình Cẩm Chi như vậy. Trình Cẩm Chi bắt đầu thở hổn hển: "Dung Tự đừng... Hôm qua em như vậy, người chị còn không ưm a..."
Trong cơn u mê, Trình Cẩm Chi lại bị Dung Tự đặt dưới thân. Tay Dung Tự đặt trên dây thắt lưng của Trình Cẩm Chi, nhẹ nhàng kéo, áo ngủ thật mỏng lập tức tản ra. Dung Tự vùi trong cổ Trình Cẩm Chi, dường như cô rất say đắm cái cổ thon dài của Trình Cẩm Chi: "Lần này, không dùng ngón tay."
"Ừm a..."
"Em sẽ nhẹ hơn."
Quả thật động tác của Dung Tự rất nhẹ nhàng, mềm nhẹ đến mức bản thân Trình Cẩm Chi có phần không chịu nổi. Trình Cẩm Chi siết chặt ra giường dưới cơ thể, tay nàng lại đặt lên mái tóc dài của Dung Tự. Dung Tự đang vùi giữa hai chân nàng.
Đầu lưỡi.
Đầu lưỡi linh hoạt tiến vào cơ thể nàng.
Trình Cẩm Chi chống đỡ cơ thể, kẹp chặt đầu Dung Tự.
"Tự Nhi sâu... sâu hơn... um nhột... chị chịu... không được..."
Hôm sau tỉnh lại, lại là một cơn mỏi eo đau lưng. Mở mắt ra cũng thấy tốn sức. Cảm giác này, như quay cảnh đánh nhau cả ngày. Lúc Trình Cẩm Chi xuống lầu, Dung Tự đang làm bữa sáng. Dung Tự đã thay quần áo, còn mặc tạp dề hoạt hình. Tạp dề là người hâm mộ của Trình Cẩm Chi tặng, nói là phe Chi, lúc đưa còn liều mạng nói với nàng: "Mèo Sữa, tôi phe bạn công."
Trên tạp dề là hình hoạt hình, cũng là một con Mèo Sữa lớn và một con Ngao Tạng nhỏ, Mèo Sữa cầm bình sữa, đang cho một con Ngao Tạng mới sinh uống sữa.
"Dung Tự, sao em lấy cái này mặc?" Trình Cẩm Chi uống một hớp sữa tươi, nằm trên cái bàn làm bếp.
Dung Tự lạnh lùng trong trẻo như thế, mặc tạp dề hoạt hình, thực sự... rất mắc cười. Lúc này Dung Tự cũng ngẩng đầu, thấy sữa trên vành môi Trình Cẩm Chi, cô giơ tay, ngón tay nhẹ nhàng quét trên vành môi Trình Cẩm Chi.
"Ơ?" Lo nói chuyện, uống môi toàn là sữa. Trình Cẩm Chi vươn đầu lưỡi phấn hồng của bản thân, quét một vòng quanh sữa dính trên miệng.
***
Ngao Tạng: Gào gào gào hú cục cưng nhà ta thật là đáng yêu! Quá! Đáng! Yêu!