Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 29




Editor: Jenny Thảo

Đứng trước đôi mắt sắc bén của hắn, mà cô vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh của mình. Âu Dương Phong phát hiện chính mình đã xem nhẹ tiểu cô nương trước mặt này: "Tiểu cô nương, tôi thấy trên người cô toàn những vật có giá trị xa xỉ, nơi này không phù hợp với cô, cô mau đi nhanh đi!"

Ôn Hinh Nhã nhìn Âu Dương Phong đang trốn tránh ánh mắt của mình, cười như không cười, nửa thật nửa giả nói với hắn: "Âu Dương Phong, anh có tin hay không, tôi tới đây là vì tìm anh?"

Âu Dương Phong trong mắt đột nhiên bắn ra vài tia sáng nhỏ: "Vì tôi mà đến sao, vì cái gì?"

Không phải do Âu Dương Phong không tin! Cô vừa mới trực tiếp kêu ra tên hắn, lại đoán ra thân phận của hắn, thế gian này sao lại có nhiều sự trùng hợp như vậy? Nhưng mà trước mặt là một tiểu cô nương còn non nớt, làm cho hắn không có cách nào có thể tin tưởng được.

Ôn Hinh Nhã thản nhiên nói: "Bởi vì anh là thiên tài về tài chính."

"Cô muốn tôi làm việc cho cô?" Âu Dương Phong nheo mắt lại hỏi. Chính mình thì lại nghiêm túc đánh giá tiểu cô nương trước mặt một lần nữa. Ôn Hinh Nhã lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt mang theo thành ý, trên người mang theo hơi thở trầm tĩnh, cùng với những thiên kim nhà giàu khác có điểm bất đồng.

"Tôi xác thật có ý nghĩ như vậy, chỉ cần anh đồng ý một tiếng." Ôn Hinh Nhã làm ra dáng vẻ, mình sẽ không làm khó người khác nếu như người đó không đồng ý với mình.

Âu Dương Phong trong lòng có chút chần chừ, hắn không cần phải đặc cược chính mình vào tiểu cô nương trước mặt. Nhưng mà hiện tại hắn đang thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi một số tiền lớn, nếu không thể mau chóng trả hết cho bọn chúng, thì tiền lãi sẽ sinh ra càng ngày càng nhiều, sẽ phát triển thành một con số khổng lồ đến lúc đó hắn không biết chừng nào mới có thể trả hết được.

Nhìn ra vẻ chần chừ của Âu Dương Phong, Ôn Hinh Nhã chậm rãi cười dụ hoặc nói: "Nếu như anh đồng ý theo tôi làm việc, thì tôi có thể thay anh trả hết số nợ mà anh đang nợ bọn vừa rồi. Không biết ý của anh là như thế nào?"

Lời Ôn Hinh Nhã vừa nói, trực tiếp đánh trúng điểm yếu của hắn, nhưng mà bắt hắn làm việc cho một tiểu cô nương mới mười lăm mười sáu tuổi, cái này làm cho hắn không thể tiếp thu nổi. Âu Dương Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của tiểu cô nương, trào phúng nói: "Nhóc bao nhiêu tuổi rồi? Mười lăm hay mười sáu tuổi?"

Ôn Hinh Nhã tự nhiên hiểu được ý tứ của hắn, chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hắn nói: "Anh hãy nghe cho kỹ đây Âu Dương Phong, tôi năm nay mười lăm tuổi."

Thiếu nữ xinh đẹp lông mày hơi nhướng lên, lại mang theo một cổ khí sắc bén, lúc cô nhìn hắn từ trên cao xuống, từ trong hai mắt của cô, Âu Dương Phong thấy được sự thành thục và lý trí. Âu Dương Phong mơ hồ hiểu được mình không thể dùng tuổi tác để đánh giá thiếu nữ trước mặt này.

Ôn Hinh Nhã nhìn ra hắn có điểm nhu thuận, cho nên cô tiếp tục bỏ thêm một mồi lửa: "Âu Dương Phong, anh yên tâm, tôi chỉ là nhìn trúng năng lực của anh ở phương diện đầu tư, sẽ không bắt anh thay tôi làm những việc trái với pháp luật."

