Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 12: Một sáu mươi lăm triệu




Mất cả một ngày mới đặt mua hết những đồ cần mua, chỉ riêng quần áo các loại nhãn hiệu đã có hơn hai mươi bộ, còn có trang sức phụ kiện, giày túi, cùng với đồ trang điểm, đồ dùng cá nhân, đồ dùng cho nữ cần cái gì cũng có, ví tiền của Ninh Thư Tiến cũng co lại một phần lớn.

Khi trở lại nhà họ Ôn đã là 8 giờ tối, ông cụ Ôn ngồi ở phòng khách chờ ba người.

Nhìn Ôn Hinh Nhã mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, cả người non nớt trẻ trung, mang theo sự tao nhã sang trọng, không khỏi âm thàm gật đầu, quả nhiên người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, “Đã trở lại, ăn cơm chưa?”

Ninh Thư Thiến được yêu mà lo sợ: “Đã ăn ở bên ngoài rồi ạ, hương vị ở nhà hàng rất ngon.”

Ông cụ Ôn càng nhìn Ôn Hinh Nhã càng hài lòng, khí chất nghiêm túc lạnh lùng cũng dịu đi: “Đi dạo một ngày hẳn là mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi! Hinh Nhã ở lại.”

Ninh Thư Thiến miễn cưỡng cười: “Ba, ba cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Ôn Du Nhã nghiến răng nghiến lợi, chẳng lẽ đây là khác biết giữa cô chủ nhà họ Ôn và con nuôi sao?

“Hôm nay phiền dì Ninh cả ngày, chúc dì ngủ ngon mộng đẹp!” Ôn Hinh Nhã cười nói ngủ ngon với Ninh Thư Thiến.

Ninh Thư Thiến kéo Ôn Du Nhã đang phẫn nộ và không cam lòng rời khỏi phòng khách.

Phòng khách chỉ còn lại ông cụ Ôn và Ôn Hinh Nhã, ông cụ Ôn nói: “Đồ cháu mua được đã đưa tới đây, ông bảo mẹ Uông sửa sang lại cho cháu.”

“Cảm ơn ông nội!” Ôn Hinh Nhã cảm kích không thôi.

“Ông nghĩ đi nghĩ lại, dự định ba tháng sau sẽ tổ chức một bữa tiệc cho cháu, chính thức giới thiệu cháu với người trong giới, tiếp theo ông sẽ bảo thư ký Tào sắp xếp chương trình học cho cháu, việc cháu cần làm chính là biến thành một cô chủ nhà giàu có cử chỉ ưu nhã trong ba tháng, cháu có thể làm được không?” Ông cụ Ôn nghiêm túc nhìn chằm chằm Ôn Hinh Nhã.

Ba tháng trở thành một cô chủ nhà giàu, chuyện này đối với Ôn Hinh Nhã đời trước thì có chút khó khăn, nhưng đối với Ôn Hinh Nhã đời này lại là chuyện đơn giản: “Ông nội, xin ông tin tưởng cháu, nhất định cháu sẽ trở thành cô chủ nhà họ Ôn mà ông kiêu ngạo.”

Ôn cụ Ôn nhìn nụ cười trên mặt cô giống như hoa nở trên vách đá, đẹp mà không phô trương, ông nghĩ ông đã không nhìn lầm người.

Lúc này ông cụ Ôn mới xoay người lên tầng nghỉ ngơi.

Sau đó mẹ Uông dẫn một người đàn ông mặc đồng phục đi vào phòng khách: “Cô chủ, cửa hàng Jo-ramst mang đồ hôm nay cô mua tới, tôi đã sai người làm mang đồ lên phòng cô sửa sang lại, có điều nhân viên vận chuyển nói có mấy thứ cần cô tự mình ký nhận.”

Ôn Hinh Nhã gật gật đầu đi tới, người đàn ông mặc đồng phục màu xanh lam kia cung kính đưa hóa đơn cho Ôn Hinh Nhã.

Ôn Hinh Nhã lại không nhìn kỹ, dù sao cô cũng biết rõ mình mua những thứ gì, cho nên trực tiếp ký nhận, nhận lấy chiếc hộp hình chữ nhật lớn trong tay người đàn ông.

Ôn Hinh Nhã bê chiếc hộp trở lại phòng, không chút để ý mở hộp ra, trong chiếc hộp lớn có năm cái hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo, nhìn kiểu đóng gói trên hộp đã biết giá trị xa xỉ, cô hơi nghi ngờ, mở từng hộp ra, nhìn thấy năm bộ trang sức đắt đỏ lúc trước cô xem qua thì ngây ngẩn cả người.

Cô vội vàng cầm di động gọi điện cho Jo-ramst, điện thoại nhanh chóng được nhấc máy: “Tôi là Ôn Hinh Nhã, tôi muốn tìm quản lý Lý Mộng Khiết.”

Tôi là Ôn Hinh Nhã với tôi tên là Ôn Hinh Nhã, chỉ kém một chữ nhưng ý nghĩa lại cách xa vạn dặm, vế trước tuyệt đối là một loại tự tin và chắc chắn, rất dễ dàng tạo ra ám thị cho người khác, như thể người đó hẳn là quen cô hoặc là biết cô, vế sau lại mang theo sự giới thiệu không xác định, người khác nghe vào đương nhiên cũng sẽ dùng thái độ dò xét tới nhịn nhận cô.

Chẳng bao lâu Lý Mộng Khiết đã nghe máy: “Cô Ôn, muộn vậy rồi cô gọi điện là có chuyện gì sao?”

Ôn Hinh Nhã trực tiếp không khách khí nói: “Lúc trước tôi có xem năm bộ trang sức trong cửa hàng, có điều tôi cũng không mua, có phải các cô đưa sai người rồi không?”

