Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 6-1: Người một nhà (2) (1)




Cứ dăm ba câu như vậy phủi sạch sẽ khỏi mình, quả nhiên Ninh Thư Thiến lợi hại, Ôn Hinh Nhã lên tinh thần, sợ hãi lắc lắc đầu.

Năm đó cô mặc quần áo của Hạ Như Nhã suốt một năm, quần áo không vừa người giống như đang phản ánh thân phận của cô, dù cho là cô chủ nhà họ Ôn thì thế nào, còn không phải là mặc quần áo của con gái nuôi Hạ Như Nhã sao, chẳng qua là một cô cả Ôn không lên được mặt bàn không được yêu thương mà thôi, tự nhiên mọi người đều khinh thường cô.

Mà người nhà họ Ôn từ đầu đến cuối đều không chú ý, lúc sau chú ý tới liền bị Ninh Thư Thiến ám chỉ bởi vì cô ghen tị với Hạ Như Nhã, cho nên mới mặc quần áo của cô ta, nên càng thêm chán ghét cô.

Một đời này cô sẽ không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra!

Ôn Hạo Văn rút một cái thẻ từ trong ví ra đưa cho Ôn Hinh Nhã: “Đây là sinh hoạt phí của con, Du Nhã mỗi tháng một vạn, con là cô chủ nhà họ Ôn, mỗi tháng là hai vạn, nhưng suy xét đến việc con lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm ăn không ít khổ, cho nên mỗi tháng sẽ cho con ba vạn, sinh hoạt phí mười lăm năm trước ba đều bỏ vào cái thẻ này, con cần cái gì thì tự mình mua.”

Tròng mắt Ôn Du Nhã thiếu chút nữa rớt ra ngoài, đáy mắt ẩn chứa nồng đậm ghen ghét.

“Cảm ơn ba!” Ôn Hinh Nhã ngũ vị tạp trần* nhận lấy thẻ ngân hàng, một màn này không khác năm đó là mấy.

* Ngũ vị tạp trần: ngũ vị (ngọt, chua, cay, đắng, mặn); ý chỉ trong lòng rối bời.

Sinh hoạt phí mười lăm năm cộng vào ước chừng có hơn năm trăm vạn, thử tưởng tượng đối với một người lưu lạc bên ngoài, chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy, đột nhiên có được một số tiền lớn làm sao có thể nhịn được sống trong cuộc sống giàu sang ngập trời đó, trong lòng còn ý nghĩ đua đòi với Hạ Như Nhã, cộng thêm Ninh Thư Thiến và Ôn Du Nhã âm thầm xúi giục, sao không thể hư cho được!

Khi đó bên ngoài lan truyền cô như thế nào: Thô tục, ngông cuồng, kiêu ngạo, ngu xuẩn, đồ bất tài!

Một đời này, số tiền này sẽ trở thành vốn liếng để cô lột xác.

Ôn Văn Hạo gật gật đầu, cũng không nói gì nữa.

Lúc này bữa sáng đã được bưng lên, là bữa sáng kiểu Tây, tổ hợp thịt chân giò hun khói, bánh mì trứng ốp la cùng sữa bò, nhìn qua khiến người ta rất thèm ăn, nhưng nếu như bỏ qua một dao một dĩa trước mặt thì càng hoàn mỹ.

Quả nhiên Ninh Thư Thiến lúc nào cũng muốn ám chỉ với người nhà họ Ôn cô thô lỗ, đời trước chính là trong bữa cơm kiểu Tây này cô làm ra chuyện xấu mặt, làm bà nội chán ghét đến cả bữa sáng cũng không ăn liền rời đi, ba lạnh nhạt cầm cặp công văn đi làm, ông nội miễn cưỡng ăn xong liền trở về phòng làm việc, mẹ kế và em kế an ủi cô rồi rời đi.

Cô nhìn căn phòng lạnh lẽo trống trải, sau lưng là đám người làm tụ tập với nhau khe khẽ nói nhỏ cùng với biểu tình châm chọc che miệng cười trộm.

Cô tức giận hất cả bàn đồ ăn không ăn được bao nhiêu xuống đất, âm thanh bát đĩa rơi xuống chói tai, mà cô thì mang tiếng là gắt gỏng.

Thật lâu sau đó nhận ra mình thô tục, cho nên nỗ lực học tập các loại lễ nghi, cô học lễ nghi không hề kém Hạ Như Nhã, có điều khi đó sự thô lỗ đã thấm sâu vào người cô, cho nên bất kể thế nào đều không thể thay thế được vị trí của Hạ Như Nhã trong lòng người nhà họ Ôn, nên tự nhiên có làm thế nào cũng không vượt qua được cô ta.

Vì vậy cô mới có thể đau lòng tuyệt vọng như thế, cuối cùng tự sa ngã!

Đương nhiên nghi thức phương Tây nho nhỏ không thể làm khó được cô, nhưng hiện giờ thân phận cô là vừa trở lại nhà họ Ôn, đương nhiên không thể bại lộ.

Ông cụ Ôn nghĩ đến lời đêm qua Hinh Nhã nói, đang muốn sai người làm chuẩn bị hai phần ăn sáng kiểu Trung đã thấy Ôn Hinh Nhã trực tiếp duỗi tay cầm lấy bánh mì trên bàn để ăn, cô ăn rất thong thả, tướng ăn không coi là nho nhã, không quá vô văn hóa, chí ít còn có vẻ bình tĩnh!

……..