Âu Dương Phong nội tâm xác thật ở phương diện này có sầu lo, lúc này nghe cô nói như vậy, hắn đột nhiên tìm không ra lý do để mà cự tuyệt, hắn hít sâu một hơi nói: "Tiểu cô nương, cô có biết hay không tôi đã từng vào tù, mới ra tù được một khoảng thời gian, hiện tại đang trong giai đoạn giám sát của cảnh sát."

Ôn Hinh Nhã hai con mắt tỏ ra như đã trải qua mưa gió của thế gian cùng tang thương, để lộ ra ánh mắt lạnh lẽo thấu xương: "Vậy thì như thế nào?"

Âu Dương Phong sắc mặt khẽ biến đổi, từ sau khi hắn ra tù cho tới nay, cô là người đầu tiên nghe nói hắn đã ngồi trong tù mà không dùng ánh mắt khinh thường, chán ghét mà nhìn hắn: "Cô không để bụng chuyện tôi có tiền án sao? Không sợ tôi sẽ rước lấy phiền toái cho cô sao, thậm chí là phản bội cô?"

Ôn Hinh Nhã thản nhiên nói: "Tôi nhìn trúng chính là năng lực của anh, nếu đã nhìn trúng anh, như vậy toàn bộ con người và chuyện của anh tôi đều sẽ tiếp thu, bao gồm cái gọi là phiền toái, phản bội. Tôi cũng chỉ có thể nói, nếu tôi không thể khống chế được anh, đó chính là vấn đề của tôi, không phải là vấn đề của anh."

Âu Dương Phong khiếp sợ nhìn tiểu cô nương trước mặt, biểu tình của cô phảng phất mang theo bễ nghễ hết thảy cao quý cùng tự tin, cô còn sở hữu khí thế làm cho người ta phải ngước nhìn, nhưng sự thật cô chỉ mới có mười lăm tuổi, nhưng lúc cùng hắn nói chuyện, cô biểu hiện ra ngoài là sự thông minh, gan dạ sáng suốt, giải thích mọi chuyện như một người trưởng thành, người như vậy nhất định cả đời sẽ hơn người, hắn không có lý do gì để cự tuyệt.

"Được! Tôi đồng ý với cô!"

Bất quá chỉ có năm chữ, nhưng lại mang theo một loại tuyên cáo kiên định.

"Được, Âu Dương Phong, anh có thể gọi em là Ôn Hinh Nhã!" Ôn Hinh Nhã nhìn Âu Dương Phong, trên mặt hắn một mảnh xanh tím, nhìn không ra biểu tình lúc này của hắn là như thế nào, nhưng mà ngữ khí quyết đoán của hắn không hề có chút dây dưa hay dài dòng, người như vậy đáng giá để cô hợp tác và tôn trọng.

"Tốt!" Âu Dương Phong run rẩy vươn tay, hắn mơ hồ đã đoán ra được thân phận của cô, dòng họ Ôn xem như tương đối hiếm thấy hiện nay. Cả nước, họ Ôn có thể tìm thấy khá nhiều, nhưng mà làm người ta biết nhiều thì chỉ có mỗi một nhà.

Mà Ôn Hinh Nhã.. Hắn mơ hồ có xem qua tin tức, hình như là đại tiểu thư của Ôn gia đã lưu lạc bên ngoài mười lăm năm, là người thừa kế duy nhất của Ôn gia, giờ khắc này hắn đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình đã hợp tác với cô, hắn mừng như mình đã lấy được bảo vật.

Từ trong mắt của Âu Dương Phong, Ôn Hinh Nhã đoán được hắn đã biết thân phận thật của mình, Ôn Hinh Nhã hướng tới Âu Dương Phong vươn tay: "Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ!" Âu Dương Phong cầm lấy bàn tay tinh tế nhỏ nhắn nhưng thon dài như ngọc của Ôn Hinh Nhã.

Ôn Hinh Nhã trịnh trọng nắm lấy tay hắn, làm hắn cảm thấy mình đang được tôn trọng, có cảm giác bị coi trọng, loại cảm giác này làm nội tâm còn một chút chần chừ của hắn trở nên tan thành mây khói.

