Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 34




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Jenny Thảo

Ngày hôm sau, liền có thông báo ngân hàng sẽ cho vay 3000 vạn, Ôn Hinh Nhã, Âu Dương Phong cùng Khâu Dật Phàm đi ngân hàng để xử lý thủ tục có liên quan, thật nhanh số tiền đã về tay Ôn Hinh Nhã, cô dùng danh nghĩa của ông ngoại để mở một tài khoản tiết kiệm ở ngân hàng.

Dưới sự trợ giúp của Khâu Dật Phàm, các loại thủ tục để thành lập công ty đều đã được hoàn tất.

"Đang suy nghĩ cái gì, mài mực thôi cũng bị em mài cho đến hỏng rồi." Tư Diệc Diễm buông cây bút lông trong tay xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Ôn Hinh Nhã.

Tuy rằng ngày hôm đó, cô cùng Khâu Dật Phàm và Âu Dương Phong nói chuyện trong phòng khách, hắn không biết nội dung mà họ đang nói là cái gì nhưng mà mấy ngày nay Khâu Dật Phàm cùng Âu Dương Phong thường xuyên lui tới, nên hắn cũng đã nhận ra được một ít hành động nhỏ của cô.

Hắn đã điều tra qua bối cảnh của Âu Dương Phong, không khỏi khó đoán, cô kỳ thật đang chuẩn bị để thành lập một công ty đầu tư.

Ánh mắt của cô thật là tinh chuẩn, một tiểu cô nương gan dạ sáng suốt, tâm cơ kín đáo, làm cho hắn phải một lần nữa lau mắt mà nhìn cô, một tiểu cô nương từ nhỏ đã trà trộn đầu đường xó chợ, thế nhưng lại biết lợi dụng một công ty đầu tư để giúp mình kiếm tiền, vì chính mình mà thành lập các mối quan hệ trong thương nghiệp có lợi cho mình, cô đã biểu lộ ra dã tâm sâu trong lòng mình, làm hắn thật muốn nhìn cô có thể tự mình đi đến bao xa.

"Mài mực như thế nào mà có thể mài hư, anh là cố ý bới lông tìm vết đi!" Ôn Hinh Nhã đang nghĩ tới lần trước mình cùng Trình Tử Nghệ thảo luận về án kiện của Âu Dương Phong tại văn phòng luật sư Siêu Phàm, thì bỗng nhiên nghe được thanh âm của Tư Diệc Diễm, cô mau chóng bình tĩnh lại cảm xúc của mình.

Tư Diệc Diễm không nói gì nữa, đứng lên đi đến bên cạnh cái tủ lấy một cái nghiên mực khác, từ từ cho nước vào rồi nhẹ nhàng có tiết tấu mài mực, sau đó dùng cây bút lông chấm mực rồi viết lên giấy Tuyên Thành một chữ: "Em cẩn thận mà nhìn vào đây."

Một chữ "Hinh" được viết ra bằng thể chữ Liễu (*) đỉnh phong thời kỳ thanh nhã tú tuyển, hắn hầu như thu liễm lại thể chữ Liễu trung kỳ khi cái loại này tương đối cao lãnh, vứt gân lộ liễu cấu tạo nét vẽ cùng nghiêm ngặt núi cao dốc đứng phong lăng, mà là lấy đạm vụng thẩm thấu bút pháp, lấy sự khiêm tốn để mà cấu tạo nét vẽ, lấy tao nhã để tượng trưng cho ý vị, viết ra thanh trạc kính cốt (**).

(*) Chữ thể Liễu:

[​IMG]

(**) ý của đoạn này theo mình hiểu thì là miêu tả loại chữ Liễu mà Tư Diệc Diễm đang vẽ ra để Ôn Hinh Nhã nhìn thấy, cách lấy khiêm tốn để cấu tạo mẫu của chữ để miêu tả ý vị tao nhã.

