Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 16-2: Hinh Nhã, con muốn ra ngoại quốc sao? 2




Ôn Hạo Văn, Ninh Thư Thiến, bọn họ muốn đưa cô ra nước ngoài, dù không thuyết phục được ông nội, nhưng chắc chắn Ninh Thư Thiến còn có chiêu khác, nghĩ đến kiếp trước Ninh Thư Thiến đuổi cô ra khỏi nhà họ Ôn thế nào, trong lòng Ôn Hinh Nhã liền sợ hãi, "minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng", nếu mượn cơ hội này tránh xa Ninh Thư Thiến cũng tốt.

Nói một câu, như tiếp thêm dũng khí cho cô, cô liền kiên định nhìn ông nội của mình, tỏ ra quyết tâm: "Ông nội, cháu muốn đến chổ của ông ngoại một thời gian ngắn."

Trí nhớ trong kiếp trước cho Ôn Hinh Nhã biết, Ôn Hạo Văn rất e ngại ông ngoại, hơn nữa ông ngoại còn là người có địa vị trong giới chính trị, làm cho nhiều người kính sợ, cho nên nếu cô qua nhà ông ngoại ở, đương nhiên Ôn Hạo Văn sẽ kiêng kỵ, xem như Ninh Thư Thiến có lợi hại như thế nào, không có Ôn Hạo Văn ủng hộ, bà ta cũng không dám làm loạn.

Lấy lui làm tiến như vậy, khơi dậy sự áy náy trong lòng ông nội, nếu tương lai Ninh Thư Thiến sinh ra bất kỳ cái trứng gì, đương nhiên ông nội sẽ suy xét nhiều hơn một chút.

Ông cụ Ôn kinh ngạc, im lặng một lát lâu mới thở dài nói: "Cũng được, hai ngày trước ông ngoại của cháu cũng đã gọi điện thoại đến, nói muốn gặp cháu, nhưng vì cháu chưa về, cho nên ông không đồng ý, lúc đầu dự định sẽ dẫn cháu qua gặp ông ngoại, không nghĩ đến..."

Câu tiếp theo, ông ta không nói nữa, cô cũng không nói đến chuyện vừa rồi cô nghe được, đương nhiên ông ta sẽ không nhắc đến, tuy ông ta có ý đưa cô ra nước ngoài, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô, hơn nữa cô còn tự đề nghị muốn qua nhà họ Mạc ở, hiển nhiên ông ta sẽ không từ chối.

"Cảm ơn ông nội! Lúc trước con nghe dú Uông nói, ông ngoại chỉ còn một mình cháu là người thân, nên cháu liền muốn đến thăm ông ngoại một chút, bây giờ vừa vặn được như ý nguyện." Ôn Hinh Nhã mỉm cười, nhưng giọng nói lại hơi nghẹn ngào, trong mắt chứa nước mắt, cô quật cường kiềm nén không cho nước mắt rơi xuống.

Kiềm chế ủy khuất như vậy, như muốn cho ông một cái bậc thang, trong lòng ông ôn ngũ vị tạp trần: "Cháu qua chăm sóc ông ngoại cũng tốt, ông ngoại cháu chỉ có mẹ của cháu là con gái, từ khi mẹ con ra đi, bên cạnh ông ta liền không còn ai là người thân, lúc trước hình như...Hai bên cũng không thân thiết."

"Cháu sẽ thay mẹ cháu chăm sóc ông ngoại thật tốt, thay mẹ cháu làm tròn chữ hiếu." Giọng nói của Ôn Hinh Nhã nghẹn ngào chua xót, thật ra cô đã thấy rõ ràng một kiếp này, Ninh Thư Thiến và Ôn Du Nhã, Hạ Như NHã đẩy cô vào vực sâu vạn kiếp bất phục, nhưng nếu người nhà họ Ôn không lấy lợi ích làm đầu, thì cô cũng sẽ không có kết cục như vậy.

Ông cụ Ôn vui mừng không thôi: "Cháu là một đứa con ngoan!"

Ôn Hinh Nhã kiềm nén nước mắt không nói gì.

Ông cụ Ôn nhìn bã vai cô hơi run, trong lòng chua xót, giống như thuyết phục cô: "Ông ngoại của cháu học vấn cao, nhất định cháu sẽ học được nhiều thứ."

"Cháu..Cháu đã biết!"

Ông cụ Ôn ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Ông đã già, không còn dùng được, rất nhiều chuyện trong nhà cũng không quản được, để cháu chịu thiệt, ông sẽ bảo dú Uông sắp xếp cho cháu, lát nữa ông sẽ dẫn cháu đến chỗ ông ngoại."

Ôn Hinh Nhã biết, vì cô vừa quay lại nhà họ Ôn, tất cả biểu hiện đều không được ông nội công nhận, ông nội cũng đang nghi ngờ không biết cô có thể trở thành cô Ôn xuất sắc cho nhà họ Ôn, hay là trở thành một người làm cho nhà họ Ôn mất mặt, cho nên tạm thời ông ta từ bỏ cô.