Ôn Hinh Nhã hỏi: "Anh thiếu bọn cho vay nặng lãi bao nhiêu tiền?"

Trước mắt Ôn Hinh Nhã chỉ có thể dùng tiền sinh hoạt phí mà Ôn Hạo Văn đã cho cô vào buổi sáng để trả nợ, nếu như vượt quá phạm vi cho phép, cô quyết định sẽ ra ngoài để vay một ít tiền. Bất luận là như thế nào, cô cũng phải đem Âu Dương Phong ôm đến bên người.

"Lúc trước, anh chỉ mượn bọn chúng năm vạn, nhưng mà ngày qua ngày tiền lãi càng tăng, hiện tại tiền thiếu nợ bọn chúng đã đạt tới 30 vạn." 30 vạn có lẽ đối với Ôn gia đại tiểu thư là một số tiền nhỏ không đáng để nhắc tới, nhưng đối với hắn mà nói thì là một số tiền rất lớn, cho nên hắn vẫn có chút khẩn trương khi nói ra số tiền mà mình thiếu nợ, sợ vì vậy mà cô đột nhiên đổi ý.

Ôn Hinh Nhã không khỏi thở dài, ai mà biết, mười năm sau của thiên tài đầu tư, giá trị con người lấy trăm triệu làm đơn vị để đo đếm, thế nhưng bởi vì 30 vạn cho vay nặng lãi mà nghèo túng như thế: "Anh yên tâm, tiền mà anh đang nợ, em sẽ thay anh giải quyết!"

"Cảm ơn!" Âu Dương Phong cảm kích nói.

"Không cần cảm ơn em đâu, chúng ta là bạn hợp tác với nhau mà." Ôn Hinh Nhã mỉm cười nhìn Âu Dương Phong, lấy năng lực của Âu Dương Phong, cô cũng không muốn đem hắn làm thuộc hạ của mình.

"Bạn hợp tác.." Âu Dương Phong giật mình nhìn tiểu cô nương trẻ tuổi còn non nớt trước mặt mình. Là bạn hợp tác chứ không phải là thuộc hạ, cũng không phải là một công cụ để kiếm tiền?

Ôn Hinh Nhã cảm giác được Âu Dương Phong có chỗ khác thường liền hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không.. Không có gì! Cảm ơn!" Âu Dương Phong trong lòng ấm áp.

Ôn Hinh Nhã khẽ vuốt cầm, khom lưng nhìn vết thương trên người hắn: "Vết thương trên người anh chỉ sợ là không hề nhẹ, em đưa anh đi bệnh viện trước, về chuyện hợp tác chờ thương thế của anh tốt hơn thì chúng ta sẽ bắt đầu nói chuyện."

Âu Dương Phong nội tâm vô cớ sinh ra một loại ấm áp: "Anh có thể tự mình đi."

Rất nhiều năm sau, tại thời điểm Âu Dương Phong nổi tiếng toàn thế giới, hắn nhớ lại ngày đầu tiên gặp được Ôn Hinh Nhã, hắn nói: "Khi đó tôi vừa mới ra khỏi tù, bởi vì có tiền án, cho nên tôi không thể tìm thấy công việc chính quy nào phù hợp với bản thân, cho nên tôi đã mượn nợ của bọn cho vay nặng lãi để đánh một canh bạc, đầu tư vào cổ phiếu, nếu thắng thì tôi có thể tự mình mở một công ty riêng một lần nữa, nhưng kết quả tôi đã thua, mỗi ngày bị bọn cho vay tìm khắp nơi để đòi nợ. Lúc ấy, cô ấy giống như một tiểu thiên sứ hạ xuống trước mặt tôi, cho tôi sự tôn trọng mà thật lâu rồi tôi không được nhận, sự tôn trọng ấy chiếu sáng linh hồn u tối của tôi. Trong nháy mắt đó tôi thậm chí đã nghĩ vì phần tôn trọng này, tôi có thể vì cô ấy mà xông pha khói lửa."

~Hết Chương 29~