Được cô khẳng định, dú Hạ và dú Khương liền vui vẻ cầm lấy đũa gắp thức ăn cho Ôn Hinh Nhã: "Cô chủ nhỏ, cô ăn nhiều một chút, nhất định ở ngoài chịu khổ không ít, đã gầy thành như vậy, tuy con gái gầy nhìn mới đẹp, nhưng bây giờ cô đang ở trong độ tuổi phát triển, không thể vì đẹp mà để cơ thể chịu thiệt, sau này muốn tẩm bổ cũng không tẩm nổi."
Ôn Hinh Nhã nhìn trong chén chất đầy một núi nhỏ thức ăn, mắt liền cay cay, cô cố nén nước mắt, gắp một đũa rau xanh bỏ vào chén ông ngoại: "Ông ngoại, ông cũng ăn đi."
"Dú Hạ, dú Khương, đừng chỉ gắp thức ăn cho con, hai người cũng mau ăn đi!" Nói xong, cô liền gắp thức ăn cho bọn họ.
Ông cụ Mạc và ông Trương đều vui mừng không thôi.
"Khụ Khụ!" Ông Trương nhìn cái chén trống không trước mặt, ho hai tiếng.
Ôn Hinh Nhã nín khóc mỉm cười, gắp cho ông Trương một cái móng heo kho tàu: "Ông Trương cũng ăn đi, đây là móng heo kho tàu, không chỉ có nhiều dinh dưỡng, mà còn có thể dưỡng nhan, ông ăn nhiều một chút."
Dú Hạ cười ra tiếng: "Vốn đã là mặt cúc hoa, ăn nhiều móng heo rất lãng phí."
Dú Khương phụ họa nói: "Không bằng giữ lại cho cô chủ nhỏ ăn, tương lai chắc chắn cô chủ sẽ trắng trắng, mềm mềm."
Ông Trương liền không nhịn được: "Được lắm, các người đều trêu đùa tôi!"
Cả phòng đầy tiếng cười nói, làm ông cụ Mạc cảm thấy viên mãn: "Đã rất lâu trong nhà không có náo nhiệt như vậy."
Lời nói của ông cụ Mạc liền làm bầu không khí trong phòng lập tức chìm xuống.
Ôn Hinh Nhã cười nói: "Mọi người cùng nhau ăn cơm đi, để lâu thức ăn sẽ lạnh, ông ngoại cũng ăn đi."
Tướng ăn của Ôn Hinh Nhã khá ưu nhã, ở nhà họ Mạc cô không cần phải che dấu chính mình.
Ông cụ Mạc nhìn nhất cử nhất động lúc cô ăn cơm, rất kinh ngạc khi thấy hành động vô cùng ưu nhã, nhưng cho dù ngạc nhiên, ông cụ Mạc vẫn hiểu rõ, Hinh Nhã không hề giống như người ta thêu dệt.
Ông Trương cũng kinh ngạc.
Chỉ có dú Hạ và dú Khương cảm thấy bình thường, vì trong lòng hai bà, nghĩ cô cả như nào, thì cô chủ nhỏ cũng như vậy.
Rất nhanh, ông cụ Mạc liền phát hiện ra thói quen ăn cơm của Ôn Như Nhã, nhìn trên bàn còn lại rau xanh, còn thịt thì bị càn quét sạch sẽ, trong lòng mọi người đều chua xót.
Ôn Hinh Nhã lại bới thêm một chén cho mình, cuối cùng dú Hạ và dú Khương không nuốt trôi nữa, lặng lẽ buông đũa xuống, cô chủ nhỏ đã ăn đến chén thứ ba, mỗi lần bới đều bới đầy chén, sau khi ăn xong, trong chén không hề nhìn thấy một hột cơm nào còn sót lại.
Không biết từ lúc nào, trong giới hào môn, cô chủ cậu chủ đều có thói quen chừa lại nửa chén cơm lúc ăn, giống như như vậy liền có thể cho thấy bản thân mình rất cao quý, làm gì có cô chủ nhà nào giống cô chủ nhỏ nhà bọn họ.
Ông cụ Mạc cầm đũa run run, cho dù thế nào cũng như không có sức lực gắp thức ăn.
Ông Trương nhìn Ôn Hinh Nhã chằm chằm, nhìn cô ăn từng chén, bộ dạng tập trung không để ý, trong lòng liền dồn nén đến khó chịu.
Ôn Hinh Nhã đang ra sức ăn, liền cảm giác được mọi người đều nhìn mình, không nhịn được ngẩng đầu lên: "Sao mọi người lại không ăn, chỉ nhìn con ăn vậy!"
Dú Khương cười gượng: "Cô chủ nhỏ thích thức ăn do chúng tôi làm, chúng tôi rất vui."
Hình như Ôn Hinh Nhã đã hiểu vì sao bọn họ nhìn mình như vậy, cô ngượng ngùng cười trừ: "Dú Hạ và dú Khương làm thức ăn rất ngon, con chưa từng ăn thức ăn ngon như vậy, lúc trước ở nhà họ Ôn cũng không dám ăn thỏa thích, cho nên...Con ăn hơi nhiều cơm, bình thường chỉ ăn ba chén đã no..." Nói xong lời cuối cùng, cô liền chột dạ, hiện tại làm gì có con gái nào ăn lượng cơm lớn như vậy.
Ông cụ Mạc mất hứng nói: "Cứ ăn hết mình, một chút cơm này nhà họ Mạc vẫn có thể nuôi nổi cháu, nhà họ Mạc chúng ta không có dối trá như nhà họ Ôn." Vừa nói vừa nhìn ông Trương, dú Hạ và dú Khương: "Mấy người cũng ăn thỏa thích đi, hôm nay ai không ăn ba chén, liền không được rời bàn."
Ôn Hinh Nhã có cảm giác không biết khóc hay nên cười, đây chính là cảm giác tình thân! Ấm áp không ràng buộc, bất tri bất giác làm cô buông bỏ phòng bị, lộ ra khuôn mặt chân thật nhất của mình.