Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 37




Editor: Jenny Thảo

Từ Thần Vũ tức giận hung hăng ném chiếc điện thoại di động xuống mặt đất, lần nào cũng vậy đi chơi đều là hắn trả tiền, lúc nào cũng điện cho hắn bảo qua trả tiền, một lần chịu thiệt cũng không có, thật là coi hắn như là một phú nhị đại ngu ngốc nhiều tiền mà.

Lúc này một thiếu niên diện mạo anh tuấn như ánh sáng mặt trời xuất hiện, cậu mặc một chiếc áo sơmi màu tím nhạt kéo lấy rương hành lý đi thẳng vào phòng nghỉ VIP của sân bay, Hàn Mặc Phong liếc mắt một cái liền nhìn thấy Từ Thần Vũ đang tùy hứng tức giận: "Này, Từ nhị thiếu, cậu làm sao vậy, điện thoại đã chọc gì tới cậu sao, đây chính là dòng điện thoại có gắn thêm kim cương xa hoa của công ty Savelli mới sản xuất a, cậu thế nhưng lại nhẫn tâm đem nó ném trên mặt đất, đúng là kẻ ngốc nhiều tiền!"

Từ Thần Vũ tức giận đem chân đá chiếc điện thoại ra xa, xoay người nói: "Đúng vậy, mẹ nó, tớ đây là một kẻ ngốc có nhiều tiền!"

Từ Thần Vũ tức giận đùng đùng đẩy cửa rời đi, trong cuộc đời của hắn đây là lần đầu tiên hắn bị một người con gái.. không là một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa xem thường, loại mùi vị này thật không dễ chịu.

Từ Thần Vũ cũng không biết rằng, nguyên nhân chính làm cho hắn không thể tiếp thu chính là hắn lần đầu tiên cảm thấy rung động với một người con gái mới gặp mặt lần đầu tiên, cho dù hắn không phải là một người đàn ông trưởng thành và thành thục thì hắn cũng không hy vọng trong mắt người hắn quan tâm có hình tượng là một kẻ ngốc có nhiều tiền!

Đang đứng ở cửa ra vào chờ đợi ông ngoại, Ôn Hinh Nhã cũng không biết rằng chính mình trong lúc vô tình đã nói ra những lời khiến cho Từ Thần Vũ tức giận, trong lòng đã bắt đầu có hy vọng muốn tiến xa hơn đối với cô.

Hàn Mặc Phong vội vàng kéo hành lý đuổi theo Từ Thần Vũ: "Cậu làm sao vậy, có ai đã chọc tới cậu à? Chẳng lẽ mẹ cậu quản cậu quá nghiêm, hay là ông nội cậu lại giáo huấn cậu, hay là ba cậu lại lấy thắt lưng để đánh cậu?"

Từ Thần Vũ mặc kệ Hàn Mặc Phong tiếp tục bước đi, trong lòng vẫn luôn nghĩ tới Ôn Hinh Nhã đã nói hắn là một kẻ ngốc nhiều tiền, trong lòng liền cảm thấy ủy khuất, hắn đây đã chêu chọc tới ai, không phải chỉ là nhờ cô giúp hắn tiếp một cuộc điện thoại thôi sao? Cô không chỉ lấy từ chỗ hắn một chiếc khuyên tai kim cương có giá trị xa xỉ mà còn khinh thường hắn, nói hắn là kẻ ngốc có nhiều tiền..

Hàn Mặc Phong thấy hắn không trả lời mình, không khỏi nói thêm vài câu: "Tớ nói này cậu đang ở trong phúc nhưng lại không biết hưởng, trên đời này có biết bao nhiêu người sinh ra đã không có cha lẫn mẹ, biết bao nhiêu người có cha mẹ nhưng lại không được yêu thương. Tớ nói người nhà của cậu đối với cậu hết mực thương yêu, luôn che chở cho cậu, nhưng cậu lại suốt ngày đi chơi chung với đám công tử bột đó quậy phá chơi với nhau, bọn họ tất nhiên là không yên tâm!"

