Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 67: Là tình yêu cuồng nhiệt đấy.




"Cẩm Chi." Cao Y nhìn Trình Cẩm Chi, dường như muốn quanh co: "Tôi biết tôi không tốt, nhưng Dung Tự thực sự vô hại cả người lẫn vật vậy sao?"

Hình như Trình Cẩm Chi không muốn để ý đến Cao Y, nàng cúi đầu bắt đầu xem điện thoại. Khi bạn không thích một người, giống như ảnh chụp thiếu kính lọc, cô ấy hiện ra cực kì chân thật trước mặt bạn. Suy nghĩ lại, Cao Y và những người ham mê ái mộ tài sắc của nàng có gì khác biệt, chẳng qua luôn là nàng theo đuổi Cao Y, hiệu ứng sắc đẹp "theo đuổi mà không được".
Chẳng bao lâu, DC cũng đến, hắn "mời" Cao Y ra ngoài. Cao Y cũng không làm quá khó coi, chỉ cầm túi của mình, liếc nhìn Trình Cẩm Chi: "Cẩm Chi, tôi sẽ ở nhà đợi em."
Câu nói này, dường như đã chạm đến Trình Cẩm Chi. Đợi Cao Y quay người, nàng mới nghiêng đầu nhìn Cao Y. Nhìn vào tấm lưng của Cao Y, dường như thấy được bản thân mình. Nói như vậy, quen tai đến mức nào, nàng cũng đã từng nói với Cao Y. Cao Y biết tính của nàng, nàng chỉ ưa nói hung ác quyết đoán, đến khi bốc đồng trôi qua, trong lòng vẫn hơi phiền muộn. Có lẽ cũng vì điểm này, mẹ nghĩ nàng chỉ có thể trông coi gia nghiệp.
Đương nhiên không có khả năng Trình Cẩm Chi đến chỗ của Cao Y, chỉ là đột nhiên nàng trở nên hơi mất mát.
"Sếp, sau này sếp nghỉ ngơi, tôi sẽ gác cho sếp." DC nịnh bợ nói.
"Không cần, anh đi ăn cơm đi. Kêu vệ sĩ đến đi." Trình Cẩm Chi nói. Giờ là giờ ăn cơm, vệ sĩ thay ca cũng khá lỏng lẻo, dù sao những nhân viên có thể vào đây, cũng phải qua mấy lần kiểm tra an ninh.
Thấy Trình Cẩm Chi như vậy DC khá ngạc nhiên, từ sau khi sếp yêu đương với cô Dung, tính nóng nảy đỡ hơn nhiều lắm. Nếu là lúc trước, để bà cô này thấy người không muốn gặp, tai hắn không yên tĩnh nổi: "Ôi được, tôi kêu A Hoa luôn."
Tẩy trang một tiếng, Trình Cẩm Chi quay về khách sạn. Hai năm qua thực sự quá bận rộn, sắp coi khách sạn như là nhà. Trình Cẩm Chi chết trên sô pha một hồi, mở tivi, gửi tin nhắn cho Dung Tự: "Về khách sạn chưa?"
Hiện tại Dung Tự đang trong thời gian chạy quảng bá, lịch trình năm nay của Dung Tự rất kín, nhận mấy cái làm người phát ngôn, hơn nữa "Người về" cũng cần phải tham gia ba liên hoan phim lớn. Dung Tự vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Trình Cẩm Chi cầm điện thoại, cẩn thận dè dặt đặt điện thoại lên kệ. Sợ làm sao đó, điện thoại sẽ không nhận được tin nhắn của Dung Tự. Khách sạn là khách sạn thông minh, lúc nàng tẩy trang, đã đặt thời gian để bồn tắm xả nước. Trình Cẩm Chi thử nước trong bồn, vừa phải.
Khi tắm, Trình Cẩm Chi đắp mặt nạ. Lúc ngâm suýt ngủ, điện thoại "tin tin" một cái, Trình Cẩm Chi lập tức bật dậy. Mặt nạ rớt phân nửa, thấy tin nhắn của Dung Tự, Trình Cẩm Chi dứt khoát bóc luôn mặt nạ.
"Vẫn chưa, đang uống rượu với họ."
Rất ít thấy Dung Tự xã giao. Cũng đúng, con người giao thiệp với nhau thì không thể tách rời chén chú chén anh: "Trễ vậy."
"Ừ, sao chị chưa ngủ? Không phải ngày mai có lịch trình sao?"
"Sao em biết?" Vừa gửi xong, Trình Cẩm Chi phản ứng liền: "Tên tay sai DC kia, lại bán chị?"
"Do em muốn biết."
"Không được, chị cũng phải biết của em, gửi bảng lịch trình của em qua."
Đợi hai phút, Dung Tự mới trả lời tin nhắn, gửi ảnh chụp màn hình. Hình như là mới soạn: "Trong ấn tượng của em, là những cái này."