Ông ngoại từng nói Thể chữ Liễu có thể thể hiện tính tình của một người, khi dùng bút để viết thì tâm mình đang như thế nào thì nét bút sẽ như thế đó. Thể chữ Liễu tự thanh kính rất bát, gầy ngạnh thông thần, có một loại cảm giác giống như những cây trúc tuyệt mỹ, lúc trước thời điểm học thư pháp, ông ngoại đã từng hỏi cô, muốn viết thể chữ gì, cô không lưỡng lự mà đã chọn thể chữ Liễu.

"Em có nhìn ra cái gì không?" Tư Diệc Diễm nhàn nhạt nói.

"Tôi biết anh viết chữ rất tốt, không cần ở trước mặt tôi mà thể hiện tài năng đâu." Ôn Hinh Nhã nhìn hắn viết rất tốt thể chữ Liễu, trong lòng nói không hâm mộ và ghen ghét thì không có khả năng.

"Không phải muốn em xem thể chữ, mà là bề mặt của chữ, đem chữ của em viết ra so một chút!" Tư Diệc Diễm duỗi tay nhẹ nhàng gõ một cái vào trán của cô.

Ôn Hinh Nhã cúi đầu nhìn kĩ lại, nhanh chóng phát hiện ra những điểm không giống nhau giữa hai chữ, chữ viết của cô nhìn được nhưng lại thiếu điểm sáng, đặt bút mà không có lực, trên giấy thậm chí còn có vệt mực thẩm thấu, còn chữ của Tư Diệc Diễm thì điểm nhấn nhá đều rõ ràng, bút rõ có lực, giấy chưa từng thẩm thấu qua vệt mực nào: "Tại sao lại như vậy?"

Tư Diệc Diễm cười nói: "Mài mực cũng phải có kỹ thuật, muốn biết sao?"

"Muốn!" Ôn Hinh Nhã ánh mắt sang lấp lánh nhìn Tư Diệc Diễm.

"Lại đây, đứng ở trước mặt tôi!" Tư Diệc Diễm duỗi tay vẫy cô, trong mắt chớp động tia sáng khác thường, hư hư thực thực nào đó đang được thực hiện.

Trong lòng Ôn Hinh Nhã chỉ toàn nghĩ về kỹ thuật mài mực nên căn bản không có chú ý tới điểm khác thường đang xảy ra, nên khi thấy hắn vẫy tay với mình, thì cô lập tức chân chó đứng ở trước mặt hắn: "Anh muốn dạy tôi?"

"Ừm! Tôi chỉ dạy em một lần, cho nên em phải dụng tâm mà học!" Tư Diệc Diễm đem hai chữ dụng tâm nhấn mạnh nói.

Ôn Hinh Nhã lập tức tỏ thái độ nói: "Tôi nhất định sẽ dụng tâm để học."

Tư Diệc Diễm ý cười trong mắt càng sâu hơn, tiến lên một bước đứng ở sau lưng Ôn Hinh Nhã, lòng ngực thì kề sát vào lưng của Ôn Hinh Nhã, cảm nhận được đường cong của tấm lưng gầy gò của cô.

Ôn Hinh Nhã cảm nhận được độ ấm phía sau lưng truyền đến, tim đập đột nhiên lỡ một nhịp, cảm giác hoảng loạn bắt đầu nổi dậy trong lòng cô: "Không phải dạy tôi kỹ thuật mài mực sao, sao anh.."

Tư Diệc Diễm duỗi tay bao lại đôi tay của cô: "Tôi trước tiên cùng em mài mực qua một lần, để biết tiết tấu khi mài mực."

Nghe xong lời giải thích của hắn, Ôn Hinh Nhã đột nhiên thở một hơi nhẹ nhõm, tuy rằng phía sau lưng truyền đến một nguồn nhiệt ấm áp, vẫn luôn dụ dỗ cô tới gần, nhưng ít nhất nó không xuất hiện ở trước mặt cô, nếu không cô không biết mình có thể hoảng loạn như nào..

"Thả lỏng thân thể một chút, cánh tay không cần cứng như vậy, ngón tay cứ tự nhiên mà nắm lấy." Tư Diệc Diễm trong mắt ý cười càng sâu, một bàn tay trong chốc lát đỡ lấy eo cô, trong chốc lát thì lại vỗ cánh tay của cô, vội vàng điều chỉnh tư thế cho cô.