Từ Thần Vũ đột nhiên nghĩ đến sắc mặt ảm đạm của Ôn Hinh Nhã khi nói cô từ nhỏ đã không có mẹ.. Hắn đột nhiên lắc lắc đầu mình, cảm thấy chính mình nhất định là điên rồi, vì cái gì mà luôn không ngừng nghĩ đến Ôn Hinh Nhã, để ý những lời mà cô đã nói với hắn.

Hàn Mặc Phong thấy Từ Thần Vũ vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào trong lòng liền nghi ngờ. Lúc trước sau khi nghe hắn nói những lời này, Từ Thần Vũ nhất định sẽ không kiên nhẫn và đánh gãy lời hắn, nhưng bây giờ thì lại không nói gì..

"Từ Nhị thiếu, nói thật cái đám bạn bè mà cậu kết giao ấy không một ai là người tốt cả, nếu như cậu còn cùng bọn chúng kết giao, thì cậu sẽ xấu theo đó. Cậu có biết hiện tại trong giới thượng lưu họ nói cậu như thế nào không? Nói cậu là một kẻ chỉ biết ăn chơi trác táng, một kẻ vô tích sự không biết làm gì cả, giống như những tên côn đồ ngoài đường."

Từ Thần Vũ đột nhiên dừng lại bước chân, Hàn Mặc Phong nhất thời phản ứng không kịp, cả người liền hung hăng đụng vào lưng của Từ Thần Vũ, cái mũi bị đụng trúng đến đỏ lên, hắn vuốt cái mũi oán trách nói: "Tớ nói này Từ Nhị thiếu cậu uống lộn thuốc hả, nghĩ cái gì mà nãy giờ không phản ứng, đang đi tự nhiên dừng lại. Nếu có tức giận thì tớ tức giận mới đúng chứ, là ai đã cho tớ đợi ở sân bay hai mươi phút.."

Từ Thần Vũ đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Mặc Phong nói: "Trong giới thượng lưu người ta nói tớ như thế nào?"

Hàn Mặc Phong bị ánh mắt có chút hung ác của Từ Thần Vũ nhìn chằm chằm làm cho hắn có chút hoảng sợ, theo bản năng gật đầu: "Biết a! Trong giới thượng lưu ai mà không biết nhị công tử của Từ gia là một người suốt ngày ăn chơi quậy phá, vô tích sự! Tớ nói cậu cũng không còn nhỏ nữa, làm gì còn giống lúc trước không biết suy nghĩ suốt ngày cứ.."

Sắc mặt Từ Thần Vũ bỗng chốc chán nản, hóa ra không phải là cô xem thường hắn, mà là hắn vốn dĩ khiến cho người khác xem thường!

Hàn Mặc Phong thấy sắc mặt hắn có chút uể oải chán nản, câu nói kế tiếp định nói lập tức im bặt, cảm thấy hôm nay Từ Thần Vũ có chút gì đó không thích hợp: "Tớ nói này Từ Nhị thiếu, cậu làm sao vậy?"

Từ Thần Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Mặc Phong: "Hàn Mặc Phong, cậu nói con gái sẽ thích dạng con trai như thế nào?"

Ánh mắt Hàn Mặc Phong nhìn Từ Thần Vũ có chút khác thường, nói: "Từ Nhị thiếu, cậu không phải là đang tư xuân (*) chứ!"

(*) tư xuân: Thích một ai đó, cảm giác đang yêu.

Từ Thần Vũ tức khắc thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu mới đang yêu, cả nhà cậu đều đang yêu! Nghiêm chỉnh chút cho lão tử, mau trả lời đi!"

Cái này chẳng lẽ giống như trong truyền thuyết lạy ông tôi ở bụi này (*), Hàn Mặc Phong đột nhiên có chút hiểu ra, cậu nhìn chằm chằm vào vành tai của Từ Thần Vũ giống như cậu đã phát hiện ra một điều gì mới, nói: "Từ Nhị thiếu, cậu như thế nào mà trên vành tai lại thiếu đi mất một viên kim cương vậy, bảy cái khuyên tai làm bằng kim cương bảy màu không phải là vật cậu vô cùng yêu thích sao, ngày thường chúng tớ muốn mượn đeo một chút, cậu liền không cho, chẳng lẽ là đã đưa cho người tình nhỏ bé?"

