Lúc này một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi mặc đồ màu xanh lam vội vàng đi vào cửa hàng, mấy người bán hàng trong tiệm sôi nổi chào hỏi: “Chào quản lý!”
Người phụ nữ gật gật đầu dặn dò người bán hàng vừa tiếp đón Ôn Hinh Nhã: “Đóng gói năm bộ trang sức cô Ôn vừa xem lại, lát nữa đưa đến nhà cũ nhà họ Ôn, chỉ tên đưa cho cô cả Ôn, nhất định phải để cô ấy tự mình nhận.”
Người bán hàng giật mình, đột nhiên nhận ra năm bộ trang sức cộng vào lên gần trăm triệu kia, quản lý nói đóng gói là có ý gì? Nghĩ như vậy nhưng động tác của cô ta cũng không chậm chạp, rất nhanh đã đóng gói những bộ trang sức giá trị đắt đỏ đó lại.
Lúc này Ninh Thư Thiến đã trả tiền xong, nhân viên thu ngân giao hóa đơn cho Ninh Thư Thiến, Ninh Thư Thiến dặn người bán hàng trong tiệm đưa những đồ đã mua đến nhà cũ nhà họ Ôn, mặc dù cắt thịt nhưng lại có thể mượn cơ hội này đòi Văn Hạo nhiều bồi thường hơn một chút, có thể biểu hiện ra vẻ dịu dàng của mình trước ông cụ, cho nên hôm nay bà ta phải làm cho xong.
Lúc này quản lý trong cửa hàng ưu nhã đi tới: “Sao hôm nay bà Ôn lại rảnh rỗi tới đây thế?”
Vì Ninh Thư Thiến thường xuyên đến cửa hàng này, cho nên rất quen thuộc với quản lý Lý Mộng Khiết của cửa hàng, biết cô ta là một người phụ nữ vô cùng có bản lĩnh, tất nhiên cũng không dám xem thường: “Hôm nay tới đây chủ yếu là đi mua quần áo cho Hinh Nhã.”
Nói xong liền kéo Ôn Hinh Nhã qua giới thiệu: “Đây là cô cả nhà họ Ôn chúng tôi, Ôn Hinh Nhã, mới vừa trở lại nhà họ Ôn mấy ngày.”
Lý Mộng Khiết mỉm cười nhìn Ôn Hinh Nhã, vươn tay ra nói: “Chào cô Ôn, tôi là Lý Mộng Khiết, quản lý cửa hàng này.”
Lý Mộng Khiết đánh giá cô Ôn trước mặt, cô mặc váy lụa màu vàng nhạt vừa mới mua, trên tà váy có thêu hoa văn xanh nhạt, tươi mát mềm mại mang theo sức sống mạnh mẽ, kết hợp với phụ kiện bằng ngọc, phô bày ra khí chất tao nhã.
Lý Mộng Khiết nhìn thoáng qua Ôn Du Nhã và Hạ Như Nhã, dáng người Ôn Du Nhã cao gầy, vẫn luôn theo kiểm xinh đẹp quyến rũ, trang điểm lên thì lớn hơn tuổi thật một ít, Hạ Như Nhã vẫn luôn theo kiểu sang trọng tao nhã, trang điểm rất phù hợp, nhưng lại mất đi sự non nớt mà thiếu nữ mười lăm tuổi nên có.
Tuổi nào nên chưng diện đúng tuổi ấy, như vậy mới có thể đặt mình đến vị trí thích đáng, cô Ôn này có vẻ không đơn giản!
Ôn Hinh Nhã không chút để ý việc Lý Mộng Khiết đánh giá mình, nhẹ nhàng nắm tay cô ta một lúc rồi cười khẽ: “Chào cô, quản lý Lý!”
Lý Mộng Khiết nói: “Tháng sau cửa hàng chúng ta sẽ có hàng mới, đến lúc đó nhất định cô Ôn phải qua đây xem đấy.”
“Đương nhiên!” Mặc dù không biết vì sao quản lý cửa hàng này lại ân cần với mình như vậy, nhưng chủ có người động lấy lòng cô sẽ không từ chối.
Lý Mộng Khiết nghiền ngẫm nhìn Ôn Hinh Nhã rời khỏi cửa hàng, thật lâu sau mới xoay người dặn dò nhân viên trong cửa hàng: “Về sau cô Ôn tới đây, nhất định phải hết lòng tiếp đãi, không thể qua loa.”
Chuyện nhà họ Ôn giống như truyện cẩu huyết đã bắt đầu lưu truyền trong giới thượng lưu, mọi người đều vô cùng tò mò về cô Ôn này.
Mọi chuyện liên quan đến mười lăm năm cô trải qua đều bị người đào ra, thậm chí xã hội thượng lưu còn lưu truyền tin đồn cô Ôn hành xử thô lỗ, tính tình nóng nảy, làm người kiêu căng, không giống một cô chủ nhà giàu, ngược lại giống con bé trà trộn đầu đường xó chợ, danh xứng với tên cô chủ ngu ngốc.
Có điều hiển nhiên lời đồn đều không thật, so sánh cô Ôn trước mắt với cô Ôn lúc trước, một người hiện ra vẻ cao quý tao nhã, một người có phong thái thanh nhã khắc vào tận xương cốt, ai cao hơn một bậc, chỉ người có mắt nhìn chân chính mới nhìn ra được.
Có thể bám vào người nọ, với giá trị con người của cô cả nhà họ Ôn đương nhiên sẽ là nước lên thì thuyền lên.
………