"Là như thế này sao?" Ôn Hinh Nhã cũng thu liễm lại những suy nghĩ lung tung của mình, điều chỉnh tư thế theo ý của hắn, không nghĩ tới hiện tại tư thế của cô cơ hồ là cả người đều dựa vào trong lòng của hắn.

Tư Diệc Diễm cũng tự nhiên vòng tay qua eo cô, nắm tay cô mang theo tiết tầu mà mài mực: "Lực đạo của tay phải điều chỉnh cho thỏa đáng, lúc nặng lúc nhẹ, nhanh chậm vừa phải, không cần vội vàng, tốt rồi tiếp tục đi!"

Hô hấp của hắn mang theo hơi ẩm nóng rực từ từ phun ra bên tai cô, mang theo một chút tà mị, làm lòng cô bắt đầu ngứa ngấy, thanh âm mát lạnh mà trầm thấp ở bên tai cô vang lên, cô tựa hồ có thể tưởng tượng được khi hắn nói chuyện đầu lưỡi sẽ cong lên như thế nào, cô cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn, tiếng tim đập của hắn là đồng thời với tiếng hít thở của cô làm cho tim cô nhảy lên thình thịch, Ôn Hinh Nhã đột nhiên tim đập nhanh hơn.

Không khí giống như có chút ái muội! Ôn Hinh Nhã nghĩ.

Ôn Hinh Nhã lặng lẽ nghiêng đầu nhìn hắn, lại thấy hắn hơi cúi đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn vào động tác tay của cô, nghiêm túc giảng dạy cho cô từng bước một để mài mực.

Nghiêm túc đến nổi Ôn Hinh Nhã không khỏi phỉ nhổ tâm tư của chính mình không thuần khiết, học tập không nghiêm túc, cô vội vàng thu liễm lại suy nghĩ của mình.

Khi ánh mắt của cô rời đi, Tư Diệc Diễm ngừng lại hô hấp lập tức thở đốc ra một hơi, cảm nhận được hương thơm ở trong lòng ngực mình, làm như thế nào cũng không thể tập trung lại tinh thần.

"Tay của anh đang ra mồ hôi, anh rất nóng sao?" Ôn Hinh Nhã đột nhiên lên tiếng hỏi, nắm lấy tay của hắn, quan sát năm ngón tay của hắn, thon dài như ngọc, lòng bàn tay có vết chai mỏng, cô nhẹ nhàng tinh tế vuốt ve lấy mu bàn tay, trong lòng bàn tay của hắn mang theo hơi ấm cùng với mồ hôi, làm bàn tay của cô cũng chậm rãi đổ một tầng mồ hôi mỏng, tiếng lòng vô cớ bị gây xích mích.

Tư Diệc Diễm lúc này mới giật mình, nhìn trong tay mình một mảnh mồ hôi, hắn đột nhiên buông tay cô ra, nghiêm túc nói: "Tiết tấu mài mực em cũng đã biết được một chút, về sau luyện tập nhiều hơn thì sẽ thuần thục, ngàn vạn lần cũng không nên xem thường việc mài mực này, học tập mài mực cũng là một vấn đề, mặt ngoài là bị người ta mài hóa, nhưng thật ra trong quá trình này em cũng bị mài giũa, không chỉ là tôi luyện kỹ xảo mài mực, càng là mài giũa tính tình của một con người."

Tư Diệc Diễm nói những lời này, xác thật là đang dẫn dắt cô! Ôn Hinh Nhã gật đầu nói: "Tôi biết rồi!"

Tư Diệc Diễm một bàn tay đột nhiên xuyên qua vai nàng, Ôn Hinh Nhã chưa kịp kháng cự, thì tay khác của hắn liền đặt lên eo cô, kéo người về phía của hắn, thân thể của hai người cứ thế mà gắt gao dán chặt vào nhau: "Mài mực không chỉ cần mực thẳng, mà người cũng phải thẳng!"

Cứ nói một cách bình thường không được sao, sao lại kết hợp với động tác như vậy, cô cảm giác được người có tâm tư không thuần khiết chính là hắn chứ không phải cô?

~Hết Chương 34~