Trình Cẩm Chi nghiêm túc nhìn bảng lịch trình của Dung Tự: "Chị phát hiện lịch trình của tụi có một chỗ trùng."
"Sao?"
"Em xem ngày mốt này, chị bay đi Thượng Hải, vừa lúc em đến sân bay Bắc Kinh."
Trình Cẩm Chi vừa nói vậy, Dung Tự cũng xem bảng lịch trình thật: "Ừ có nửa tiếng."
"Có thể ăn ở sân bay!" Trình Cẩm Chi muốn biểu đạt điều này.
"Không phải chị thấy cơm ở sân bay ăn không ngon sao?"
"Ăn cơm với em thì khác." Trình Cẩm Chi nói: "Chừng nào em về khách sạn? Chị muốn gọi video với em."
Một lúc lâu Dung Tự mới trả lời: "Chắc phải một lúc nữa, chị ngủ trước đi."
"Em không nhớ chị."
"Vậy em về khách sạn, thì sẽ gọi điện thoại cho chị?"
"Ừ ừ."
Trình Cẩm Chi đoán là Dung Tự đang bận, tự mình chơi điện thoại. Chơi điện thoại, rồi từ bồn tắm ra. Ngồi trên giường, dùng đèn thẩm mỹ hun, sau đó đắp mặt nạ.
Hai giờ sáng, Trình Cẩm Chi chỉnh tiếng chuông đến mức lớn nhất, đồng thời còn chụp màn hình ảnh thanh âm lượng được tăng đầy: "Chỉnh tiếng chuông lớn, gọi cho chị, uống ít chút."
Khoảng ba bốn giờ sáng, tiếng chuông vang lên, Trình Cẩm Chi cũng không ngủ say lắm. Tuy rằng sau khi nói chuyện với Dung Tự, tâm trạng đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn hơi mất mát. Kiểu cảm giác mất mát này nên nói thế nào, nàng cũng đã từng yêu Cao Y chết đi sống lại, bây giờ nói buông thì buông. Hiện tại tương tự với Dung Tự, Trình Cẩm Chi hơi lo lắng, không chỉ lo lắng bản thân, còn lo lắng về ý nghĩ của Dung Tự.
Hình như Dung Tự đang trên đường về khách sạn, trông cô uống không ít. Đôi gò má ửng đỏ, sau khi thấy Trình Cẩm Chi lại ngồi thẳng người.
"Dung Tự, sao em uống nhiều vậy?"
"Họ vui, em không muốn làm họ mất hứng."
Dung Tự vùa nói vậy, Trình Cẩm Chi có chút hăng hái nâng má: "Ai vậy nhỉ? Em lại nể tình như vậy."
"Người trong đoàn làm phim." Kể từ khi làm rõ với Trình Cẩm Chi, Dung Tự không khỏi có nhiều áp lực hơn. Áp lực này khác với bất kì những áp lực trong quá khứ. Áp lực trong quá khứ, cô biết nguyên nhân ở đâu, biết phải làm sao. Mà giờ, cô chỉ biết, bản thân càng phải cố gắng hơn.
"A Tiêm cũng không cản giúp em, đợi chị tìm anh ta tính sổ."
"Không sao, cũng không uống bao nhiêu." Trước đây Dung Tự vẫn có thái độ xa cách với thế giới này, từ khi có Trình Cẩm Chi, hình như bỗng chốc đã biến thành người thường có thất tình lục dục*. Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi, mím môi cười: "Hôm nay quay có tốt không?"
*Thất tình lục dục: Chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.
"Không tốt, gặp một số người làm bực mình."
"Vậy em phải làm gì để an ủi chị?"
"Cách màn hình, em còn làm gì an ủi chị được?" Nói, trong bụng Trình Cẩm Chi lại có một ý tưởng xấu: "Nếu không, lúc em tắm, cũng gọi video nói chuyện với chị?"
Mặc dù hơi bỉ ổi, nhưng Dung Tự là của nàng, nàng ~
"Không được, em sợ chị chụp màn hình."
"Chị là loại người như vậy à? Chắc chắn là chị tải video về cất nhé."
Nghe Trình Cẩm Chi trêu, Dung Tự chỉ cúi đầu nở nụ cười. Dung Tự thực sự rất tốt, nếu đổi người khác thì đã giận nàng từ lâu: "Dung Tự cục cưng, sao tính của em tốt vậy?"
"Có đôi khi cũng không tốt." Dung Tự chậm rãi nói, đồng thời khóe môi nhếch lên.
Nhớ đến chuyện của hai ngày nay, mặt Trình Cẩm Chi ửng hồng. Khi "không tốt", nàng cũng từng gặp, chẳng hạn như xông vào nhà vệ sinh cưỡng hôn nàng: "Chị muốn xem mà, chị bảo đảm không chụp màn hình, không quay video... ừm... có thể sẽ liếm màn hình."