Lý Mộng Khiết cười khẽ nói: “Cô Ôn thật thích nói đùa, Jo-ramst chúng tôi chưa từng đưa nhầm đồ, năm bộ phụ kiện lúc trước được mang đến từ cửa hàng trang sức dưới trướng của Ôn Thị, mang ra bày bán ở trong tiệm coi như trang sức chủ đạo quý này của cửa hàng, vốn dùng để kết hợp với năm bộ quần áo mới lấy được giải thường ở Paris của nhà thiết kế Cổ Y Hàm, bao gồm ngọc bích chạm khắc hoa hồng, đá ruby đỏ huyết bồ câu, ngọc trai South Sea, cẩm thạch thiên nhiên của Myanmar, kim cương Nam Phi, giá trị tổng cộng là một trăm sáu mươi lăm triệu, trong đó bộ đắt giá nhất là bộ đá ruby đỏ huyết bồ cầu, tổng cộng mười cara, trị giá tám mươi lăm triệu, là một quý ông tặng cho cô Ôn, đã trả tiền toàn bộ.”

Cổ Y Hàm là nhà thiết trang phục chính kế chính của tập đoàn Ôn Thị, liên tục ba năm nhận được giải quán quân thời trang ở Paris, thiết kế của cô mang theo phong cách trang phục cổ của nước Z, lại có một loại mị lực khiến cho cả thế giới điên cuồng chấp nhận.

Phương án tiêu thụ quần áo và trang sức bổ sung lợi ích lẫn nhau này vẫn là bà Ôn quá cố đề ra, nhiều năm qua Ôn Thị làm mảng này rất tốt.

Năm nay mỗi một bộ trang sức phụ kiện đều đắt tiền, nó dùng để phối hợp với năm bộ quần áo đạt giải của nhà thiết kế Cổ, việc tiêu thụ có lợi nhẫn nhau như vậy, thậm chí còn tiết kiệm được một khoản chi phí quảng cáo.

“Người đàn ông đó là ai?” Ôn Hinh Nhã nghĩ tới lúc trước người bán hàng trong tiệm nói về một người chọn trang sức, có điều cô cũng không để ý, nhưng chuyện phát triển sau đó khiến cô mất khống chế.

Lý Mộng Khiết cười nói: “Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ thân phận của đối phương, cô Ôn muốn biết tự nhiên sẽ có lúc biết được, có điều tôi có thể nói cho cô Ôn, quen biết được người kia chỉ có lợi không có hại đối với cô.”

Ôn Hinh Nhã cười khẩy: “Mặc dù Ôn Hinh Nhã tôi không biết ít chữ, nhưng những lời như vô công bất thụ lộc* thì vẫn biết đến, tôi sẽ sai người trả đồ về, về phần rốt cuộc nên làm gì, các cô cứ nhìn mà làm đi!”

* Vô công bất thụ lộc: mang ý nghĩa không có công thì không dám nhận thưởng.

Cho rằng cô sẽ bởi vì đống trang sức đắt đỏ này mà mờ mắt, vậy đối phương đoán sai rồi, không có chuyện vô duyên vô cớ bố thí, cô tin rằng đối phương bỏ một khoản tiền lớn như vậy hẳn là có ý đồ khác.

Lý Mộng Khiết không khỏi bóp trán, cô Ôn này đúng là khó chơi: “Cô Ôn không cần để chuyện này trong lòng, một trăm sáu mươi lăm triệu này đối với cô có thể là một khoản tiền lớn, nhưng đối với vị kia mà nói thì là không đáng kể, có lẽ chỉ bởi vì nơi nào đó của cô hấp dẫn vị kia, vị kia vô cùng thưởng thức cô, cho nên tiện tay tăng đồ, không hơn.”

Mặc dù Ôn Hinh Nhã không nhận được đáp án mình muốn, nhưng từ lời của Lý Mộng Khiết mơ hồ có thể nhận ra cảm giác kinh hãi, đến cả Ôn Thị đều không lắm tiền nhiều của như vậy, huống hồ Lý Mộng Khiết làm việc cho Ôn Thị lại giấu cô, giúp người ngoài bảo mật thân phận, loại chuyện này thế nào cũng không thể nói nổi, hẳn là người nọ có địa vị cao hơn nhà họ Ôn.

“Mang đồ của nhà họ Ôn chúng tôi tặng cho tôi, tôi thấy là rắp tâm bất lương đấy!” Ai không biết cô vừa mới trở lại nhà họ Ôn, trang sức giá trị đắt đỏ như thế sao cô nhận được, nếu mà truyền tới tai ông bà nội và ba, đây không phải là tạo cơ hội cho Ninh Thư Thiến và Ôn Du Nhã gây khó dễ sao?

Lý Mộng Khiết biết muốn thuyết phục được cô Ôn này chính là gánh nặng đường xa: “Đồ không rõ ràng, bất kể là ai nhận đều sẽ thấp thỏm lo âu, nhưng mà tôi khuyên cô vẫn nên nhận lấy, hiện giờ tình hình này trả đồ lại sẽ không tốt đối với cô, nếu mà không cẩn thận đắc tội người nọ, ngay cả người nhà họ Ôn cũng gặp phải xui xẻo.”

Mặc dù Lý Mộng Khiết nói làm cô cảm giác rất không thoải mái, nhưng cô đã sớm không phải Ôn Hinh Nhã lúc trước: “Tôi đã biết, tôi hy vọng cô có thể bảo mật chuyện này.”

Lý Mộng Khiết không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Đây là đương nhiên.”

Cúp máy, Ôn Hinh Nhã không hề rối rắm nữa, ném chiếc hộp vào phòng giữ quần áo, nhắm mắt làm ngơ.