Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 18: Ông ngoại




Xe đứng trước cửa nhà họ Mạc, nhà họ Mạc vẫn còn duy trì theo kiểu kiến trúc nước ngoài nhiều tầng trước khi giải phóng, tòa nhà màu sữa ngà, ngoài cửa có sáu cột trụ ở hành lang, trang trí cực kỳ tinh xảo.

Nhìn kiến trúc quen thuộc trước mặt, mũi của Ôn Hinh Nhã liền chua xót.

Nhà họ Mạc là dòng dõi nho học, càng lâu đời hơn nhà họ Ôn, kéo dài từ thời nhà Thanh, vào lúc kháng chiến, nhà họ Mạc đảm nhiệm chức hiệu trưởng của trường đại học Kinh Thành do nhà nước lập, tận sức truyền dạy giáo dục, lý lẽ cho dân tộc, từ khi bị địch tấn công, dân số nhà họ Mạc càng ít, đến bây giờ, cũng chỉ còn ông ngoại của cô, bà ngoại cũng giống như mẹ cô, khó sinh nên chết, lúc đó ông ngoại mới còn trung niên, nhưng vì có tình cảm sâu nặng với bà ngoại, nên chưa từng tái hôn.

Tuy nhà họ Mạc suy thoái, nhưng không ai dám xem thường nhà họ Mạc, không nói đến chuyện lúc trước của nhà họ Mạc, liền nói đến địa vị của ông ngoại là ngôi sao sáng trong giới chính trị, cũng đủ làm mọi người không dám dây vào.

Lúc trước cô trở lại nhà họ Ôn không quá lâu, ông ngoại liền đón cô về nhà họ Mạc ở, ông lão tóc hoa râm nhìn bộ dạng ngang bướng thô bỉ của cô, liền bắt đầu nghiêm khắc dạy cô cầm kỳ thi họa, khi đó vừa quay lại nhà họ Ôn, nên cô thật sự cho rằng mình là cô cả nhà họ Ôn, kiêu căng táo bạo, làm sao chịu đựng được sự nghiêm khắc của ông ta, cho nên lén lút chạy khỏi nhà họ Mạc, sau đó vì Ninh Thư Thiến châm ngòi, từ đó quan hệ với ông ngoại càng phai nhạt.

Sau này, ông ngoại có đến nhà họ Ôn nhìn cô mấy lần, cuối cùng lên cơn đau tim chết trong nhà ba ngày cũng không ai biết, vẫn là nhờ học sinh của ông ta không liên lạc được, nên mới chạy đến nhà họ Mạc, phát hiện ra ông đã chết.

Nghĩ đến kiếp trước mình bất hiếu, trong lòng Ôn Hinh Nhã tràn đầy hối hận, kiếp này, nhất định cô sẽ canh giử bên cạnh ông ngoại, để ông ngoại sống lâu trăm tuổi.

"Hinh Nhã, Hinh Nhã..."

Ôn Hinh Nhã ép nước mắt của mình vào hốc mắt: "Ông nội!"

Ông cụ Ôn nhìn thấy cô buồn bã, liền nghĩ đến chuyện trước kia, nên liền áy náy với cô: "Chúng ta đã đến, cháu đang nghĩ gì vậy, gọi cháu, cháu cũng không trả lời."

"Không có gì, chỉ là nhìn thấy kiến trước tang thương trước mặt nên cháu cảm thấy hơi đau xót thôi." Đúng vậy! Trải qua tang thương, tòa nhà này đã gánh chịu một đoạn lịch sử nổi bật, gánh chịu vinh nhục hưng suy của nhà họ Mạc, gánh chịu nổi đau khổ cô đơn một đời của ông ngoại.

Ông cụ Ôn thở dài: "Đây là tòa nhà được xây dựng vào thời tòng quân, đến chiến tranh kháng Nhật, đến nội chiến trong nước, đến bây giờ cũng tồn tại được khoảng 90 năm, cũng không biết sửa lại bao nhiêu lần, qua nhiều năm, ông ngoại cháu cũng không nỡ chuyển ra, cho nên vẫn ở chỗ này."

Tài xế mở cửa xe giúp ông cụ Ôn, Ôn Hinh Nhã tiến lên đỡ ông nội xuống xe.

Trên hàng rào sắt màu đen, các dây hoa leo đầy lên, nào là đỏ, đào, phấn, rực rỡ lộng lẫy, mùi hoa nồng đậm tản ra không khí xung quanh, hít một hơi liền có thể say lòng người.

Lúc này, một ông lão hơn năm mươi tuổi và một ông lão tóc trắng bạc phơ sinh lực khỏe mạnh cùng nhau đi ra.

Ôn Hinh Nhã lập tức nhận ra, ông lão hơn 50 tuổi chính là quản gia nhà họ Mạc- ông Trương, còn ông lão tóc trắng bạc phơ chính là ông ngoại cô-Mạc Tiên Kỳ.

Ông Trương vội vàng đi đến mở cửa sắt ra, nhìn Ôn Hinh Nhã đứng trước mặt, hốc mắt liền ươn ướt: "Giống, thật giống.."