(*) lạy ông tôi ở bụi này: Đang giấu kín điều gì đó nhưng lại vô tình làm cho người đi tìm phát hiện ra.

Từ Thần Vũ nghĩ đến cảnh Ôn Hinh Nhã đeo viên kim cương màu đỏ lên vành tai cô, hai lỗ tai của hắn lập tức đỏ lên, vì muốn che dấu sự mất tự nhiên của bản thân, Từ Thần Vũ một mực trừng mắt nhìn Hàn Mặc Phong: "Ai Ai.. Ai có người tình nhỏ bé?"

Đầu của Hàn Mặc Phong tiến lại gần, đôi mắt còn chăm chú nhìn vào vành tai của Từ Thần Vũ: "Viên kim cương bị thiếu hình như là màu đỏ, không phải cậu thích viên kim cương màu đó nhất sao, còn nói chỉ có viên kim cương màu đỏ xinh đẹp hoàn mỹ mới xứng đôi với diện mạo anh tuấn của cậu?"

Từ Thần Vũ tức khắc xấu hổ, buồn bực tức giận, một phen hung tợn nắm lấy quần áo của Hàn Mặc Phong nói: "Mẹ nó, cậu còn không mau trả lời cho lão tử, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy để làm gì?"

Hàn Mặc Phong đột nhiên nghĩ đến Từ Thần Vũ hỏi hắn là con gái sẽ thích dạng con trai như thế nào, lại bị bản thân hắn gạt qua một bên, hắn nhàn nhạt nói: "Con gái đương nhiên là sẽ thích những người đàn ông cao lớn vạm vỡ, mang theo cảm giác an toàn, chung thủy, biết kiếm tiền, tốt nhất vẫn là dạng người giống như anh hùng, mọi phương diện đều hoàn mỹ!"

Từ Thần Vũ trong đầu liền hiện lên hình tượng của một người quân nhân mặc trang phục màu xanh lục, quân nhân xác thật là vô cùng cao lớn và uy mãnh, hơn nữa rất có cảm giác an toàn, tiền lương của quân nhân cũng không thấp, cũng coi như là biết kiếm tiền, hơn nữa quân nhân là người anh hùng giải phóng dân tộc, xác thật là các phương diện đều vô cùng hoàn mỹ..

Từ Thần Vũ lại nghĩ đến những lời nói của ông cụ Từ, thời điểm lúc ông cụ Từ còn trẻ như thế nào cao lớn uy mãnh, con gái thích ông vô cùng nhiều. Sự thật con gái chắc là đều thích nam quân nhân đi!

Thời điểm Hàn Mặc Phong nói, Từ Thần Vũ cũng không có cảm thấy kỳ quái khi nghĩ tới quân nhân, bởi vì hắn được sinh ra trong một gia tộc có truyền thống làm quân nhân, từ khi còn nhỏ đã được nghe ông cụ Từ nói về những chiến tích của ông ở chiến trường ngày xưa, thời điểm hắn bắt đầu hiểu chuyện thì lại được nghe ông nội nói quân nhân như thế này như thế kia, với lại trong đại viện phần lớn người đều là từ quân đội bước ra, tiếp xúc nhiều tự nhiên sẽ nhớ ở trong đầu.

Thấy Từ Thần Vũ lâm vào trầm tư, Hàn Mặc Phong vẫn như cũ trêu chọc hắn: "Này, Từ Nhị thiếu, cậu sẽ không thật sự thích một ai đó chứ? Là ai, muốn hay không giới thiệu cho tớ quen biết với, tớ thay cậu xem xét?"

"Đứng qua một bên đi, đừng phiền tớ!" Từ Thần Vũ trừng mắt nhìn Hàn Mặc Phong một cái.

Hàn Mặc Phong trong lòng tự thầm nghĩ, xem ra là sự thật rồi, âm thầm ghi tạc vào trong lòng, tính toán chút nữa sẽ điện thoại cho mẹ biết để bọn họ cảnh giác một chút, vạn nhất Từ Thần Vũ thích một người không đúng đắn thì sao, như vậy sao được.

Từ Thần Vũ không biết tâm tư của chính mình chưa gì đã bị Hàn Mặc Phong nhìn ra, thật nhanh cả Từ gia mọi người đều biết!

~Hết Chương 37~