"Vậy em suy nghĩ một chút."
Hai người nghiễm nhiên tiến vào trạng thái tình yêu cuồng nhiệt.
Dung Tự mới vào phòng tắm, Trình Cẩm Chi đã xoa tay, bày trận sẵn sàng đón quân địch. Dung Tự để điện thoại lên kệ. Dung Tự say rượu, đôi má hồng hồng, hết sức mê hoặc. Dung Tự vén tóc ra sau, quần áo cởi đến vai, cô quay đầu lại. Quay đầu nhìn Trình Cẩm Chi trong màn hình, cô liếm môi một cái, cười cười, lập tức quay ngược điện thoại lại.
"Ê này Dung Tự em thật là quá đáng! Quần chị cũng cởi rồi mà em lại cho chị nhìn cái này!?" Màn hình tối đen, Trình Cẩm Chi gào thét.
Dung Tự nở nụ cười, vỗ lưng điện thoại: "Nhìn có lợi ích gì, em cũng không ở cạnh chị."
"Em không ở cạnh chị, chị cũng có thể tự giải quyết."
Chẳng bao lâu, Trình Cẩm Chi đã nghe thấy tiếng ma sát khi Dung Tự cởi quần áo, còn có tiếng nước.
"Dung Tự em thật là quá đáng! Cởi quần áo kêu như vậy!" Trình Cẩm Chi muốn cắn chăn.
Hình như Dung Tự vào bồn tắm, sau khi ngâm mình trong nước cô mới lấy điện thoại tới.
Dung Tự trong điện thoại di động, lộ nửa vai, tóc dài cũng quấn lên, chỉ có một ít sợi tóc lộn xộn rơi xuống nước. Sợi tóc phủ lên xương quai xanh đẹp đẽ của Dung Tự. Uống rượu, đôi má Dung Tự hơi đỏ lên, vai cô càng thêm trắng nõn: "Chị muốn giải quyết thế nào?"
"Em muốn nhìn không?" Trình Cẩm Chi cắn môi, cực kì khiêu khích nhìn Dung Tự.
Dung Tự trông còn suy nghĩ: "Ai muốn nhìn cái này?"
"Dung Tự em xong đời rồi, sau này em xin chị, chị cũng không cho em nhìn." Giận, Dung Tự ghẹo nàng quá mức, mà nàng lại nếm mùi thất bại trên người Dung Tự. Nàng vừa nói vậy, hình như trông Dung Tự còn vui hơn. Vì vậy Trình Cẩm Chi lại thêm một câu nói dữ tợn: "Một cọng lông của chị em cũng đừng nghĩ đụng được."
"Em muốn nhìn." Trình Cẩm Chi vừa nói vậy, Dung Tự lập tức nghiêm trang nói.
"Muộn rồi." Tuy rằng Dung Tự không biết dỗ dành lắm, nhưng không biết thế nào, sau khi bản thân nói xong, lại cười.
Thấy tâm trạng của Trình Cẩm Chi trở nên tốt hơn, Dung Tự cũng nhếch nhếch môi. Cô nhìn Trình Cẩm Chi trong màn hình, Trình Cẩm Chi luôn rất gầy, áo ngủ mặc trên người nàng rộng thùng thình. Xương quai xanh loáng thoáng hiện lên, còn có... hình như Trình Cẩm Chi không mặc đồ lót. Cô biết ngực Trình Cẩm Chi không nhỏ, hôm qua sau khi "tiếp xúc thân mật", hình như còn to hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô. Khi ngực Trình Cẩm Chi dán vào cô, hình như cũng mềm mại hơn so với tưởng tượng của cô.
"Chị vui vẻ, đi ngủ." Trình Cẩm Chi nói: "Em uống tí sữa nóng, ngủ sớm một chút."
"Ừ được."
"Em cầm màn hình gần một chút."
Dung Tự làm theo, Trình Cẩm Chi hôn màn hình một cái: "Ngủ ngon Tiểu Bảo Bảo."
"Ngủ ngon."
Hiện giờ, Trình Cẩm Chi chuẩn bị cố gắng làm việc, sau đó chờ cơm tối sân bay ngày mốt. Hôm sau quay cảnh ban đêm, lúc nghỉ ngơi ban ngày, người đột nhiên nhẹ bỗng. Nàng bị người ta bế lên. Chết tiệt! Vất vả lắm mới nằm sấp ở hậu trường ngủ một lúc, ai rảnh vậy.
Sau khi Trình Cẩm Chi mở mắt, tỉnh táo ngay. Nàng kéo khẩu trang của Dung Tự xuống: "Không phải em còn đang ở nước ngoài sao?"
Dung Tự nháy mắt một cái: "Chị ngủ như vậy, không sợ lạnh sao?"
***
Ngao Tạng: Tác giả không viết H, tôi tự viết.