Nhìn ông cụ Ôn trầm mặc không nói gì, Ôn Hinh Nhã sợ hãi gục đầu xuống, xoắn lấy vạt váy: “Ông nội, có phải cháu làm nhà họ Ôn mất mặt, có phải ông hối hận đón cháu trở về không?” Nói tới đây, trên mặt cô mang theo hoảng sợ và bất an: “Ông nội, cháu không cố ý đẩy Như Nhã xuống nước, thật sự không cố ý, ông hãy tin cháu, đừng đuổi cháu khỏi nhà, ông nội….”
Ông cụ Ôn nhíu chặt mày, giống như có thể kẹp chết một con ruồi: “Khi nào ông muốn đuổi cháu đi, cháu là cô chủ nhà họ Ôn, nếu ông đã đón cháu trở về, đương nhiên sẽ không đuổi cháu đi.”
Ôn Hinh Nhã lấy hết dũng khí nhìn ông nội: “Nhưng mà ông nội, những thứ Hạ Như Nhã biết cháu không biết gì cả, như vậy cũng không sao ạ?”
Sắc mặt ông cụ Ôn càng ngày càng khó coi, cả giận nói: “Cháu là cháu, Như Nhã là Như Nhã, cháu không cần so sánh với con bé trong mọi chuyện, từ nhỏ con bé sinh sống ở nhà họ Ôn, tiếp nhận giáo dục khác cháu, cháu vừa mới trở về nhà họ Ôn, mọi thứ đều có thể học lại từ đầu.”
Mắt Ôn Hinh Nhã chứa nước mắt, đầy tủi thân lại vẫn kiên cường nói: “Vẫn là mọi người lấy cháu so sánh với Hạ Như Nhã, cảm thấy cháu thô tục, không cao quý ưu nhã bằng Hạ Như Nhã.”
Đời này cô sẽ không bao giờ cho người khác so sánh cô và Hạ Như Nhã, cô muốn lợi dụng mọi thủ đoạn, tạo nên càng nhiều điệu kiện có lợi cho mình, cho dù lợi dụng sự yêu thương của ông nội dành cho mình, muốn để ông nội hoàn toàn đứng về phía cô, hôm nay mới chỉ là bắt đầu.
Ông cụ Ôn không khỏi nghĩ đến tình huống ngày hôm qua Như Nhã tới đây thăm bọn họ, cả nhà vui vẻ vây quanh Như Nhã, mà Hinh Nhã thì trốn trong góc phòng, khi đó ông thấy được cô trốn ở một bên hâm mộ, nhưng vẫn lựa chọn tiếp tục làm lơ, trong lòng hơi mềm xuống: “Cháu vừa trở lại nhà họ Ôn, còn chưa thích ứng, chờ mấy ngày nữa ông mời thầy giáo dạy kèm và thầy dạy lễ nghi tới dạy cháu.”
Ánh mắt Ôn Hinh Nhã sáng lên, khuôn mặt nhỏ non nớt đều là vui sướng: “Ông nội, có phải cháu cũng có thể học các loại lễ nghi, khiêu vũ, dùng dao nĩa, đi giày cao gót, thử rượu vang đúng không?”
“Ừm, ngoại trừ những thứ này còn có rất nhiều thứ khác.” Nhất thời nội tâm ông cụ Ôn ngũ vị tạp trần, mười lăm năm chênh lệch, cô không chỉ mất đi tình yêu của người thân, còn mất đi sự giáo dục, hàm dưỡng và nội hàm vốn thuộc về cô, sao có thể đuổi kịp nhanh như vậy được, là ông quá mức nóng vội, xem nhẹ cảm thụ của đứa nhỏ này, khăng khăng yêu cầu lại chưa từng chân chính dạy dỗ.
Trong mắt Ôn Hinh Nhã đột nhiên hiện lên ánh sáng kiên định rực rỡ: “Ông nội, ông yên tâm, nhất định cháu sẽ cố gắng học tập, trở thành cô chủ nhà họ Ôn mà ông kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không làm ông mất mặt.”
Trên khuôn mặt của cô gái hiện lên ánh sáng kiên định, cô mặc chiếc váy dài màu hồng, hình như váy có chút không vừa người, eo có hơi rộng, làn váy có hơi dài, càng làm nổi bật cơ thể gầy yếu của cô, ông nhớ chiếc váy này là không lâu trước đó con dâu Ninh Thư Thiến đi Pháp mua về làm quà cho Như Nhã, Như Nhã mặc hai lần liền không mặc lại nữa, không nghĩ tới lại mặc trên người cháu gái chân chính của ông.
Về nhà được bốn năm ngày, vậy mà đến một bộ quần áo thuộc về chính mình cũng không có! Người nhà họ Ôn xem nhẹ cô đến nỗi này, cũng khó trách hôm nay cô lại làm ra hành động như thế.
Cô mới là cháu gái chân chính của ông, cô chủ chân chính của nhà họ Ôn! Người làm ông nội như ông cũng quá thất bại.
Trong mắt Ôn Hinh Nhã lóe lên tia sáng, cô vừa mới trở lại nhà họ Ôn, chỉ có thái độ của ông nội mới quyết định địa vị của cô ở nhà họ Ôn, cô không thể biểu hiện quá mức thay đổi, càng không thể biểu hiện quá mức dã tâm, mặc kệ thế nào đều dễ dàng khiến người nhà họ Ôn so sánh cô với Hạ Như Nhã, như vậy hoàn toàn phản tác dụng, cô chỉ cần biểu hiện thật vô tội, sẽ dễ dàng làm người ta tiếp nhận.
……..